Ở chỗ Robert và Claude đang khổ chiến cùng tử đồ đã biến dị thành Ghouls một cách hoàn chỉnh, hai người đang dần dần bị ép xuống thế hạ phong. Dù đã sử dụng tổ hợp người ngựa – ngựa người trước đây (Claude làm ngựa) để tăng độ linh hoạt cho những đòn hợp kích mạnh mẽ, nhưng chỉ một hồi sau là cả hai đều luống cuống tay chân.

Về cơ bản, thể lực và tốc độ của Ghouls vượt trội hai người rất nhiều, nhất là khi chiến đấu ở khoảng cách gần, lực bạo phát trong gang tấc càng làm tốc độ của nó thêm khủng bố.

Trên vai Robert đã bị cào rách một đường, mấy miếng thịt văng ra, để lộ cả khớp xương trắng bên trong. Hắn rất may mắn, một trảo đó ban đầu nhằm vào cổ họng, nhưng vì nghiêng người kịp thời trong phút chốc, kị sĩ mới có thể từ quỷ môn quan trở về. Nỗi sợ hãi khiến đáy lòng phát lạnh, không ngờ có thể miễn cưỡng quên đi đau đớn một lúc. Claude cũng không khá hơn, vùng đùi, eo và bắp tay của hắn cũng đều đã hở xương trắng.

Thực lực chênh lệch quá lớn, thật sự không có cách nào. Lúc này Robert cũng không còn thời gian để oán hận quyết định ngu ngốc vừa rồi của mình nữa. Hắn bắt đầu vung kiếm trong vô thức, chỉ mong sống sót được thêm vài giây, à không, càng lâu càng tốt.

Nhưng do thương thế quá nặng, tốc độ của Claude vốn đã chậm nay lại càng rùa bò, bất đắc dĩ, Robert đành phải nhảy xuống, lúc này chạy bằng xe hăng cải vẫn nhanh hơn cưỡi người ngựa nhiều lắm.

Con Ghouls biến dị thấy thế đâu chịu bỏ qua, nó lập tức nhào tới, giương thanh múa vuốt, há mồm thật rộng, chỉ trực nuốt sống cả người kị sĩ xấu số. Robert chỉ vừa kịp xoay người chém ra một kiếm theo bản năng, thì đã cảm thấy cả người giống như bị tàu điện nghiền xác, xương cốt văng hết khớp, bị một trảo của con dơi khồng lồ này đánh bay đi dính tường. Áp lực mạnh mẽ như muốn ép nát bộ óc trong hộp sọ, gây chấn động nặng nề khiến mắt, mũi, mồm, tai đều trào máu.

Hắn vẫn kịp chửi thề một câu theo bản năng trước khi nằm thẳng cẳng bất động.

Cuối cùng con mồi cũng đã nằm yên không phản kháng, con Ghouls biến dị này mừng rơn. Chỉ có mấy quầng lửa yếu ớt của Claude bắn tới lập tức bị ma khí trung hòa, nó coi như một dạng tẩm quất trước khi hưởng thụ bữa chính. Chẳng chần chừ lấy một giây, tử đồ này nhanh chóng lao đến bên hắn như một quả đạn pháo, bộ dáng như dê già gặp thiếu nữ.

Một trảo của nó vươn ra, móng vuốt sắc nhọn như mấy con dao chặt thịt lợn, sẵn sàng phân giải Robert bất cứ lúc nào để dễ tiêu hóa. Nhưng tử đồ này nghi hoặc nhìn lại, bộ móng vuốt nó vẫn tự hào lúc này đã biến mất, chỗ bàn tay cụt gốc vẫn còn bốc lên khói đen lượn lờ, cùng hàng loạt cơ thịt chuyển động để tái sinh lại.

Chỉ trong một thoáng sung sướng vừa rồi, nó đã mất cảnh giác, và lập tức một mũi tên ánh sáng từ đâu bay tới cuốn luôn bàn tay đầy móng nhọn của nó theo. Hai lần bị phá hỏng bữa cơm, trời đánh còn tránh miếng ăn, tử đồ này đã tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Ánh mắt nó đỏ ké ngập lửa giận nhìn sang.

Thần Tiễn đang đứng đó, dây cung của Thanh Long vẫn đang rung lên bần bật, ánh sáng trên đó vẫn còn lưu lại vài tia. Mũi tên vừa rồi chắc chắn là hắn bắn. Bộ não đơn giản của tử đồ cũng có thể hiểu được điều này. Vậy nên nó lại đổi mục tiêu lần nữa.

Ánh mắt Thần Tiễn có vẻ hơi u tối, sự chênh lệch giữa hắn và King đã không còn cách nào đo lường được nữa, đứng trước khối lập phương mà hắn chỉ có thể chết lặng kính sợ, King lại thoải mái sử dụng thứ sức mạnh ấy. Đột nhiên hắn nhớ lại những gì Ren đã từng nói trước đây.

“Thực nghiệm đảo chỉ là sân chơi của lũ trẻ yếu ớt trên trái đất thôi.”

Cảm giác chột làm vua xứ mù cứ thế ập đến khiến hắn khó chịu vô cùng, dùng ánh mắt băng hàn nhìn về phía trước, tử đồ này thật sự là mối tốt để giận cá chém thớt.

Ánh sáng hủy diệt không bị ma khí trung hòa, thể năng của Thần Tiễn cũng từng được cải tạo vô số lần, lực bạo phát không hề thua một Ghouls biến dị chút nào.

Chú dơi xấu số đã gặp phải khắc tinh của mình nhưng vẫn hồn nhiên không biết, dùng khuôn mặt nhăn nhúm vì tức giận nhào tới, chỉ muốn xé xác con mồi.

...

Chỗ cánh đồng băng cũ, nơi Frozen giao thủ cùng lão Bat trước đây.

Mặt đất vẫn còn phủ lên bởi một tầng băng lạnh, nhưng hàn khí kinh người bốc lên lúc trước đã dần dần tản mát đi, bởi vì bốn vách tường xung quanh đã bị phá hủy, không còn kết cấu “tủ lạnh” đông đá nữa. Giữa căn phòng đổ nát phủ băng này, vang lên những tiếng răng rắc đều đặn, nếu ai đó lưu tâm thì nguồn gốc thanh âm này đến từ pho tượng người dơi khổng lồ ở chính giữa kia.

Cảm giác đầu tiên sau khi lão Bat tỉnh dậy là một đợt hàn khí rét thấu tâm can truyền đến. Máu như đông lại, trái tim giống như sơ cứng, ngừng đập, làm ma khí mạnh mẽ nhất thời đình trệ không còn lưu chuyển được nữa.

Ma khí có khả năng vô hiệu hóa các loại lực lượng khác trừ nguyện lực, nhưng có rất ít người biết, tác dụng chính của ma khí là tăng phúc cho cơ bắp, lực lượng bản thân của ma tộc. Trái tim đóng băng, máu đông lại, ma khí không vận chuyển trực tiếp tước đi phần lớn lực lượng của lão Bat, làm cho việc phá băng chui ra nhất thời bất khả thi.

Lúc này, khí lạnh đã giảm bớt, dù bông sen băng kia vẫn không ngừng xoay tròn quanh tượng băng, cung cấp hàn khí, nhưng đã dần lộ ra vẻ lực bất tòng tâm. Những mảnh băng nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống, các vết nứt đã có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường và càng lúc càng to ra.

Cảm thấy cơ thể đã bắt đầu có thể nhúc nhích khe khẽ, lão Bat cười gằn. Dù những đợt lạnh thấu xương vẫn liên tục ùa đến, nhưng cơ thể đã có khả năng ngưng tụ ra một chút ma khí đối kháng lại, chỉ vài phút nữa thôi là sẽ miễn dịch hoàn toàn.

Liếc nhìn bông sen băng bằng ánh mắt oán độc, cảm thán mình già rồi mà vẫn còn khinh địch để rồi bị lật thuyền trong mương, lão Bat âm thầm tự nhủ xem chốc nữa sẽ vùi dập đóa hoa này như thế nào cho bõ ghét.

Nhưng lão Bat chợt sửng sốt, khi trái tim đang đập mạnh mẽ trở lại của mình chợt tiếp tục mất cảm giác, không một chút đau đớn, giống như lão chưa từng có trái tim vậy.

Cúi xuống nhìn lại, một mũi kiếm màu xanh lục từ trước ngực lão nhô ra, đúng vị trí nơi trái tim đang dần hồi phục.



Sau lưng lão, Shaorin hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc gì, chầm chậm rút lưỡi kiếm ra. Tình trạng của cô lúc này không quá tốt, tiên hạ thủ vi cường, nếu để lão Bat thật sự hồi phục lại sẽ rất phiền phức, cấp độ của lão cũng không kém Richard là bao. Nếu như trước đây không bị kết giới của thực nghiệm đảo kiềm chế thì những người khác đến cái bóng ảnh của lão cũng chưa nhìn thấy đã chầu trời hết rồi.

...

Cảm nhận được cây hoa sen băng vẫn đang trôi nổi tỏa ra hàn khí mạnh mẽ, giống như muốn đông đặc cả vùng không gian quanh nó, Shaorin nhíu mày hỏi:

“Đây là thứ gì vậy !? Sao tôi cảm nhận được khí tức sinh mệnh !?”

“Băng liên tâm... làm ơn giữ lấy... người này với anh trai tôi... quan trọng...” Linh khó khăn đáp lại một câu, sau khi nhìn thấy Shaorin cẩn thận giữ lấy đóa sen băng kia, mới gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục chìm vào hôn mê sâu.

Những luồng kiến thức đang liên tục được truyền tải đến khiến bộ não nhỏ bé như muốn vỡ ra vì quá tải, cô gái này chỉ chống đỡ được thêm một lúc rồi lại trở lại trạng thái ngủ đông.

Shaorin cầm đóa sen băng trên tay, cẩn thận tạo ra một tường khí mỏng cách ly hơi lạnh với mình, cũng tránh để hơi lạnh thất thoát. Nhìn cô gái đang dựa vào vai mình ngủ say, chợt nghĩ đến...

“Liệu sau khi nhận truyền thừa hoàn toàn, True Queen có xuất hiện lại không !? Có nên diệt trừ mầm họa từ trong trứng nước !? Nhưng King đã ra lệnh, à không... giọng nói hắn lúc đó thành khẩn, giống như đang nhờ vả... Mình có thể làm trái không !?”

Giữa căn phòng băng, cô gái cứ như vậy chìm vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, hàng loạt các suy nghĩ được – mất liên tục xoay vòng, khiến cho quyết định chợt lóe ra ban đầu ngày càng trôi xa.

Rồi đột nhiên, phía trên bầu trời, xuyên qua nóc phòng đã thủng lỗ chỗ chợt rực sáng, theo sau đó là một âm thanh cuồng bạo của sự va chạm mạnh mẽ giữa hai luồng lực lượng siêu nhiên khiến mặt đất cũng run lên ầm ầm.

Shaorin biến sắc thoát khỏi dòng suy nghĩ ma quỷ, cảm nhận một chút rồi thì thào có vẻ khó tin tưởng:

“Linh khí mạnh quá... Là ai vậy !?”

Đáp lại là một tiếng nổ lớn nữa, còn mạnh hơn vài phần. Bầu trời xanh đục của thực nghiệm đảo chuyển thành màu trắng xóa.

...

Bọn họ đáp xuống một tiểu hành tinh nhỏ.

Không có dưỡng khí, trọng lực như có như không, hoàn toàn chẳng có lấy chút dấu hiệu nào của sự sống ngoại trừ đá và sỏi, cùng vài quặng kim loại không biết tên. Điều kiện này dĩ nhiên không thể thích hợp cho bất cứ sinh vật nào sinh sống, nhưng với những người đã vượt qua phạm trù nhân loại, nắm trong tay sức mạnh của cả một giới này, hoàn cảnh như vậy thật không đáng nói tới.

Di chuyển lên hành tinh này chỉ để tìm một chỗ đặt chân mà thôi, dù sao cứ lơ lửng nói chuyện cũng không phải hình ảnh gì hay ho cho lắm.

Thiên đế mặc bộ trường bào màu đen, ống tay áo rộng, giống như trang phục cổ của người Trung Quốc, hắn chắp hai tay sau lưng, cả người ngạo nghể đứng giữa vùng đất chống trải, nổi bật vô cùng.

Đối diện hắn, King vừa vặn đáp xuống, quanh người trôi nổi hai cây gậy ánh sáng, chuyển động vòng quanh hắn như hai vệ tinh trung thành, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ soi sáng cả một vùng xung quanh.

“Tìm ta có việc gì !?” King nói.

“Đế hoàng nhân loại nho nhỏ, ngươi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với bề trên sao !?” Thiên đế cười ngạo mạn.

“Để ý vào những câu chữ không cần thiết là lãng phí thời gian một cách ngu ngốc !”

“Thật vô vị, đó là lý do tại sao tất cả đều chán ghét ngươi, so ra Lục Vân Tiên còn dễ ưa hơn ngươi cả trăm lần.” Thiên đế lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.

“...” King hoàn toàn chẳng biết nên nói gì, hắn đành giữ im lặng.

Thiên đế bỗng dưng cảm thấy mình giống thằng ngốc, đang độc thoại với một pho tượng đá, tạo hình giống người đấy, nhưng vẫn chỉ là tượng mà thôi.

“Được rồi, quay về chủ đề chính, mạng của tứ đại ma tướng, ta lấy. Không có ý kiến gì chứ !?” Thiên đế sau một hồi im lặng đành mở lời, vừa nói, ngón cái giơ lên, chỉ chỉ vào vị trí sau lưng.



Lơ lửng sau lưng hắn, Thiên hậu và trưởng môn Không Linh kiếm phái mỗi người giữ lấy một người trong tứ đại ma tướng, là Mộc và Vương Tử Trực. Hỏa Long đỡ lấy Phi Kiếm đang nửa mê nửa tỉnh, ánh mắt càng lúc càng khó coi.

Cảm giác tính mạng bị kẻ khác nắm giữ không bao giờ dễ chịu.

“Ngươi muốn dùng bọn họ uy hiếp Lục Vân Tiên !?” King nhạt giọng nói.

“Ta tự có việc cần bọn chúng, ngươi tò mò sao !?” Thiên đế cười lạnh.

“Không, đối với ta, bọn họ là hiểm họa trong tương lai, cần phải bóp chết từ trong trứng nước ngay lúc này, vậy nên...”

“Ta từ chối !”

“Ha ha ha ha...”

Đối với câu trả lời như chém đinh chặt sắt của King, Thiên đế đột nghiên ngửa mặt cười lớn có vẻ rất sảng khoái, dường như đã lâu như vậy rồi hắn không vui như vậy, vì có người dám thách thức quyền uy của hắn.

“Rất tốt, vua nhân giới, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu có thể tiếp được ba chiêu của ta mà không bị thương, bọn họ là của ngươi. Còn nếu không, hôm nay để mạng lại đây vì sự xấc láo của mình đi !” Thiên đế cười lớn nói rất hào hùng. Khí thế quanh người tỏa ra, thôi động linh khí quanh vạn trượng, tiểu hành tinh vốn chẳng có gì ngoài cát sỏi đột nhiên bốc lên từng cơn gió mạnh, rồi hàng loạt những cơn lốc lớn xuất hiện, chưa đầy một phút, vô số vòi rồng hiện ra, cày xới mặt đất tan tành.

King lẳng lặng nhìn hắn, hai cây gậy lơ lửng quay tròn quanh người đã nắm chắc nơi bàn tay, số liệu vàng kim trong đôi mắt lại chuyển động, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu cao độ. Đối thủ là một giới hoàng thượng cổ, áp lực hắn đem lại không hề kém Zeus ngày đó là bao. Chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể dẫn tới bại vong, thần hồn câu diệt.

“Chuẩn bị tốt rồi chứ !?” Thiên đế nhấc một cánh tay lên cao, mây đen đột ngột xuất hiện, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả một vùng trời rộng lớn, tiếng sấm ầm ầm lưu chuyển, làm mặt đất dưới chân cũng rung lên vì chấn động.

“Thiên đế nộ chấn – Thức thứ nhất !” Giới hoàng tiên giới cao giọng tụng niệm, rồi đột ngột hạ tay xuống:

“Chấn thiên lôi !”

Xoẹt.

Như xé rách màn đêm, một tia sét trắng bạc nặng nề giáng xuống, không khí có mùi ẩm vì mây đen ùn ùn không ngờ lập tức sinh ra vị cháy khét, đủ thấy cường độ năng lượng tụ tập trong một đạo thiên lôi này mạnh mẽ tới mức nào, thậm chí khiến không gian có phần vặn vẹo.

Một trong những quyền uy của vua bầu trời, thiên lôi, dùng để trừng phạt những kẻ dưới trần gian phạm tội tày đình, hoặc những cường giả không tự lượng sức, muốn tự mình trèo lên trời cao. Thiên thần cũng không thể chống đỡ, tà ma chỉ nhìn thấy thiên uy cũng phải phủ phục run rẩy, một tia sét đơn thuần bao hàm đạo nghĩa của kẻ thống trị, khiến muôn người sợ hãi. Chỉ trong chớp mắt, luồng thiên lôi đã bổ xuống. Sét chưa tới nơi, một tảng thiên thạch lớn ở gần đó đã bị hỏa khí thiên lôi chấn cho bạo liệt.

Đột mặt với lôi đình như vạn quân phủ xuống, King trải rộng bước chân, ngẩng đầu đối mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi, hào quang quyền trượng xoay tròn trên bàn tay trắng muốt, ánh sáng từ những tinh tú xung quanh bị triệu tập đến trong vài tích tắc, phủ lên trên người lớn một luồng tinh quang như hộ giáp thần thánh.

Cây gậy trên tay vung lên sau một hồi xoay tròn, vụt ra một dải sáng tràn ngập khí tức hủy diệt thô bạo, không hề kém cạnh thế lôi đình vạn quân kia. Hai dải sáng một từ trên thiên không phủ xuống như trừng phạt mọi tội lỗi thế gian, tưởng như không thể ngăn cản, một từ mặt đất thẳng tắp bay lên bầu trời, một đường không do dự, như nhiệt huyết cường giả từ thượng cổ truyền lại, đời đời không lay chuyển, mang theo đạo nghĩa...

Nhân định thắng thiên.

Uỳnh...

Sấm sét và ánh sáng hủy diệt va chạm giữa vùng trời đen tối, xé rách toàn bộ mây đen Thiên đế ngưng tụ, chấn tan tất cả những mỏm núi đá nhô lên tới độ cao vùng xung kích, kèm theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó là hào quang cùng mảng sét dư ra bắn tung tóe bạo liệt như muốn nghiền nát bầu trời.

Ở vùng va chạm, ánh sáng chói mắt tới hơn hai phút mới từ từ rút đi, để lại một lỗ đen sâu không thấy đáy, phát ra lực hút kỳ dị khiến vô số những mảnh đá vụn bị nhấc bổng lên trời, chui vào đó giống như thịt thơm vào miệng quái thú, một đi không trở lại.

Một chiêu giao thủ của hai giới hoàng đã mở ra một lỗ đen nhỏ trên tiểu hành tinh, chỉ cần cho nó thời gian, cả vùng đất đá này chắc chắn sẽ bị nuốt gọn.

Phía dưới vùng va chạm, Thiên đế vẫn đứng thẳng ngạo nghễ, dùng nụ cười khinh miệt nhìn về phía trước, King có thể tiếp được một chiêu này của hắn, không hề bị thương chút nào, nhưng...

Hắn đã bị bức lùi lại ba bước.

Dưới mặt đất đã bị xới thành vụn nhỏ do sóng xung kính tràn đến, in rõ ba dấu chân sâu hoắm, như minh chứng cho sự chênh lệch rõ ràng giữa hại vị giới hoàng.c

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play