“Mộc đại nhân.” Hai hàng ma binh cung kính quỳ xuống.

“Chủ nhân của các người đâu.” Lạc Tiểu Thanh mặc bộ váy liền áo bằng lụa dài, ở vùng eo cài chiếc thắt lưng cũng bằng vải mòng, tôn lên thân hình dài thanh lệ, nhẹ giọng hỏi.

“Ngài vẫn ở ma thần điện, chưa đi ra.” Hộ vệ đáp.

“Vẫn ở cùng chỗ với cô gái đó !?”

“Đại nhân chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn cây trâm kia, đã được một lúc rồi.” Một ma binh rỉ tai Mộc đáp.

Hắn cũng không sợ hành vi này sẽ bị trừng phạt ra sao. Lạc Tiểu Thanh có tiếng là người hiền lành nhất trong tứ đại ma tướng, đến con kiến cô ấy còn không nỡ giết. Cô ấy luôn đối xử với mọi người một cách ôn hòa nhã nhặn, chưa từng xem thường ai bao giờ. Ở ma giới, cô gái này có thanh danh cực kỳ tốt.

Lạc Tiểu Thanh nghe hắn mật báo, chỉ nhíu mày. Sau đó đi thẳng sâu vào trong ma điện.

...

Cây trâm cổ xoay vòng qua các ngón tay của Lục Vân Tiên, hệt như người ta xoay bút. Bao nhiêm năm nay, hắn hễ rỗi việc là lại lôi nó ra vuốt ve một chút, nhiều đến nỗi các góc cạnh của nó đều đã mòn đi hết rồi. Lúc này cây trâm ấy chẳng khác một cây đũa là bao.

Cửa không đóng lại, Lục Vân Tiên rất ít khi đóng cửa, giống như hắn ghét phải ở một mình trong căn phòng trống vậy, dù rằng hắn lúc nào cũng tự mình ngồi một góc, tách biệt với thế nhân. Lạc Tiểu Thanh đứng trước cánh cửa khép hờ, dõi mắt nhìn vào đã thấy thân ảnh hắn – hư vô mờ ảo trên bệ cửa sổ vòng cung cổ kính. Ánh mắt hắn thất thần, dường như không nhận ra được có người đang tới. Cơ thể của Lạc Tiểu Thanh rất đặc biệt, có thể hòa lẫn với mộc nguyên tố trong không khí, bởi vậy muốn dùng ý thức cảm nhận sự hiện diện của cô ta rất khó, Lục Vân Tiên lại đang không chú ý, vô thức quên mất cũng là bình thường.

“Rốt cuộc phải thế nào, anh mới quên đi hết những thứ đó được đây !?” Mộc nhìn bóng dáng tiều tụy của Lục Vân Tiên bên khung cửa sổ, cảm thấy bờ môi đắng ngắt, trong lòng khó chịu vô cùng.

Ánh sáng dịu nhẹ từ ngoài bầu trời hắc ám khung thương lung linh như mặt trăng trên trái đất, rọi vào gương mặt sầu thảm của hắn, khóe môi hơi nhếch lên cười cười, nhưng chẳng có mấy tiếu ý.

Hắn... Lúc nào cũng vậy. Mìm cười với mọi người, luôn luôn ôn hòa tử tế.

Nhưng đó chỉ là với mọi người. Còn đối với chính bản thân mình, hắn luôn như vậy, buồn rầu, ngẩn ngơ. Lặng lẽ chịu đựng tất cả.

Hắn bao dung vô cùng, dễ dàng tha thứ cho kẻ đã lừa dối mình, khiến hắn phải trở thành khối băng ngàn năm. Dễ dàng tha thứ cho cô gái đã rời bỏ hắn để đến bên người kia. Bỏ mặc hắn một mình ở ma giới, phấn đấu không ngừng nghỉ, chẳng vì mục đích gì.

Tại sao hắn phải chịu đựng những thứ đó. Tất cả những gì hắn muốn làm chỉ là giúp đỡ những kẻ yếu đuối, muốn công bình cho mọi người. Muốn ngắm nhìn khuôn mặt hạnh phúc của tất cả, vậy mà chính bản thân hắn... đã bao giờ được thể nghiệm cái gì là hạnh phúc chưa !?

Mộc nắm chặt tay, hàm răng như muốn cắn nát đôi môi nhỏ nhắn. Khóe mắt rưng rưng, nhưng luôn phải cố gắng ổn định cảm xúc. Lục Vân Tiên rất nhạy cảm, chỉ cần có một giọt nước mắt rơi ra hắn cũng cảm nhận được. Đến lúc đó, hắn lại tới, ôn hòa xoa đầu cô, mìm cười ôn nhu, hay nghĩ ra câu chuyện gì đó vui vẻ để dỗ dành. Cô không muốn thấy hắn như vậy nữa. Đó không phải là hắn. Con người ngơ ngác ngắm cây trâm cũ kỹ đã bạc màu dưới ánh sáng hiu hắt nơi cửa sổ, với vẻ mặt buồn bã kia mới chính là hắn.

“Tất cả chỉ tại cô. Kiều Nguyệt Nga. Queen của trường sinh đảo.”

“Người của trường sinh đảo toàn là một đám đáng ghét.”

“Phải có ai đó thay Vân Tiên đòi lại mối công bằng này chứ !”

Cảm xúc mất ổn định, nắm tay nhỏ siết chặt lại đến mức gân xanh cũng nổi lên, chỉ một tiếng khớp động nhè nhẹ, cũng đã đủ đánh thức người kia tỉnh táo lại.

Lục Vân Tiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên cửa vòm, cười hỏi:

“Sao vậy !?”

Trong tim như bị xát muối, Mộc chỉ thở ra một hơi dài, nhẹ giọng nói:

“Cô ta nói mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, mời anh qua đó.”

Cô ta ở đây chính là Athena, nữ thần này đã định cư ở ma giới gần một tuần nay, ngoại trừ giới cao tầng, chẳng còn ai biết được, nhưng cách xưng hô thì vẫn khó mà tử tế hơn, người ma giới với các giới khác luôn có một sự bài xích tồi tệ. Dẫu sao đa số bọn họ chính là bị các đại thế giới này bức phải bỏ quê hương mà chạy tới đây.

Kể cả vị ma chủ này.

Lục Vân Tiên gật đầu, rời khỏi khung cửa sổ thì hắn đã biến mất. Cung điện lạnh lẽo chỉ còn duy nhất một thân ảnh đứng đó, ngẩn ngơ một mình.

Xa xa, Vương Tử Trực thấy cảnh này, nhíu mày thở dài không thôi, lại không để ý được, xa xa hơn nữa, Hỏa Long thu hết tất cả vào mắt, đang bĩu môi khinh bỉ không ngừng.

“Thấy chưa, cứ diễn vai anh trai tốt thì suốt đời chỉ được đến vậy thôi !!” Hắn rất muốn hét to lên như vậy, nhưng sợ chọc giận Vương Tử Trực nên chỉ âm ầm kêu gào trong lòng. Đồng thời liếc mắt theo hướng Lục Vân Tiên biến mất, nghiến răng kèn kẹt, ác ý nghĩ:

“Tại sao gã công tử sến súa đó được người đẹp chạy theo ầm ầm, còn ta đây đẹp trai ngời ngời, ăn mặc phong cách bla..bla... mà chỉ có mỗi một bà vợ chằn tinh vậy nhỉ !? Chẳng lẽ năm nay sến súa mới được mùa !?”

“Nhưng thôi, anh chấp chú, Vân Tiên ạ ! Cố gắng lên, cưa đổ được nữ thần đó thì nửa thần giới đã vào tay rồi !!! Hê hê...”

...

“Hades !?”

Lục Vân Tiên kinh ngạc nhìn vị thần trước mắt. Đó là một ông lão râu dài muốn chấm đất, bạc phơ, suôn mượt. Trên đầu ông ta, mấy cọng tóc màu lam dựng đứng lên, bập bùng như lửa. Hốc mắt ông già lõm sâu, không phải vì tuổi già, bởi lẽ chẳng có nếp nhăn nào trên mặt ông ta, mà là vì lớp da thịt quá mỏng manh, bám sát vào xương sọ, nên hai hốc mắt ấy tạo một cảm giác âm u quỷ dị.

“Thì ra ma chủ của ma giới thật sự lại trẻ như vậy !?” Ông già này mỉm cười, tiếng cười khèn khẹt, giống như thanh quản bị người ta lèn mỏng, chẻ sơ ra từng sợi nhỏ vậy. Nói khó nghe một chút thì âm thanh này giống như tiếng móng mèo cào kính, chói tai vô cùng.



Lục Vân Tiên gật đầu coi như đáp lễ, rồi nghi hoặc nhìn sang Athena.

Nữ thần này đang đứng tựa lưng vào tường, hiển lộ những đường cong hấp dẫn muốn mạng đàn ông, tuy vậy, khí thế cao cao tại thượng kia quả thật khó mà làm người ta có ý khinh nhờn. Thấy được vẻ khó hiểu của Lục Vân Tiên, cô ta đáp:

“Cả Nam thần giới, so sánh về tạo nghệ linh hồn, ông ấy là giỏi nhất.”

Trước đây khi còn đầy đủ tứ đại thần hoàng, Thần giới chia thành bốn mảnh,Đông Tây Nam Bắc, nhưng từ khi Jesus vẫn lạc, Orochi bỏ trốn tới ma giới, thần giới chỉ còn hai thế lực thâm căn cố đế, phân biệt là Nam thần giới, đứng đầu bởi Athena, và Bắc Thần giới, đứng đầu bởi Odin.

So sánh thực lực thì Bắc Thần Giới mạnh hơn một chút, nhưng Odin có vẻ đã già, dã tâm chiến tranh ít đi nhiều, lại thêm thương thế từ lần kháng thần chiến trước do ma chủ ban tặng, mấy chục năm nay lão đã quy ẩn, gần như biến mất khỏi mắt người đời. Bắc thần giới cũng vì thế mà tạm dừng bành trướng. Cũng là cơ hội cho lớp người trẻ như Athena vượt lên.

Nam Thần giới, lực lượng mạnh mẽ nhất, trụ cột nhất chính là mười hai vị chủ thần – đều đã đạt tới cấp độ ít nhất là cận giới hoàng (40%cube). Trong mười hai vị này lúc trước, có ba người đứng đầu là Zeus, Poseidon và Hades. Athena bây giờ có thể thay thế vị trí của Zeus, chính là nhờ có sự đồng thuận của hai người còn lại kia. Nói chung, việc hai trong ba người đứng đầu Nam thần giới đích thân tới đây thật sự rất xem trọng mặt mũi của Lục Vân Tiên, phần nào đó cho thấy thành ý hợp tác giữa họ.

Có được lời giải thích từ Athena, Lục Vân Tiên không có ý kiến gì nhiều. Dù sao trong lĩnh vực linh hồn, hắn thật sự là con gà chính hiệu. Quay sang đối diện với Hades, Lục Vân Tiên gật đầu hòa nhã:

“Thật sự rất cám ơn ngài đã đích thân tới đây, thần Hades !”

“Không có gì, danh tiếng của ngươi trong lần chiến tranh trước thật sự không nhỏ, ta vẫn luôn muốn được gặp một lần xem sao, trước sau gì thân già này cũng lê tới ma giới một lần thôi !” Thần Hades cười khà khà đáp lễ, sau đó nói với giọng khoái trá:

“Hơn nữa, ngươi đã cho cây cọc già Odin một trận đẹp mặt, chỉ dựa vào điểm này, ngươi muốn gì ta cũng giúp !!”

Ánh mắt ông ta thay đổi, nhìn Lục Vân Tiên như mèo thấy mỡ vậy, làm hắn thoáng rùng mình vài đợt. Còn may cơ thể này là linh thể, chứ nếu không, dám chắc mồ hôi lạnh sẽ chảy ra như suối.

Nếu không phải đang có việc cần nhờ, dám chắc hắn sẽ co giò chạy miết, cảm giác bị một ông lão nhìn mình như thiếu nữ mười tám thế này, hết sức ghê người.

Để Linh ở lại ma giới đã một tuần nay, luôn làm cho cô gái này ngủ say, tâm tình và thể chất đều đã được phục hồi đến mức tốt nhất, Lục Vân Tiên cuối cùng cũng muốn thử phép hòa hồn này một lần.

Nếu thật sự có kiếp trước, vậy thì theo hắn, những mảnh ký ức và nhân cách trước kia có lẽ sẽ không bị biến mất, mà chỉ bị nhân cách của kiếp này đè lên mà thôi. Nếu như có thể tách hai nhân cách này ra, cho nhân cách hiện thời một thân thể mới, vậy thì nhân cách cũ có thể nào sống lại không !? Lục Vân Tiên rất muốn tin cái thuyết luân hồi hư vô mờ mịt kia là thật.

Hắn từ Thiên Ma – người truyền lại ngôi vị ma chủ này cho hắn – đã học được một bí pháp gọi là Hòa Hồn. Bí pháp này có khả năng đem linh hồn hấp thu vào trong cơ thể của mình, dùng lực lượng linh hồn chủ thể làm nguồn năng lượng chính thực hiện các phép thao tác cắt – ghép – nén, chèn, sửa v...v... nhưng có một điểm hại là lực lượng linh hồn chủ thể sẽ bị hao tổn rất nhiều. Dù sao linh hồn không phải là dạng năng lượng thực tế gì, mất là mất, rất khó bù trừ.

Thế nhưng Lục Vân Tiên hiện tại giỏi lắm chỉ sống được ba năm nữa, tổn hao một chút hắn cũng không ngại, vì vậy hắn mới quyết định dùng chiêu Hòa Hồn này. Nếu thật sự đánh thức được Kiều Nguyệt Nga ngủ say kia, có lẽ tâm nguyện bao năm của hắn sẽ đạt thành.

Người mất đi một trong tứ hồn là True Queen, chứ không phải Kiều Nguyệt Nga, hắn muốn tin như vậy. Lục Vân Tiên một khi đã tin tưởng vào cái gì đó, dù mất mạng hay trả giá lớn thế nào hắn cũng phải làm một lần cho xong. Như câu cửa miệng hắn thường nói: “Nếu sau này hối hận vì đã không được làm, chi bằng cứ làm rồi hẵng hối hận.”

Trích xuất linh hồn thì dễ, nhưng làm sao để giữ nguyên hồn phách và thân thể không tổn hao thì còn khó hơn bác sĩ làm phẫu thuật, Lục Vân Tiên cũng không nắm chắc chút nào, vậy nên mới nhờ Athena tương trợ. Dù sao tại thần giới, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, chắc hẳn sẽ có cách, nào ngờ cô ta đưa đến lại là vị thần chết danh tiếng lẫy lừng này, bây giờ ông ta đang nhìn hắn như cha vợ đánh giá con rể.... hết sức khó đỡ.

“Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, phải xong trước khi trận pháp trên thực nghiệm đảo hoàn thành ! Chú Hades, làm ơn nhanh lên một chút !” Athena có vẻ mất kiên nhẫn thúc giục. Lục Vân Tiên không nói gì nhưng ánh mắt hắn đã nói lên khá nhiều, hắn cũng đang rất nóng nòng.

“Được rồi, còn chưa yêu đương gì mà đã chỉ toàn nghĩ cho người ngoài, giới trẻ bây giờ thật là....” Hades nói với giọng cổ quái.

“Nếu thành công, đội ngũ của chúng ta có thể có thêm một giới hoàng nữa, không nên có sai sót !” Athena thoáng mất tự nhiên, nhưng chưa được nửa giây đã trở lại như cũ, lý do đưa ra cũng khá chính đáng. Cô ta liếc sang, thấy Lục Vân Tiên vẫn như chẳng nghe thấy gì, chỉ nheo nheo ánh mắt, rốt cuộc cũng đành im lặng.

Hades thấy không khí có phần quái dị, chẳng tiện nói gì nữa, đành bắt đầu vào việc.

“Thần mạch - Hoàng kim kết giới – Tử thần lĩnh vực.”

Xoẹt.

Âm thanh giống như tiếng người ta cầm tờ giấy xé mạnh. Không gian bị cưỡng chế bóp méo, bẻ cong, vặn vẹo, sau đó như được một bàn tay vô hình nhào nặn lại một lần, cuối cùng tan rã thành từng mảnh nhỏ, một lần nữa tổ hợp sắp xếp lại.

Tử thần lĩnh vực là năng lực thần mạch chỉ Hades mới có. Tên khác của kết giới này là linh hồn giới. Tên gọi đã nói lên chức năng của nó. Tất cả mọi người trong thế giới này đều chỉ hiện hữu dưới mặt linh hồn, ngoại trừ Hades. Nếu linh hồn của bạn không đủ mạnh, ông ta thổi một cái thì cũng có thể tan biến. Năng lực cực kỳ mạnh mẽ này quyết định vị trí một trong ba người đứng đầu của Hades, nhưng cũng vì thế, ông ta đành phải ở riêng, không thể cùng chỗ với mười một vị chủ thần khác. Bởi lẽ, vào trong kết giới này, thần thánh cũng không ngoại lệ, tất cả đều phải dùng linh hồn để duy trì sự tồn tại, mà linh hồn thì làm gì có kỹ năng gì, hại người lại hại cả phe mình, năng lực của Hades trên chiến trường chỉ là một cọng gân gà không hơn không kém. Bỏ thì tiếc mà giữ lại chẳng biết để làm gì.

Ông ta cũng vì thế thường chán nản, chỉ sống tại nơi âm u nhất Nam thần giới, cai quản ba vùng đất chả ma nào thèm đến (trừ người chết) đó là: vườn địa đàng Elysian (Elysium) dành cho linh hồn người tốt và anh hùng, vườn Asphodel dành cho người thường, và địa ngục Tartarus nơi giam giữ, và trừng phạt những linh hồn tội lỗi, độc ác và phản trắc. Nói cho oai vậy thôi, chứ thực ra đó là ba khu nghĩa địa to nhất thần giới... Còn Hades là ông vua giữ mộ quyền uy nhất.

Nhưng nói đi nói lại, trong nhiều trường hợp, năng lực của vị thần này thật sự rất mạnh.

Tử thần lĩnh vực mở ra, không gian tràn ngập một màu xám ảm đạm, mặt đất dưới chân lại lúc đen lúc trắng, gạch lát dưới chân là hàng loạt những tấm tròn trắng, tô điểm bởi ba lỗ đen. Nhìn kỹ lại, những tấm gạch này biểu cảm thay đổi liên tục, tựa như những khuông mặt vặn vẹo thống khổ, đây có lẽ là những nạn nhân xấu số trước đây đã bị bắt vào kết giới này, chỉ có thể trở thành đá lót đường cho kẻ khác dẫm lên.

Lục Vân Tiên nhíu mày, hắn ở trong kết giới này chẳng hề thấy bó chân bó tay chút nào, thậm chí còn linh động hơn như cá gặp nước. Cơ thể hiện tại của hắn là linh thể, do linh hồn dùng sức mạnh cưỡng ép các nguyên tố năng lượng hội tụ lại tạo thành, vốn không có thân thể thực nên kết giới này chẳng ảnh hưởng được chút nào tới hắn. Hắn chỉ thấy hơi lo lắng, liếc sang bên cạnh.

Athena không biết từ bao giờ đã mặc lên một bộ giáp màu bạc hoa lệ. Ánh sáng nhẹ nhàng lưu động quanh thân, một tay cầm cây gậy trên đỉnh là vòng tròn do đôi cánh con cú tạo thành, một tay cầm tấm khiên lớn, trên đó khắc hình gương mặt thống khổ của một mỹ nhân tóc như rắn rết.

“Kết giới này có tác dụng với cả chủ thần. Nếu không có chiến giáp đặc chế, cả ta cũng sẽ bị rút linh hồn ra ngoài.” Nhận thấy sự quan tâm của hắn, Athena nhẹ nhàng đáp.

Chiến giáp của mười một vị chủ thần còn lại đều đã được nhỏ lên máu của Hades, vì vậy mà kết giới này không thể ảnh hưởng tới họ. Lục Vân Tiên có lẽ là ngoại lệ duy nhất.

À không, còn có một ngoại lệ nữa.

Hades giơ tay lên, một lồng kính bốn màu hình vuông cạnh hơn hai mét xoay tròn trên lòng bàn tay lão. Trong có, thân ảnh một cô gái đang say ngủ, nhịp thở đều đều rất yên bình, hoàn toàn không biết chuyên gì đang sảy ra.

Lục Vân Tiên nhìn Linh bên trong lồng bảo vệ tứ sắc, ánh mắt không hề che giấu lộ ra sự quan tâm thân thiết, có cảm giác như nếu lúc này Hades dùng cô gái này ép hắn tự sát, hắn cũng có thể làm ngay không chút do dự.



Rất may, Hades không có hứng thú với chuyện nhàm chán như vậy, ông ta chỉ trầm giọng nói:

“Khi mở ra vòng bảo vệ, ngươi hãy lập tức thu vào linh hồn của cô ta. Phải thật nhanh, không được để một tia hồn nào thất lạc, nếu không cả ta cũng rất khó tìm lại. Khi đã có được linh hồn rồi, còn lại dựa hết vào ngươi.“

“Ta biết rồi !” Lục Vân Tiên gật đầu chắc chắn.

“Tốt, chú ý, ta bắt đầu đây !”

Hades nói xong rồi âm thầm lẩm bẩm vài câu gì đó, ông ta thả tay, khối lập phương tứ sắc kia vẫn lơ lửng trên không trung. Ngón trỏ của vị thần bốc lên một ngọn lửa màu lam bập bùng chớp tắt, nhìn yếu ớt vô cùng, nhưng mỗi khi ngón trỏ này vạch tới đâu, khối lập phương kia lại dễ dàng rách ra như một tờ giấy mỏng, ánh sáng tứ sắc ngày càng ảm đạm dần, hành động này rất giống với việc người ta dùng dao để khui hộp quà.

Cuối cùng, ánh sáng tứ sắc biến mất, khối lập phương cũng tan rã. Thân ảnh Linh rơi xuống được vị thần nhẹ nhàng đón lấy, vẫn duy trì giấc ngủ như thường, ôn thuận mà an lành. Chỉ có điều, từ trong cơ thể cô gái, ba đoạn khí bảy màu lần lượt nối đuôi nhau bị rút ra ngoài.

“Ba hồn bảy vía đấy, mau bắt lấy, Athena giúp hắn một tay !” Hades thấy vậy, lập tức hét lớn. Nhưng chẳng cần ông ta la lên, hai người kia đã cùng biến mất, tốc độ nhanh chóng vô cùng.

Thần kinh Lục Vân Tiên đã căng như dây đàn, ba bồn vừa thoát ra, hắn đã lắc mình đuổi theo, hai cánh tay bằng linh thể danh rộng, dễ dàng tóm được hai hồn. Hắn ngưng tụ một cánh tay nữa, định chụp lấy hồn cuối cùng, nhưng thứ này uốn éo như con rắn, nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, bay vút về phía xa.

Lục Vân Tiên kinh hoảng, muốn đuổi theo ngay lập tức, nhưng hai hồn trong tay hắn đồng thời giãy dụa, cảm giác trơn trượt đi, muốn thoát ra ngoài. Không gian này sản sinh ra một hấp lực cực lớn với linh hồn, giống như cá về với nước vậy, muốn dùng linh thể để giữ lại cũng vô cùng khó khăn. Hắn chẳng có cách nào, lại không dám mạnh tay nắm giữ, sợ làm tổn thương đến linh hồn cô gái, chỉ có hết sức tập trung thao tác sức mạnh trong cơ thể nhẹ nhàng bọc lấy hai hồn này mà thôi. Nhưng như vậy thì không thể phân tâm làm gì khác được, đành trơ mắt ếch nhìn một hồn kia muốn bay mất, trong lòng dấy lên sự bất lực sâu sắc.

Athena được Hades nhắc nhở mới chú ý, nên phản ứng dĩ nhiên không thể nhanh bằng hắn, cô ta cũng không ngờ một con người lại có tới tận ba linh hồn như vậy, nên nhất thời không kịp trở tay. Mắt thấy đạo linh hồn cuối cùng muốn bay đi mất, nữ thần hừ lạnh một tiếng, tay trái vung lên, tấm khiên tròn vành vạnh xoay như máy cắt, bay vút đi, rồi quỷ dị dừng lại đúng trước đạo linh hồn thứ ba.

Không thấy có cảnh tượng gì đặc sắc, chỉ có điều, linh hồn thứ ba kia vốn đang sống động như một con lươn trơn trượt, bỗng lơ lửng đứng yên giữa không trung, giống như vật chết vậy. Tới khi Lục Vân Tiên lao tới thu nó vào, vẫn không thấy có gì thay đổi.

“Không cần lo lắng, bị khiên Medusa này chiếu trúng, thân thể sẽ bị hóa đá, nhưng linh hồn chỉ bị đông cứng một chút thôi, mười phút nữa sẽ trở lại bình thường !”

Athena biết mối quan tâm hiện tại của Lục Vân Tiên chỉ có duy nhất cô gái này, nên vội vàng lên tiếng.

Lục Vân Tiên nghe thấy vậy mới thở ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể bỏ xuống. Hắn nhìn hai vị thần một già một trẻ, giọng nói chân thành sâu sắc:

“Cám ơn hai người.”

Một chữ cám ơn đơn giản, nhưng thành ý bao hàm, cũng có ý nghĩa, nếu có việc gì cần đến hắn giúp, dù mất mạng hắn cũng sẽ hoàn thành.

“Đi làm việc ngươi muốn làm đi, bọn ta đi trước !” Athena cười nhạt, lẳng lặng rời đi.

Hades thấy không còn việc gì nữa, cũng nối gót theo sau, trước khi đi có ngoái đầu lại nói:

“Sau khi rời khỏi linh giới, chỉ cần ngươi buông linh hồn ra, chúng sẽ tự trở về cơ thể, nhưng không được quá một ngày. Nếu không sẽ chết thật đấy !”

Lục Vân Tiên không đáp, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng, thần chết thầm mắng một tiếng, nhưng cũng thôi bỏ đi, bước tới sóng vai cùng Athena.

Lúc này, khuôn mặt nữ thần như phủ lên một tầng sương lạnh, khác hẳn vẻ ung dung thong thả vừa rồi, khí chất cao quý cũng không cánh mà bay biến hết, đi được một đoạn khá xa, Athena mới nhạt giọng hỏi:

“Chú cảm thấy hắn có thể thành công không !?”

“Ta không biết, linh hồn cô gái đó rất quỷ dị.” Hades nhìn thấy dáng vẻ này của Athena, theo trí nhớ ít ỏi của lão về cô gái này, lúc này hẳn đang tức giận chuyện gì đó đây, chỉ có điều không gào lên, dẫm chân đành đạch như mấy cô gái trẻ thôi. Lúc này mà nói nhảm gì đó chắc chắn sẽ gặp bão, nên ông ta kết luận nhanh gọn, xúc tích nhất có thể.

“Như thế nào !?” Athena hỏi.

“Giống hệt một linh hồn bình thường.” Hades vuốt vuốt râu đáp. Ông ta nghĩ mãi không ra, mọi chuyện đến giờ đều khá thuận buồn xuôi gió, rốt cuộc thì cô ta tức cái gì chứ !? Đến ngày sao !? Vị thần già ác ý nghĩ.

“Thế thì có gì đặc biệt chứ !?”

“Những viên gạch lát dưới sàn ở linh giới đều là các linh hồn bình thường biến thành.” Hades mìm cười thâm thúy. Linh hồn thường tới linh giới chắc chắn sẽ không chịu được lực hút mạnh mẽ, sau đó tứ phân ngũ liệt, rồi bị ép chặt trở lại thành những viên gạch đó. Linh hồn của cô gái này đầy đủ ba hồn bảy vía, không thiếu không thừa, không có hào quang, sức mạnh gì bảo vệ, vậy mà có thể trốn qua được truy bắt của ma chủ, không cổ quái mới là lạ.

“Vậy tức là chú cũng không nhìn thấu được linh hồn cô ta !?”

“Không, ta nhìn thấy hoàn toàn, kể cả ký ức của cô ta. Tận sâu trong cùng, nó kèm theo hai luồng ký ức khác, nhưng những thứ này chỉ là ký ức do một ai đó cưỡng chế nhét vào, hoàn toàn không phải của cô gái này. Linh hồn cô ta hoàn toàn bình thường. Trốn thoát được khỏi tay ma chủ, có lẽ là do hai luồng ký ức kia cực kỳ quen thuộc với cách ra tay của hắn... ta đoán thế.” Hades nhún vai đáp, có vẻ vô trách nhiệm.

“Vậy người kia cưỡng ép nhét những ký ức đó vào cô gái bình thường này để làm gì đây !?” Athena khó hiểu hỏi.

Hades trợn mắt: “Sao cháu lại hỏi ta !? Ta có phải là thần toàn năng đâu !? Ta là thần chết, thần chết đó !!”

Mặc kệ Hades đang hùng hồn phát biểu, Athena lâm vào trầm tư. Sau một hồi, linh quang chợt lóe, cô ta mới thì thào:

“Có khi nào, để dụ hắn tìm tới không !?”

“Nguy rồi...”

Hades lải nhải một hồi, mở mý mắt già nua nặng trịch ra thì thấy xung quanh trống không, mình ông ta đứng đó... Athena thì đã biến mất từ lúc nào.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play