Trận chiến giữa Richard và Orochi vẫn tiếp tục không dừng lại sau tiếng nổ mạnh.
Cả một vùng rừng bị hai luồng khí đen đậm đặc bao phủ không hề nhìn rõ cảnh vật chút nào, nhưng những tiếng nổ mạnh liên tục phát ra đủ để cho người ngoài thấy diễn biến bên trong vô cùng kịch liệt.
Con robot Omega của Ji Won lơ lửng trên bầu trời với thiết bị phản trọng lực sau lưng mang hình dạng đôi cánh xương gai, màu xanh trắng hài hòa toàn thân được tạo lên bằng hợp kim orihancol quý hiếm đảm bảo cho việc phòng ngự mạnh mẽ. Có lẽ trúng tên lửa trực diện cũng chỉ để lại một vài vết xước nhỏ.
Từng đường nét góc cạnh đảm bảo xoay chuyển, cử động sao cho hoàn mỹ nhất, một tay cầm sẵn khẩu súng Laze tạo hình kỳ lạ, hai bên cổ tay để lộ ra cán kiếm laze phục vụ cho việc rút ra cận chiến bất cứ lúc nào. Trên vai nhô lên cao một khẩu pháo bắn tên lửa lôi xạ hạng nặng. Nhìn qua giống như một chiến thần trong bộ giáp hoàn mỹ vậy.
Hệ thống quét hình không hề bị cản trở bởi luồng khói đen kỳ lạ, mà thể hiện cảnh tương chiến đấu bên trong rất rõ ràng. Nhưng cũng vì thế mà Ji Won càng cảm thấy khiếp sợ với hai kẻ quái dị bên trong.
“Bọn này, có còn là người nữa không vậy !?” Hắn thều thào nói.
Bên trong căn cứ, hình ảnh truyền về cũng vô cùng rõ ràng, Ji Jine lúc này im lặng không biết nói gì cho phải, những kẻ chiến đấu bên trong làn khói đen hoàn toàn không phải con người nữa rồi.
Bỗng, tiếng hệ thống cảnh báo vang lên, một vật thể lạ đang tiếp cận Ji Won với tốc độ không tưởng, hắn bình tĩnh gạt cần tay lái, con Robot xoay 180 độ dựa vào hệ thống phun khí hai bên hông, vừa kịp né qua vật thể đen bất minh đang lao đến.
“Quá nhanh.” Ji Won đổ mồ hôi lạnh thầm nghĩ.
Hệ thống lập tức đem lại hình ảnh của vật thể lạ, khiến cho cả hai thiếu niên Hàn Quốc tiếp tục cùng hít một hơi thật sâu.
Một con dơi, thật lớn với đôi mắt đỏ rực, cái miệng lởm chởm răng nanh nhọn hoắt cùng dôi cánh sải rộng ra to gấp mấy cơ thể nhìn qua vô cùng hung ác.
Con vật cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, không ngờ khối sắt kia lại có thể tránh thoát được công kích của mình, nhưng nó cũng không mấy để tâm, toàn bộ con người trên đảo này, nó còn chưa để vào mắt.
“Cản trở chủ nhân chiến đấu, tội đáng chết.”
Lão Bat trong hình dạng con dơi phát ra tiếng đe dọa, đôi cánh xương thịt đập mạnh một cái, rồi cũng giống như Lamia, biến mất.
“Ji Won, nó biến mất trên cả rada rồi, bắn tên lửa đi…!! “ Ji Jine gấp gáp hét lên vào bộ đàm.
“Bắn rồi, khỏi nhắc.” Ji Won cũng biết hoàn cảnh nguy hiểm, ngay khi con dơi biến mất, hắn cũng đã nhấn nút, từ bả vai, đầu gối và giáp hông con robot một đám tên lửa mini bay ra tứ phía xung quanh vẽ lên những đường khói nhằng nhịt trên bầu trời.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên làm cho bầu trời có cảm giác rung rinh một chút, một con dơi toàn thân rách nát bốc khói trắng hiện ra.
Đôi mắt đỏ ngầu rực sáng, nó rít lên phẫn nộ.
“Con người đáng chết....”
Bùm.
Chưa kịp nói dứt câu thì đầu nó đã nở hoa, à không, phải nói là bốc hơi mới đúng, ngay khi nó bị 3 quả tên lửa chặn lại, Ji Won đã nhấc khẩu súng Laze cho nó một phát trí mạng.
Thân hình nặng nề của con dơi cứ vậy mà rơi tự do xuống vùng rừng núi bên dưới, làm một đống cây cối đổ rạp xuống.
Bắn hạ quái vật, Ji Won không chút thả lỏng, hắn đang tính xem có nên cho hai quái vật đang đánh nhau trong màn sương đen kia một quả tên lửa hạng nặng hay không.
Bất chợt tiếng hệ thống cảnh báo lại vang lên lần nữa, hắn hoảng hốt quay đầu nhìn lại. Nhưng đã trễ một bước.
Rầm.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên. Con Robot bị một lực mạnh từ trên giáng xuống để lại trên mặt đất một hố to, khói bụi mù mịt.
“Ji Won.” Tiếng Ji Jine hét vang trong bộ đàm lay tỉnh Ji Won sau cơn choáng váng, hắn phun ra một ngụm máu trên lớp kính của mũ bảo hiểm rồi thều thào nói vào bộ đàm:
“Anh không sao.”
Rồi hắn nhân cơ hội lớp khói bụi vẫn đang bốc lên che mắt con dơi, nhìn vào hệ thống quét hình.
“Thượng đế ơi.”
Con dơi bay là là trên không cảnh giác nhìn xuống, lão Bat cũng đang âm thầm giật mình với thứ vũ khí này của con người, không ngờ bị mình đánh một vuốt mà không đứt đôi, chỉ bị văng đi, còn có khẩu súng bắn ra ánh sáng vừa lấy đi cái đầu của mình nữa, cảm giác bỏng rát, tan chảy lưu lại mỗi lần nghĩ đến đều làm lão có chút lạnh người.
Nhưng cái làm Ji Won thấy không thể tin nổi là
Toàn thân con dơi đều lành lặn, không hề thấy một vết thương nào.
Đây... là quái vật gì vậy !?
...
Bên dưới thác nước đã đóng băng.
Frozen đứng đối mặt với King đã được gần hai phút, ánh mắt hai người đều thẳng tắp đối diện nhau, sâu không thấy đáy.
Kị sĩ ở xa muốn xông lên giúp đỡ nhưng hắn đứng ngoài rìa cánh đồng băng cũng đã lạnh vãi linh hồn, còn phải bảo vệ cô gái, hắn cũng muốn hét lên là đừng giết nếu không muốn có một con bé điên khùng trả thù, nhưng tình cảnh này, người ta tin được mới lạ. Thật sự là hết cách.
King chưa tấn công như thường lệ vì hắn đang hụt hơi, toàn bộ ánh sáng dự trữ trong cây gậy đã tiêu hao hết, cơ thể thì vẫn chưa hồi phục sau màn thuốc kích thích của Anacharka.
Còn Frozen, không phải đột nhiên nổi lòng nhân từ thương xót hay là động lòng trước anh đẹp trai gì, cô ta chưa ra tay, vì vị trí đứng của King rất đặc biệt.
Ngay trên trận pháp cô vẽ ra để tạo thành cánh đồng băng này.
“Hắn vô tình hay cố ý vậy.” Frozen mặt cười nhưng lòng không cười thầm nghĩ. Nhìn khuôn mặt lạnh băng với cặp mắt hững hờ của King, thật sự chẳng đoán được hắn nghĩ sao nữa.
Trung tâm trận pháp là nơi duy nhất không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh từ cánh đồng băng, thậm chí còn có khả năng vô hiệu hóa khí lạnh nữa.
Bản thân Frozen cũng không mấy dễ chịu với hàn khí kinh người từ chiêu thức này. Thể chất các pháp sư vốn cũng không phải quá mạnh mẽ, Frozen có thể chịu được những luồng sương lạnh lúc nào cũng bao phủ quanh người là nhờ một trận pháp điều khiển giống như trên mặt băng kia khắc trên lưng.
Đột nhiên tiếng băng nứt vỡ phát ra từ khắp nơi trên cánh đồng băng.
Từng cột băng cao nhất, hay đến những gai băng nhọn hoắt nho nhỏ bên dưới cùng phát ra những tiếng lách cách khe khẽ nhưng đồng loạt.
Rồi những tiếng răng rắc vang lên khắp nơi. Các vết nứt mới đầu còn mờ nhạt trên các trụ băng, nhưng rất nhanh lan rộng. Cuối cùng toàn bộ đều sụp đổ. Bắt đầu từ những trụ băng cao nhất rồi như hiệu ứng dây chuyền, các gai băng bên dưới cũng lần lượt gãy vỡ.
Cả cánh đồng băng dưới ánh mắt không thể tin tưởng được của Frozen lần lượt sụp đổ, khí lạnh nhanh chóng biến mất, mặt băng dưới chân cũng bắt đầu trở lên ẩm ướt, đây là dấu hiệu băng bắt đầu bị tan chảy.
“Ngươi làm như thế nào !?” Frozen cắn răng khiếp sợ nói.
“Đảo ngược trận pháp của ngươi.” King thản nhiên đáp như thể việc này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
“Ngươi thật nguy hiểm.” Frozen cười có chút bất đắc dĩ, đến lúc này cô ta dám chắc chắn tên này đã chủ đích đi đến trung tâm trận pháp ngay từ đầu. Thật âm hiểm. Nhưng nếu không phải cô ta bị Lamia bức rời khỏi nơi đó chật vật chạy trốn khắp nơi chắc cũng không gặp phải cảnh này.
Trận pháp là chìa khóa để chuyển hóa năng lượng cube sau đó vận hành nó theo ý muốn các pháp sư, nhưng nó cũng cần có mana để khởi động, cái khó hiểu ở đây là Frozen nhìn thiếu niên tóc trắng này từ đầu đến chân cũng chẳng có chút dao động nào của mana cả.
Khó hiểu – thâm sâu – khó dò.
Loại người này nếu không phải là bạn thì tốt nhất là nên tiêu diệt càng sớm càng tốt.
“Cũng vì thế mà ta càng lúc càng muốn giết ngươi.” Dứt lời, đôi cánh bằng sương vỗ nhẹ một cái, cả cơ thể Frozen về phía King như cục nam châm tìm được nửa còn lại của mình vậy.
King bình tĩnh dịch chuyển cơ thể sang bên cạnh với một biên độ rất nhỏ, nghiêng đầu qua một bên tránh đường kiếm của Frozen đâm thẳng tới, hai tay cầm chắc cây gậy vung lên với tất cả sức lực còn lại, cộng thêm kỹ xảo phát lực đặc biệt, cây gậy lập tức thân mật tiếp xúc với vùng bụng Frozen.
“Ngươi mất bình tĩnh rồi.” Tiếng nói lạnh băng như có như không vang lên trong đầu Frozen, rồi gần như ngay lập tức, một cảm giác đau đớn từ vùng bụng truyền tới, làm cô không kìm được mà thổ ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể bị bắn văng ra xa rồi nằm đó bất động.
“Wow, home run.” Kị sĩ đưa tay đặt lên chân mày làm tư thế nhìn xa kinh điển, mồm huýt sáo một cái khen ngợi.
Cảnh này nhìn thật sự rất sướng.
Một phút mấy cảnh giác, tấn công vội vã, Frozen bị King dùng một gậy đánh văng đi như một con diều đứt dây rồi nặng nề rơi xuống mặt băng, làm phát ra hàng loạt tiếng nứt vỡ lách cách. Lớp băng lúc này đã yếu đi rất nhiều.
Tư thế của King lúc này cũng có phần giống một vận động viên bóng chày vừa thực hiện một cú đón bóng tiêu chuẩn, chỉ còn thiếu nước buông gậy chạy về base nữa thôi. Ít nhất trong mắt Robert, dáng này rất chuẩn.
“Mau ra xem cậu ấy thế nào.” Linh bực mình đánh một cái vào đầu tên lưu manh này nói với giọng lo lắng.
Kị sĩ trừng mắt nhìn lại, nhưng cô gái chẳng buồn để ý đến hắn nữa, ánh mắt lo lắng tập trung vào thân ảnh mệt mỏi đang chống gậy thở dốc không ngừng ở xa kia.
Dõi theo ánh mắt Linh, Robert mới ý thức được sự việc nghiêm trọng.
Cơ thể King lại một lần nữa đầy máu, đôi mắt lạnh băng lúc này càng thêm vô hồn, khuôn mặt vẫn bình thản như vậy dù đã chuyển sang màu trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Dường như hắn không hề cảm thấy bất cứ sự đau đớn gì từ cơ thể đang kiệt quệ dần dần kia. Máu từ những vết thương vốn đã khép miệng nhưng do vận động mạnh lại rách ra, thấm đỏ cả mặt băng bên dưới.
Kị sĩ nhún chân một cái, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh King, hắn hỏi với giọng không chắc:
“Sếp, ngài không sao chứ !? Đừng có toi nha, ta còn muốn rời khỏi hòn đảo chết tiệt này lắm đó, hơn nữa con bé điên khùng kia mà nổi giận thì không ai chịu nổi đâu đấy !” Mặt Robert lúc này nhăn nhó như đang thấy cha già của mình lúc lâm chung vậy.
À không, lúc cha già lâm chung, Robert vẫn còn đang tý tởn ở Hawaii giỡn chơi với các chị gái xinh đẹp tươi mát. Hắn thề với vua kị sĩ trên cao (nếu ngài có thật) là cha già chết hắn cũng không gấp như lúc này.
“Này, bớt nói gở đi được không !? “ Linh trừng mắt với Robert rồi đỡ lấy King để hắn nằm trên lòng mình, hỏi với giọng lo lắng:
“Cậu... không sao chứ !?”
King nhìn cô gái đang luống cuống tay chân, không biết nên làm như thế nào vì sợ động vào sẽ làm vết thương của hắn càng thêm nghiêm trọng hơn, hắn chợt thấy có chút cảm giác khó hiểu. Dường như từ rất lâu trước đây, cũng có người đối xử với hắn như vậy thì phải.
Hắn cũng từng nằm trong lòng một ai đó như vậy.
Từ rất lâu rồi.
Tuy vậy, hắn cũng không còn sức để trả lời cô nữa, cặp mắt hững hờ vẫn kiên cường mở ra từ trước đang dần dần nặng nhọc cụp xuống. Hắn đã sử dụng tất cả chút sức lực cuối cùng còn sót lại, bây giờ ánh sáng để chữa trị vết thương cũng không còn.
Có lẽ lần này hắn thật sự phải chết.
“Tiêu rồi, hơi thở đang yếu dần, sếp à, xin ngài đừng chết chứ, em còn vợ dại con thơ đang chờ ở nhà đó, này... có chết cũng để lại chút gì đó đi đã chứ !?” Robert hoảng hốt, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên đang thoi thóp dần trong lòng cô gái, vò đầu bứt tóc nói, thiếu chút nữa thì nước mắt cũng rơi ra.
Ở xa xa Trung Thành nhìn em gái khuôn mặt khẩn cấp lo lắng, không buồn để ý xem tên lưu manh bên cạnh đang liên tục vò đầu bứt tai kêu cha kêu mẹ làm trò mà không khỏi lắc đầu. Anh trai tý nữa thì thành đá cục mà em gái yêu quý đang ở đằng xa nước mắt rơm rớm lo cho thằng quái nào thế kia.
Hắn khó khăn cử động cơ thể đang cứng ngắc của mình, quay sang Claude vẫn còn đang há hốc mồm vì một màn Frozen bị đánh bay như quả bóng rồi nằm dài một đống ở đó, thở dài rồi nói với giọng tiếc hận:
“Lò sưởi à, sau này lấy vợ, nhớ đừng sinh con gái nhé !”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT