7 năm trước.

Bắc Kinh - Trung quốc, trong một con phố nhỏ.

“Bắt lấy nó, mẹ kiếp, a Cẩu, lần này mày để bọn tao tóm được thì đừng hòng sống.”

Thằng bé được gọi là A cẩu nhanh thoăn thoắt chạy qua các quầy hàng trên đường, cả người nó trơn như cá trạch, lách qua những xe hàng, chướng ngại trên đường không gặp chút vật cản nào.

“Làm gì dữ vậy !? Mẹ kiếp, có mấy cái bánh bao thôi mà, sau này lớn lên đi làm được tao sẽ trả.”

Vừa chạy, A cẩu vừa quay lại nói như chém đinh chặt sắt. Thế nhưng cái thái độ của nó kết hợp với dáng dấp linh hoạt chạy trốn kia, hiển nhiên cho tiền lũ trẻ đuổi đằng sau cũng chẳng tin tưởng được.

Nhìn nhìn gói bánh trong tay, bằng này chắc đủ cho mấy anh em trong nhà ăn hai ngày, trong lòng A cẩu tràn ngập niềm vui phơi phới, bước chân cũng nhanh hơn một chút, chẳng mấy đã để cho đám trẻ truy đuổi hò hét kia hít khói đằng xa.

“Au...”

Chẳng biết có phải vì vui quá hay không, a Cẩu đột nhiên đâm sầm vào một người từ trong góc đường đi ra. Sau cái đụng đau điếng, a Cẩu cảm thấy như mình vừa va phải bức tường vậy, đầu váng mắt hoa, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất hết sức thảm hại. Nhưng nó đứng dậy rất nhanh, dù vẫn còn lảo đảo, tốc độ chạy tiếp cũng không vì thế mà giảm bớt.

“Queen, người không sao chứ !?”

“Không.”

Cô bé bị a Cẩu đụng vào lại chẳng hề hấn gì đứng đó, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía a Cẩu đang chạy trốn đằng xa. Cô mặc một bộ trang phục theo kiểu gothic lolita điển hình, cái váy ở dưới xòe rộng ra, còn phần thân trên bó sát, ôm trọn lấy thân hình mảnh dảnh.Thoạt nhìn cô bé cũng tầm tuổi a Cẩu. Mái tóc màu hạt dẻ cùng con mắt màu rượu đặc trưng sáng lên vẻ tinh nghịch.

Vừa rồi a Cẩu gấp quá nên không để ý được, nó chưa kịp chạm vào cô bé đã bị một lực lượng kỳ lạ phản chấn ra ngoài rồi. Nên mới hoa mắt chóng mặt, đầu óc ong ong.

“Có vẻ thú vị, đi theo xem xem.”

“Nhưng thưa cô, giờ hẹn với ngài Trương đã tới.” Một bảo tiêu mặc bộ comple đen bóng mượt phía sau cô bé lo lắng nói.

“Không sao, nếu Ren tiểu thư đã hứng thú với cậu nhóc đó, sư phụ cũng không ngại đợi thêm một chút đâu.”

Một thiếu niên mặc bộ comple màu trắng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin tươi cười, nhưng mơ hồ thể hiện ra thân phận bất phàm, qua từng hành vi, cử chỉ vô cùng nho nhã, lễ độ nói.

“Hmm, đang không nghĩ ra món quà gì để tặng lão Trương, vừa hay gặp tên nhóc đó. Kể cũng tiện.”

Ren đưa một tay lên vuốt vuốt môi có vẻ vui mừng nói.

...

“A cẩu, hôm nay mày chết chắc rồi.”

Có lẽ vì bị đập đến đầu váng mắt hoa, A cẩu chạy trốn không còn linh hoạt như trước nữa, lúc này nó đang bị dồn vào một con phố buôn bán nhỏ, hai đầu đều bị một nhóm trẻ khác ngăn lại. Đám thanh thiếu niên này thoạt nhìn mới khoảng mười bốn mười năm tuổi, nhưng đứa nào cũng toát ra vẻ lưu manh, du đãng từ trong khí cốt, nhìn sơ cũng biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.

A cẩu lúc này mới có mười tuổi, chỉ tùy tiện một đứa trong đám thiếu niên kia đi ra, cũng có thể tùy ý đập cho nó lên bờ xuống ruộng.

Ấy thế mà a Cẩu vẫn không tỏ ra có mấy sợ hãi, nó đảo mắt nhìn quanh, thấy không còn đường nào khác để thoát thân, thở dài một cái, sau đó lập tức điều chỉnh trạng thái cơ thể, cặp mắt tuy còn mang theo nét thơ dại của trẻ nhỏ nhưng ánh lên vẻ kiên định, bất khuất vô cùng.

Nó không hề dừng lại, mà tiếp tục tăng tốc, lao về phía đoàn người.

A cẩu chạy sát bên đường, nơi những quầy hàng hoa quả đang bày bán, vừa chạy, hai tay nó nhanh như chớp bốc lấy những quả cứng nhất có thể, ném lia lịa về đoàn người phía trước, trong tiếng hò hét của những người bán hàng.

Lực tay còn yếu, nhưng từng cú ném lại vô cùng tinh chuẩn, những quả táo, quả lê hay thậm chí là quả dứa liên tiếp bay vèo vèo giữa chợ, không có cú nào trượt. Tất cả đều thân mật tiếp xúc với khuôn mặt của đám thiếu niên đang chặn đường A cẩu.

Cả đám chỉ thấy sao bay đầy trời, trước mắt hoa lên. Sau đó, A cẩu đã luồn lách qua kẽ hở vô cùng nhỏ nhoi mà khi chúng ngồi xuống ôm mặt tạo ra.

“Mẹ lũ ngu, để nó chạy qua rồi kìa.”

Đám thiếu niên đằng sau đuổi đến thấy đồng bọn vẫn còn đang ôm mặt ăn vạ, cực kỳ bực tức gào lên. Nhờ vậy mà mấy đứa bị thương nhẹ nhất lập tức tỉnh lại, nhìn qua đã thấy A cẩu chạy qua chúng nó được chục mét rồi.

“Thằng lỏi con, đừng vội đắc ý, xem tiểu lý phi đao của lão tử đây.”

Một thằng trong đám chửi thề lên vài câu bất mãn rồi lôi trong người ra một con dao nhọn bóng loáng, nó quay quay con dao vài cái tạo dáng vô cùng điệu nghệ rồi ném mạnh về phía a cẩu.

Phập.

Không thể không nói, thằng nhóc khá là có tài ném dao, thanh dao nhọn hoắt mang theo lực lượng mạnh mẽ cắm ngập vào bờ vai a Cẩu, làm nó lảo đảo mấy vòng rồi lăn lông lốc, đâm sầm vào một quầy hàng gần đó. Máu chảy xối xả.

“Ối, giết người rồi, giết người rồi bà con ơi.”



Chẳng biết giọng bà béo lanh lảnh nào hét lên đầu tiên, khu phố buôn bán nhỏ bắt đầu hỗn loạn. Chủ các quầy hàng thì bo bo bê nép mấy cái bàn vào vệ đường, bảo vệ hàng hóa, còn khách mua đồ thì bỏ chạy toán loạn. Con phố nhỏ nên cảnh va đập vào nhau, người dẫm lên người xảy ra liên hồi.

Đám thiếu niên đuổi theo a cẩu cũng bị một màn này dọa sợ, nhưng cũng bấm bụng tiến lên bắt cho được cái thằng lỏi cứ cách ba ngày lại đến “mượn tạm” của chúng nó mấy cái bánh bao kia.

Nhưng dòng người hỗn loạn, ai cũng muốn chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ này, làm chúng muốn tiến lên cực kỳ khó khăn.

Khi đó a cẩu mới lồm cồm bò dậy, vài người chạy vội đã dẵm lên người nó đau điếng, thậm chí còn có một bàn chân quái ác đá văng con dao ghim trên vai nó, làm vết thương bật máu, chất lỏng màu đỏ mang theo sinh mệnh con người kia chảy ra liên hồi.

Nhưng thằng bé vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu lên một tiếng, nó biết lúc này mà để lộ vị trí, đám kia sẽ toàn lực chạy tới, bị chúng nó bắt tất nhiên chẳng phải là viễn cảnh tốt đẹp gì.

Giở gói bánh ở ngực ra, a cẩu chăm chú xem xem.

Hoàn hảo.

Nó lấy thân mình che chắn, nên gói bánh không hề bị ai đạp lên, mấy chiếc bánh bao bên trong vẫn còn như mới, nóng hổi.

A cẩu ôm theo gói bánh, dồn chút sức lực cuối cùng chạy thục mạng ra khỏi ngõ nhỏ. Nhưng thật không may, dù gì nó mới chỉ là đứa bé mười tuổi. Ý chí có kiên cường đến đâu cũng không thể thay đổi sự thực là nó đã mất máu quá nhiều.

Một bước, hai bước, ba bước...

Chạy ra khỏi con hẻm thì hai mắt a Cẩu đã đảo loạn, cảnh vật rung lên từng đợt, cơ thể lạnh dần đi, chút sức lực cuối cùng cũng tiêu tán.

Nó nằm đó, trong vũng máu, nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, cố gắng lết về phía trước. A cẩu nghĩ rằng: “mình chỉ hơi mệt một chút thôi...” Vì vậy mà nó cố gắng ngăn chặn cảm giác buồn ngủ đang từ từ xâm chiếm đầu óc, dùng ý chí cứng cỏi nhích lên từng chút một. Thậm chí cắn lưỡi để cơn đau làm mình không ngất xỉu đi.

Cho đến khi trước mắt nó xuất hiện một đôi chân nhỏ nhắn, a cẩu mới ngẩng đầu lên nhìn với vẻ ngơ ngác.

Rồi nó thấy được khuôn mặt mà nó cho là xinh đẹp nhất trên đời. Dưới ánh nắng rọi xuống con hẻm của cư dân nghèo, chật chội mà hôi hám, tràn ngập mùi tanh tưởi của cá cũng như rác, cô bé ấy đứng trước mặt nó, dáng vẻ như thiên thần, không nhiễm bụi trần. Cô bé cười nói gì đó, lúc này nó cũng nghe không rõ. Nhưng nương theo cánh tay cô bé chỉ chỉ, sắc mặt nó lại biến đổi.

...

Vài phút trước...

“Nhìn thấy không, hai người.” Ren cười nói với hai bảo tiêu sau lưng.

“Vâng thưa Queen. Tốc độ phản xạ, cũng như ánh mắt của cậu bé này đều thuộc loại nhất lưu, chưa kể đến phán đoán chính xác và khả năng khống chế lực chân, sức chạy.” Bảo tiêu mặc áo đen cung kính nói.

“Một phần thôi, ta nghĩ Ren tiểu thư hẳn là thích tính cách của cậu bé này đi.” Thiếu niên mặc bộ comple màu trắng mỉm cười nho nhã nói.

“Ồ, nói xem.” Ren vẫn dõi mắt theo từng bước chạy của a cẩu, không hề quay đầu lại mà tùy ý nói.

“Khi gặp hiểm cảnh, cậu ta không hề cau mày hay hoảng hốt, mà lập tức đảo mắt nhìn xem còn đường thoát thân nào khác không. Đây là điểm thứ nhất.”

“Tiếp tục.” Ren không phản đối, chỉ nói tiếp.

“Điểm đó nói lên tố chất của cậu ta, còn lại, hẳn là ý chí bất khuất của nhóc đó chắc đã lọt vào pháp nhãn của tiểu thư rồi.”

“Trúng một dao như vậy, là người bình thường đã sớm ôm chỗ đau mà kêu la, đằng này cậu ta thậm chí còn không hề ngoái lại nhìn vết thương lấy một cái. Nói lên ý chí và khả năng chịu đựng vô cùng mạnh mẽ. Khi đã cạn kiệt sức lực, mong muốn cầu sinh vẫn không hề dao động, bằng chút tàn hơi cũng muốn tiến về phía trước. Ta nghĩ Ren tiểu thư xem trọng cậu ta chỗ này phải không !?” Thanh niên mặc áo trắng ôn hòa nói. Phảng phất mang theo hương vị tự tin của những thượng vị giả, sành sỏi việc quan sát nhân sinh, xem tướng nói mệnh.

“Sai bét.”

Nào ngờ cô bé Ren quay đầu lại, không khách khí cho hắn một gáo nước lạnh vào mặt, dáng vẻ vẫn tươi tười tinh nghịch. Nhưng ánh mắt màu rượu kia vẫn toát lên vẻ chế nhạo thanh niên tự cho là đúng, liếc một cái ai cũng nhìn ra.

“Vậy xin tiểu thư chỉ giáo.” Thanh niên cũng không vì đoán hụt mà bực mình, vẫn ôn hòa nói, khi hắn cười, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ mảnh, chẳng ai rõ được ánh mắt của hắn lúc này ra sao.

“Đơn giản vì nó va vào huyền vũ thủ, bị phản chấn ra mà không chết, hiểu chưa !?” Ren dùng ánh mắt như đang đánh giá kẻ ngốc nhìn vào thanh niên, làm mặt hắn lúc này đần ra, cũng không biết phải ăn nói ra sao tiếp.

“Giải thích nhiều vô ích, anh thử dùng một quyền toàn lực đấm vào ta xem.” Ren tùy ý phất phất tay nói.

“Tiểu sinh không dám, cô là khách quý của sư phụ, nếu chẳng may có bề gì...” Thiếu niên cuống quýt xua tay nói.

“Hê, tự tin quá đó. Không sao, nếu lão Trương có ý kiến gì thì anh ta sẽ làm chứng, ta cho phép.” Ren chỉ chỉ tay vào vệ sĩ mặc áo đen nói.

Người này cũng gật đầu, dùng giọng trầm ổn nói với thanh niên:

“Không sao, dù ngài dùng toàn lực, muốn đụng vào Ren tiểu thư, chỉ sợ cũng phải một ngàn năm nữa.” Hắn có niềm tin vững chắc với những câu mình nói ra. Trên thực tế, các Queen của trường sinh đảo ra ngoài chưa bao giờ cần vệ sĩ, hắn chỉ đảm nhiệm vai trò tài xế mà thôi.

“Vậy, tiểu sinh thất lễ.” Thiếu niên áo trắng có hơi nhíu mày, nhưng vẫn đối đáp đầy đủ lễ nghĩa, hắn là đại đệ tử của ngạo thiên môn – trước đầy từng bài danh trong lục đại phái của tiên giới. Dù nay đang phải nương thân sống nhờ nơi nhân giới, nhưng bảo một cô bé cho hắn đánh mà một ngàn năm nữa cũng không chạm tới được, điều này đã hơi đụng chạm lòng tự ái của hắn.

Vì vậy mà hắn lập tức thôi động linh lực, từng dòng nhiệt khí ùa về nơi bàn tay. Nắm tay co lại thành quyền, một kích phát ra nặng như núi thái sơn, mặt đường nơi họ đứng cũng vì một cú dậm chân của hắn mà tan nát.



“Sức mạnh tương đương với 15% cube, đã tiến nhập kim đan kỳ cơ đấy, Trương Chân dạy đồ đệ cũng khá thật.” Nhìn thấy cú đấm lao đến như phong ba bão táp, Ren cũng không hề nhíu mày, thậm chí còn tươi cười tán thưởng.

Rầm.

Bất ngờ là dù cô bé đứng im một chỗ đón nhận toàn bộ cú đánh, nhưng người bị bắn ra xa lại là thiếu niên kia, lực phản chấn mạnh đến nỗi bức tường đằng sau lưng hắn đổ xuống ầm ầm, gạch đá rơi xuống cơ hồ che lấp luôn hình dáng hắn. Thiếu niên chui ra từ đống gạch đá thậm chí hộc máu đương trường, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ không tin tưởng.

“Đã hiểu chưa !? Khi ta không kềm chế mà để mặc huyền vũ tự hoạt động, bất kỳ va chạm nào ảnh hưởng đến ta đều bị phản chấn ra ngoài, mang theo một phần lực lượng của huyền vũ nữa.” Ren cười cười nói.

“Cậu nhóc đó va vào ta, cũng bị phản chấn ra ngoài, lại không có sức mạnh của kim đan kỳ như ngươi. Ngươi nói nó có bình thường không !?”

Thiếu niên lúc này mới hiểu ra sự việc, giật mình khiếp sợ không thôi. Hắn dõi mắt ra xa, nhìn cậu bé đang hấp hối trong vũng máu, nhưng vẫn kiên định bò về phía trước. Khuôn mặt ôn hòa, thanh nhã lộ ra vẻ âm tình bất định.

Lúc này Ren đã đến trước mặt cậu bé kia, ngồi xổm xuống, cười nói gì đó. Tay chỉ về phía sau, nơi đám thanh niên đang lăm lăm khí thế, vừa chen ra khỏi đám đông đuổi đến.

...

Trời tờ mờ sáng, những tia nắng đầu tiên chiếu rõ từng tầng bụi nơi đầu con hẻm tối tăm.

Chắn trước ánh sáng ấy, để từng giọt nắng chảy qua mái tóc màu hạt dẻ của mình, Ren với đôi mắt màu rượu, nhìn a Cẩu từ trên xuống dưới một lượt đánh giá một cách thích thú.

“Ừm, lớn lên có lẽ cũng khá đẹp trai, công thêm tư chất không tệ, ông già đó sẽ rất thích đây.”

Cảnh tượng một cô bé ngồi dưới tia nắng, tươi cười hớn hở nói chuyện với một cậu bé nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp gây nên xung đột thị giác mãnh liệt với những thiếu niên đang hô hào đuổi tới từ phía sau. Không ai bảo ai, chúng dùng đôi mắt ba phần tò mò, bảy phần quái dị đánh giá cô bé.

Nhìn sơ qua cách ăn mặc cũng biết, cô bé này không phú cũng quý, không phải là người mà chúng có thể trêu chọc. Lại nhìn a Cẩu cả người bê bết máu, cặp mắt lúc nào cũng sáng lên những ánh kiên cường nay đã đục ngầu, chúng nhổ một ngụm nước bọt, chửi thề vài câu rồi định bỏ đi.

Nhưng không đứa nào đi được cả. hoảng sợ trong mắt nhau. Cả bọn nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy được sự Chúng đang bị một lực lượng quái dị ép xuống mặt đất. Xương cốt kêu lên từng đợt vì đau nhức, một số đứa yếu ớt thậm chí đã bị dán chặt xuống nền đường, một ngón tay cũng không thể cử động.

Ngu mấy chúng cũng biết, lần này đá nhầm tấm sắt rồi. Nhưng cả bọn vẫn hoang mang không hiểu, lại có ai muốn giáo huấn chúng nó. Chỉ vì chúng nó đuổi theo a Cẩu sao !? Không thể vô lý như thế được. Các siêu năng lực gia đã được chính phủ chấp thuận từ hơn hai mươi năm trước, ai ai cũng cao quý, làm gì có thời gian rảnh để vào cái xó chợ nghèo này.

Nhưng sức mạnh quái dị đang ép cả lũ xuống đất này, không thể nghi ngờ gì là của một siêu năng lực gia. Cả bọn chỉ còn biết chửi số phận đen đủi chứ cũng hết cách. Một thằng nhóc, có vẻ là đầu lĩnh trong cả bọn, nhanh trí nhất, lập tức quỳ xuống dán sát đầu vào mặt đất, kêu lên một cách thành khẩn:

“Con lạy ngài, bọn con có mắt không thấy thái sơn, lỡ may làm bẩn mắt của ngài, xin tha cho bọn con lần này ạ... chúng con xin lập tức cút ngay, cút ngay ạ....”

Nói rồi nó hướng ba phía dập đầu. Đơn giản vì chẳng biết đối tượng mà mình đắc tội là ai, thôi thì cứ lạy bốn phương tám hướng vậy.

“Trương Viễn, đực mặt ra thế đủ rồi, lại đây cứu người cho ta.”

Ren nhìn dáng vẻ bi thảm của đám nhóc, nhưng ánh mắt cũng chẳng thay đổi một chút. Rồi như nhìn ra a Cẩu có lẽ sắp chết thật, cô bé mới gọi thanh niên áo trắng, lúc này vẫn còn đắm chìm trong nỗi thất vọng kia lại.

Trương Viễn nghe thấy vậy, cũng không nói nhiều, thành thật đứng lên lại gần chỗ a Cẩu, lúc này thái độ của hắn với cô bé trở nên tôn kính hơn rất nhiều, không còn vì đối phương nhỏ tuổi mà cho rằng mình có khả năng dắt mũi nữa.

Hắn đặt tay lên người a Cẩu, linh lực khởi động, kết thành từng luồng, mang theo sinh khí chảy vào cơ thể cậu nhóc.

Cơ thể mất máu, chẳng qua là do mất dinh dưỡng và nguồn năng lượng để vận hành tế bào thôi. Linh lực có thể thúc đẩy quá trình tái tạo ra từng tế bào hồng cầu mới, càng cải thiện luôn sức đề kháng cũng như khả năng tự lành của con người. Chẳng mấy chốc, vết thương trên vai a Cẩu đã khép lại, khuôn mặt cũng khôi phục vài phần huyết sắc. Ánh mắt vô hồn tuy chưa hoàn toàn trở lại vẻ linh hoạt, nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.

A cẩu tỉnh lại, ngơ ngác nhìn quanh. Cô bé như thiên thần, tưởng như thượng đế phái người xuống đón nó vẫn ngồi đấy, ánh mắt nhìn nó tràn ngập ý cười. Còn đám A Ngưu, đang quỳ mọp một đống đằng xa, miệng nói xin lỗi không ngừng. A cẩu nhất thời không thích ứng được, nó cảm giác như mình đang mơ vậy.

“Thấy những kẻ từng bức bách mình trước kia cúi đầu xin tha thứ, có thích không !?” Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai a Cẩu, nó giật mình nhìn qua, là cô bé đó đang nói với nó.

Nhìn mấy phần bánh bao vẫn còn giữ lại hoàn hảo trong ngực, nhìn đám người a Ngưu đang khóc lóc xin tha, a Cẩu vô thức nói:

“Thích... rất thích.”

“Nếu muốn sau này tự tay mình có thể làm được như vậy, đi vói ta.” Ren nghe xong, cười tươi như hoa, đứng dậy muốn trở về chiếc xe phản trọng lực xa hoa đang đỗ đằng xa.

“Nhưng...” A cẩu nhìn gói bánh trong tay, do dự nói.

“Người nhà của ngươi, sẽ có người chiếu cố....” Ren tùy ý phất tay nói.

Rồi cảm thấy như lời của mình không đủ sức thuyết phục, cô bé quay đầu lại, tò mò hỏi:

“Ờ mà, ngươi tin ta chứ !?”

“Tôi tin.” Không hiểu sao, lúc này a Cẩu gật đầu chắc nịch. Ánh mắt kiên nghị lúc này trở lên kích động hơn bao giờ hết.

Vô cùng hưng phấn.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play