Nằm ở trung tâm ba muơi ba tầng trời chồng chất lên nhau theo hình chôn ốc, tầng trời thứ nhất là nơi nhận được lượng linh khí tinh thuần từ tiên khí linh thụ nhiều nhất. Cảnh vật nơi đây lúc nào cũng bồng bềnh hư ảo, cánh hoa lượn lờ trong biển linh khí, dạt dào sức sống.

Thậm chí có một vài con suối nhỏ là do lượng linh khí quá mức đậm đặc, hình thành thực chất dạng lỏng kết tinh mà thành.

Một trong những thắng cảnh đặc sắc nhất, có lẽ là vườn bàn đào nổi tiếng gần xa, quanh năm được các tiểu tiên nữ tô điểm, khiến cho khu vừơn màu phấn hồng này luôn oanh oanh yến yến không dứt, dễ làm một phàm nhân mãi mãi chìm đắm vào đó, đến chết cũng không thể thóat ra được.

Vườn bàn đào này là sân sau của ngôi nhà thiên đế đang ở.

Tự xưng là vua của tiên giới, những gì thuộc về thiên đế phải là thứ tốt nhất trong các thứ tốt nhất. Ông ta có người vợ mạnh nhất tiên giới, có ngôi nhà khí thế nhất, có địa bàn đậm đặc linh khí nhất, thậm chí đến cái sân sau nhà cũng phải là thắng cảnh nổi tiếng nhất.

Không ai có chút dị nghị nào, bởi ông ta là Hạo Thiên – Thiên đế, người được tiên khí linh thụ dưỡng dục mà thành.

Và cũng là giới hòang của tiên giới.



Hư thiên điện, điện chủ trung tâm của tiên giới, những tưởng sẽ là vẻ hào hoa tráng lệ, tụ tập tất cả những gì tinh túy của tiên giới tại đây, thế nhưng bốn phía trong gian điện rộng rãi này, ngoại trừ các cột trống trạm trổ hình rồng tinh xảo, chỉ tòan là mây trắng.

Mây trắng ở khắp nơi, cao tới thắt lưng người, đậm đặc trắng xóa, làm cho người ta không cách nào hình dung được mặt sàn ở hư thiên điện có hình thù như thế nào.

Chính giữa biển mây này, có một chiếc ghế dài trắng mềm như bông, tạo hình gần giống ghế salon ở nhân giới, trên đó nằm vắt vẻo một thanh niên áo đen, tóc dài buộc lên tùy ý, buông thõng ra sau. Quỷ dị ở chỗ, thanh niên này có gương mặt giống Lục vân Tiên như đúc, cả thần thái thong dong, có phần biếng nhác cũng vậy.

Hắn nằm giữa biển mây, đồi gối lên đùi một cô bé, một tay buông thõng, một tay ray ray trán.

“Có lẽ già rồi, mấy ngày nay hay nhức đầu vô cớ.”

Thiên đế lẩm bẩm, đôi mắt hắn nhắm nghiền như đang lim dim ngủ, lúc này lại mở ra. Đôi mắt sáng quắc, tràn đầy tính xâm lược và hung lệ, chỉ một cái liếc mắt tùy ý cũng khiến quầng mây xung quanh hư thiên điện xáo trộn.

“Dao nhi, ta ngủ bao lâu rồi !?”

“...”

“Quên mất, ngươi không nói được nhỉ. Dù ta vẫn giữ lại một phần linh hồn cho ngươi, nhưng ký ức, đã mất hết rồi sao !?”

Cô bé tùy ý để hắn gối đầu lên đôi chân nhỏ nhắn của mình, tùy ý để hắn đưa một tay lên vuốt vuốt gò má phấn nộn, cơ thể nhỏ nhắn không hề động đậy, mắt cũng rất ít khi chớp, hòan tòan giống một con búp bê sống.

Thiên đế cười nhạt một tiếng, có phần chán chường và ngán ngẩm, hắn chỉ tay vào một chỗ trong hư thiên điện, nhàn nhạt nói:

“Nam cực thọ tinh, ngươi đang lén lút ở đây làm gì vậy !?”

“Thần không dám, thưa bệ hạ !”

Làn mây giữa phòng tan đi, để lại khỏang trống tầm nửa mét xung quanh một ông lão có vẻ tiên phong đạo cốt, đầu đội mũ ngọc, lông mi dài tới ngực, cung kính cúi đầu.

“Quên đi, cho ngươi mười lá gan cũng không dám. Nói đi, có chuyện gì !?”

“Xin thứ lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của người thưa thiên đế. Chỉ có điều, tin tức này hơi đặc biệt một chút.”

“Nói xem !? Đã lâu lắm rồi, không có gì thú vị. Tràng chiến tranh 32 năm trước ta lại không có tham gia, thật đáng tiếc.” Thiên đế vẫn nằm dài trên ghế, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bé gái lạnh lùng kia, có vẻ hứng thú với những gì Nam cực thọ tinh nói, nhưng ông ta biết, hắn chỉ nói có có lệ thôi.

Mỗi khi chơi đùa với cô bé này, mọi thứ khác trong mắt hắn, đều chẳng bằng đám mây trắng đầy ắp căn phòng này.

“Phật tổ đã rời khỏi vạn thế hồng liên ạ !”

“Ồ, xá lợi của lão ta quay lại rồi sao !? Lấy xá lợi làm nhân tử cung cấp năng lượng để vận hành con rối đó... người đàn bà này thật nhàm chán.”

“Thiên đế... !?” Nam cực thọ tinh ngẩn người, ông ta không hiểu những lời thiên đế vừa nói có ý gì, hơn nữa giọng điệu hắn hời hợt, tay vẫn nghịch vuốt má cô bé phía trên, dường như chẳng mấy để tâm.

“Không có gì, ta cảm thán chút thôi. Có lẽ người già đều như vậy.”

Thiên đế phất tay đáp. Hắn cứ luôn miệng khẳng định mình là người già trong dáng thanh niên trai tráng thế này một cách tương phản, cả thiên đình đều đã quen với việc này.

“...”

“Còn gì nữa không !?”

“Môn chủ không linh kiếm phái đang rất giận dữ, nghe nói sinh mệnh liên đăng của con gái ông ta vừa tắt. Ông ta muốn đến nhân giới báo thù ạ !”

“Lão đi một mình thì được, nhưng lực lượng của kiếm phái thì để lại hết cho ta. Ai trái lệnh, giết hết đi.” Thiên đế cười đáp.



“Làm vậy chỉ sợ có nội loạn đấy ạ.” Nam cực thọ tinh sợ hãi.

“Ta còn đang mong chúng càng loạn càng tốt. lục đại phái và thiên đình gầm ghè nhau bao lâu rồi !? Sớm muộn cũng phải đánh một trận để nhận mặt nhau, quang minh chính đại mà đánh, cứ lén lén lút lút thế này sớm muộn cũng bị người ta đâm thọc mà không biết.”

Hiển nhiên, người này là điển hình của loại : sợ thiên hạ không loạn. Trước giờ vẫn vậy, nếu không có chiến tranh xảy ra, thường hắn chỉ ngủ vùi, vừa bảo trì nhan sắc, vừa bảo trì thực lực, vậy nên bao lâu nay, thiên đình với thiên đế và thiên hậu vẫn là lực lượng mạnh nhất tiên giới, đè đầu cưỡi cổ 6 đại phái, không tốn sức chút nào.

“Nhưng mà...” Nam cực thọ tinh dài giọng, hi vọng có thể cố gắng khuyên nhủ.

“Còn gì nữa không !?”

“Không thưa bệ hạ, nhưng chuyện của kiếm phái...”

“Không còn thì cút đi.” Thiên đế lạnh nhạt phất tay.

Uỳnh.

Nam cực thọ tinh bị một lực lượng quái dị, cứ thế hất thẳng ra ngoài hư thiên điện,để lại một tràng huyết vụ trên không, rồi rất nhanh bị đám mây mù khổng lồ trong điện tẩy rửa đi hết.

Xoa xoa lên khuôn mặt mình, thiên đế ngẩn người một lúc rồi lẩm bẩm:

“Ta vẫn không thể hiểu được, tại sao khuôn mặt của gã này lại giống với Lục Vân Tiên !?”

“Ah... thật tò mò muốn chết ! Lại không thể hỏi đám quân thần xung quanh được. Ngươi biết không hả Dao Nhi !? Dao Nhi !?”

Hắn càng nói, bàn tay vốn đang xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của cô bé phía trên đổi thành véo mạnh, càng lúc càng mạnh hơn, cho đến khi cả một bên má đã đổi thành màu đỏ chót, máu tụ lại từ các vết bầm như muốn phá da phun xuất.

Nhưng cô bé vẫn cứ lạnh nhạt điềm nhiên, thật sự hoàn hảo đóng vai trò búp bê da người một cách hoàn mỹ. Đôi lông mày dựng ngược của thiên đế nhíu chặt lại, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn mà gằn giọng:

“Tại sao ngươi cứ im lặng như vậy !? Tại sao mỗi lần ta tỉnh dậy đều thấy khuôn mặt như khúc gỗ của ngươi !? Ta rất buồn chán, rất phiền não có biết không !? Chỉ mình ngươi biết thân phận thật của ta, vậy mà ngươi cứ làm như không thấy...”

“Cảm giác cô độc thật khó chịu. Thật muốn đập phá một cái gì đó để giải sầu.”

...

Lại nói về phía Richard đang điên cuồng lao tới trong cơn phẫn nộ. Hiển nhiên giận quá mất khôn, hắn hoàn toàn không ý thức được cách biệt của mình và cô gái có vẻ mỏng manh trước mắt đã lớn tới chừng nào. Cứ thế mà xông lên, kết quả dĩ nhiên không thể như mong đợi được.

Uỳnh.

Lồng ngực như bị người ta dùng chùy đập trúng, Richard một lần nữa bay ngược ra như con diều đứt dây, nghe tiếng sơ sơ hắn cũng đoán được một nửa số xương sườn của mình bị gãy sau cú va chạm này. Dù Linh đã nương tay và phải nhất tâm nhị dụng, vừa bảo vệ kết giới linh hồn cho King, vừa phải tham gia cùng hắn, nhưng thực lực giới hoàng và cận giới hoàng cách biệt vẫn quá lớn. Richard dường như chẳng có cơ hội nào.

Thế nhưng hắn vẫn cười lạnh nói:

“Cảm giác thế nào !?”

Linh nhíu mày đưa bàn tay phải lên trước mặt. Vừa rồi cô chỉ thuận tay hất Richard ra ngoài, muốn hắn thấy khó mà lui. Nhưng không ngờ đã đánh giá thấp hắn. Bàn tay phải của Linh đang bị một ngọn lửa đen kì dị bao bọc, âm ỉ thiêu đốt không ngừng, dù đã dùng phần lớn sức mạnh cũng không thể xua nó đi được. Thứ này cứ bám riết, như ròi ăn xương, không ngừng cắn nuốt nguồn năng lượng không mấy dồi dào của cô. Nếu không có cách thực sự loại trừ, chỉ sợ rất nhanh nó sẽ bùng phát, lan ra toàn thân.

“Ta thấy ngoại trừ Lục Vân Tiên, tất cả các giới hoàng khác đều có một điểm chung là kiêu ngạo thành tính, luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn xuống bọn ta. Hê hê... cũng chính vì vậy, kẻ bị lật thuyền trong mương nhiều nhất cũng là các người.”

Linh thở ra một hơi, cười nhẹ đáp:

“Không sai, đúng là ta có đánh giá thấp ngươi một chút, thứ lửa này thật sự khó chịu. Nếu không có ánh sáng hủy diệt của Long thần, muốn xua nó đi rất khó. Chẳng là ngươi quên mất một chuyện...” Vừa nói, cô gái vừa đưa cánh tay sang ngang, lửa cháy đã lan tới khuỷu tay.

“Thế giới này, kì nhân dị sĩ có rất nhiều.”

Xoẹt.

Ánh kiếm cắt qua như vầng trăng khuyết, ngọn lửa bị ánh kiếm này quét qua đột nhiên ảm đạm như đã mất sức sống, dần dần héo úa rồi tắt ngóm.

Bên ngoài kết giới bóng tối hòa hồn, thân ảnh của Linh đứng chắn trước mặt Richard cùng một người nữa. Khuôn mặt vốn đang có phần tươi cười hèn mọn của Richard chuyển thành màu xám xịt. Đối thoại một lúc, hắn đã quên mất con kỳ đà này.

Shaorin – Fake Queen thứ hai của trường sinh đảo, cũng đã đuổi tới đây.

Lần đầu tiên gặp chân thân của mình, trong lòng Shaorin ngổn ngang hàng loạt cảm xúc. Dù hình dáng của Queen đã thay đổi, nhưng thứ áp lực và khí chất của một giới hoàng, thân thể nhỏ bé của Linh cũng không giấu diếm hết được.

Fake Queen cũng không phải do bọn họ tự gọi. Điển hình như Ren, vô cùng chán ghét cái danh hiệu này, Shaorin dù không để ý lắm nhưng cũng không thể nào vui vẻ được. Bọn họ đều bị coi như bản sao, là vật thay thế cho trách nhiệm của cô gái này ở trường sinh đảo.

Dù cũng gọi là Queen, nhưng những tiếng dè bỉu: “chỉ là hàng giả thôi” vẫn ngày ngày quanh quẩn bên tai, như ruồi muỗi vo ve, cực kỳ khó chịu.

“Nếu bây giờ xông lên, đánh cho cô ta một trận thì sao nhỉ !?” Đột nhiên Shaorin nghĩ thế. Nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, hai người cứ thế yên tĩnh cảm nhận đối phương, Richard ở một bên ngược lại bị coi như không khí. Nhưng hắn biết manh động chắc chắc chẳng có kết quả gì tốt.

Một mình Shaorin cũng đã khó chơi vô cùng. Nay lại thêm một người nữa có vẻ còn lợi hại hơn rất nhiều lần, hắn có đần mấy cũng biết phối hợp mà yên lặng, nhường sân khấu cho người ta.



Còn may, hai đứa này nhìn qua có vẻ cũng không quá hợp nhau.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã chết !?” Shaorin mở lời trước, cố gắng đè nén thanh âm của mình sao cho nó tự nhiên nhất có thể, nhưng càng về cuối càng hạ giọng quá đà nói lên cô không còn bình tĩnh chút nào.

“Ở thời đại này, thật sự là tôi đã chết !” Linh không phủ nhận. Nói vậy là đủ hiểu.

“Ở thời đại này...” Shaorin thoáng lẩm bẩm để tiêu hóa thông tin này, sau đó mới bừng tỉnh.

“Hiểu rồi, là do thanh long tiễn. Một đời người chỉ bắn được một lần lúc sắp chết, dùng để nghịch thiên cải mệnh. Nhưng nếu đã bắn thanh long tiễn, tại sao cô vẫn chết !?”

Khi thanh long cảm nhận thấy tử kỳ của chủ nhân, nó sẽ phát ra cảnh báo. Chủ nhân của thanh long có thể bắn ra một mũi tên xuyên thời không, đưa ý thức của mình đến tương lai, tìm hiểu và tránh đi tai nạn chết người đó. Có được thanh long, giống như thêm một cái mạng, thêm một cơ hội làm lại từ đầu. Vậy mà cô gái này vẫn chết, dù đã bắn ra thanh long tiễn !?

Richard ở một bên nghe thấy cuối cùng cũng xác định được thân phận của cô gái này. Người có được thanh long, lại gọi hắn là chú dơi nhỏ, bảo vệ King của trường sinh đảo, thấu hiểu và có lỗi với Lục Vân Tiên.

Còn có thể là ai được chứ !?

Richard nghiến răng, nghĩ đến tình trạng của Lục Vân Tiên, đều do con ả này gây ra, còn đáng ghét hơn King của IMI vô số lần.

Ma khí quanh người hắn bùng phát, lửa đen cháy lên dữ dội, thiêu đốt cho không khí xung quanh vặn vẹo liên tục, xu thế lan rộng, dường như không thể dập tắt.

Ma khí kết tinh đến một trình độ nhất định sẽ có sự thay đổi về chất. Thứ tà hỏa này của Richard là một trong số đó. Nếu không có biện pháp đặc thù, nó sẽ bám vào cơ thể kẻ địch, thiêu rụi đến xương cũng chẳng còn.

Richard thừa biết trước mặt hai cô gái này, mình không có chút lợi thế nào cả, nhưng quả thật không đánh thì hắn không chịu được. Sát khí lan tràn ra tứ phía, đến mặt đất cũng nhiễm phải, tràn đầy khí tức sát phạt.

...

“Tôi biết các cô ghét tôi, bản thân tôi cũng không muốn nhìn thấy mấy bản sao của mình chạy qua chạy lại như vậy, nhưng hiện giờ King đang ở thời điểm mấu chốt, hi vọng cô hiểu rõ hoàn cảnh.” Linh thở ra một hơi đưa ánh mắt về phía Richard, đoạn hội thoại này, dĩ nhiên là nói với Shaorin.

Dị trạng của Richard chẳng cần nhìn cũng thấy, Shaorin biết lúc này không phải để đôi co, đành tạm thời nhượng bộ.

Chuyển bước chân, Shaorin đã đứng chắn giữa hai người, toàn bộ sức tập chung chuyển lên khóa chặt Richard.

Richard đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị người ta soi rõ hết không chừa chỗ nào, mặc dù đôi mắt kia đang nhắm nghiền, nhưng hắn thực sự có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm rất quỷ dị, nhưng mặc kệ là chuyện gì, lúc này máu nóng đã lên não, hắn hét lớn rồi xông vào.

“Cản ta là chết !”

Phừng....

Lưới lửa đen phô thiên cái địa cuốn tới, khóa chặt cả hai người, giống như sóng thần dâng cao, xu thế muốn đập nát bãi biển.

“Mãn nguyệt đăng thiên.”

Shaorin xoay vòng thanh kiếm trước người, tạo ra một mặt trăng nhỏ xoay tít, nương theo lưỡi kiếm vung lên cao, mặt trăng này lăn tròn như một cái mâm sáng vành vạnh, bay thẳng lên không, vừa đúng va chạm với lưới lửa kia.

Mặt trăng vừa chạm vào lưới lửa thì lập tức tan nát như kinh thủy tinh bị đập vỡ, hàng loạt mảnh trăng nhỏ thi nhau bay hỗn loạn ra tứ phía, mỗi mảnh đều mang theo lực lượng chia cắt của phượng hoàng, sắc bén vô bì.

Hàng loạt tiếng loẹt xoẹt như người ta xé giấy vang lên, chỉ trong vài hơi thở, lưới lửa phô thiên cái địa kia đã bị một kiếm này cắt nát, tan ra thành từng mảnh rồi chậm rãi biến mất.

“Không tệ, học được ở phật giới đúng không !? Cô đã thành nguyệt thần rồi !?” Linh cười lên một tiếng tán thưởng. Thứ kiếm pháp dựa vào ánh trăng này quả thật rất đặc biệt, vừa đủ sức phát huy hết uy lực chia cắt của phượng hoàng kiếm. Xem ra để tìm cách nâng cao thực lực, Shaorin đã phát mất không ít công sức.

Đối với lời khen ngợi của Linh, Shaorin chẳng lấy gì làm vui vẻ, thái độ cứ như mẹ chồng khen con dâu vậy, thật sự rất khó chịu. Dù tâm tính cô là dễ chịu nhất trong ba Fake Queen cũng có cảm giác ăn không tiêu. Nếu là Ren chỉ sợ đã quay lại chửi nhau một trận, còn Stellar sẽ làm mặt lạnh công kích luôn.

“Người chết rồi biết nhiều như vậy để làm gì !?” Shaorin bình tĩnh vung kiếm sang ngang chém mạnh một đường vào không khí.

Phừng.

Không gian vốn chẳng có gì lại hiện lên một quầng lửa đen kịt, nhưng xu thế chưa kịp phát triển thì đã bị cắt nát, bóng dáng Richard hiện ra thấy bực bội không ngớt.

Năng lực cắt của phượng hoàng vô hình vô chất, muốn thiêu đốt bằng tà hỏa cũng không được, muốn đối chiến với Shaorin, hắn chỉ có thể dựa vào quỷ kiếm Orochi, nhưng trong hoàn cảnh giới hạn phong ấn đã bị phá bỏ này, Richard đã bắt đầu cảm thấy mình không theo kịp tốc độ của cô ta.

Hơn nữa khả năng quan sát của cô ta cũng đáng sợ không kém, dù hắn đã dùng lưới lửa khổng lồ kia để đánh lạc hướng, không ngờ cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn bị người ta bắt bài như thường.

Giải trừ phong ấn trên thực nghiệm đảo, hai người cùng có thực lực cận giới hoàng, nhưng Richard thật sự cảm nhận được, cô gái này trên cơ hắn một chút.

Hôm nay quả thật là ngày đen đủi. Nói đúng hơn thì từ khi lên thực nghiệm đảo này hắn toàn gặp phải thứ cứng cựa. Orochi, King, Ren, Shaorin hay Queen, đều có vẻ quá sức với hắn. Richard còn sống đến giờ phần nhiều cũng nhờ may mắn và chút khôn vặt của hắn. Nhưng giờ đây, mấy thứ đó có vẻ vô dụng rồi.

Hai người bắt đầu giao thủ liên tục Richard càng lúc càng bị ép tới luống cuống tay chân. Không còn phong ấn, tốc độ của Shaorin đề thăng tới cực hạn, cả người như hòa vào không gian, thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm quang phô thiên cái địa chém ra như lưu tinh từ khắp nơi. Nếu Richard không phản xạ nhanh và nhờ quỷ khí từ kiếm Orochi, hắn đã trúng chiêu từ nãy.

Đánh với Shaorin, bị chém một đường coi như cuộc chiến kết thúc, không có ngoại lệ. Phượng hoàng kiếm phối hợp với phong nguyên tố, không gian bổ trợ cho tốc độ vốn đã nhanh như chớp, dùng cụm từ hổ thêm cánh để tả vẫn chưa đủ hình dung về Shaorin lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play