Lưỡi kiếm lướt ngang qua cần cổ hắn, không mảy may xao động, tựa như một vì lưu tinh quét ngang bầu trời. Kéo theo đó là một dải đen dày đặc
Ma khí như chất keo dính, bám theo lưỡi kiếm, ồ ạt tràn ra ngoài.
Trước khi cái sự khó hiểu của King chấm dứt, khuôn mặt hắn đã trở lại vẻ trắng sáng thường lệ. Mái tóc không còn bị ma khí kềm hãm, nhanh chóng trở lại màu bạc thuần chất. Giống một mảng tuyết phủ trên đầu.
Phượng hoàng kiếm đã cắt đứt hoàn toàn sự xâm thực của ma khí trong cơ thể King. Thực lực của hắn nhanh chóng hồi phục lại quá nữa.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, những vùng bị tổn thương sẽ hoàn toàn được chữa trị trở lại.
Shaorin thấy vẻ mặt khó tin tưởng của hắn, lòng thầm thở dài. “Hắn quả nhiên không bao giờ tin tưởng ai hết, luôn luôn nắm thóp đối phương mới chịu đối thoại.” Nhưng khuôn mặt cô gái lại ngập trong ý cười, nhẹ nhàng nói:
“Dù biết cảm xúc này là giả. Nhưng cũng như Ren, tôi không thể cưỡng lại được, luôn mong muốn có thể bảo vệ anh !”
“Trước khi tìm được cách cắt đứt loại cảm xúc này, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên đi !”
Nói xong cô gái khom mình, cung kính hành lễ:
“Hân hạnh được gặp ngài ! King của ta !”
...
Tạm dừng với hai vị lãnh đạo của trường sinh đảo.
Phía bên đây còn có một đôi khác lộn xộn hơn:
“Này, chờ đã...”
Trong một căn phòng trắng tinh khác, một thanh niên để mình trần, bám them một cô gái với mái tóc xanh dương, rủ xuống bờ vai nhỏ nhắn, đang bước đi với đôi chân trần trắng muốt.
Cảm thấy khó chịu với sự đeo bám của chàng trai, cô gái nghiến răng một chút rồi quay ngoắt lại, đôi mắt băng hàn, có chút chán ghét.
“Tôi không muốn giết anh. Vậy nên, biến đi, trong khi tôi vẫn kếm chế được.”
Băng.
Không khí xung quanh Trung Thành nhanh chóng lạnh xuống. Trận pháp trước ngực hắn tự động vận chuyển, một lớp vụ khí mờ mờ bao bọc lấy hắn, xua đi hoàn toàn cái lạnh giá kia.
Nhưng Frozen không chỉ dừng lại ở đó, những hơi nước mỏng manh trong không khí nhanh chóng tụ tập, ngưng kết, sau đó biến thành một dãy cọc băng dài, nhọn hoắt.
Hàng hoạt cọc băng cắm xuống mặt đất, hình thành một hàng rào chắn giữa hai người.
Trung Thành thoáng sững người. Hắn có chút không ngờ, cô gái này lại dứt khoát đến vậy. Anh lính trẻ đứng ngây ra đó, trầm mặc.
Cảm thấy bước chân hắn đã dừng lại, Frozen thu hồi cái nhìn lạnh giá của mình, có chút bất nhẫn, sau đó xoay người rảo bước tới một trong tám cánh cửa khắc hình chim lạc bay lượn kia.
“Orsolya Szotyory !” – Trung Thành hét lớn.
Bước chân của Frozen chậm dần, khuôn mặt quay lại, thản nhiên nói:
“Không ngờ anh cũng biết, Claude nói hả !?”
Trung Thành gật đầu. Cũng không nói gì thêm. Hắn chờ cô ấy quay lại hoàn toàn.
“Nói đi, chuyện gì?”
Frozen lạnh lùng nói, ánh mắt không còn nhìn thẳng vào Trung Thành nữa, mà có vẻ lảng tránh, liếc sang ngang.
Trung Thành cười cười vẻ e ngại, nhưng khi nói ra thì một chút thẹn thùng cũng không có.
“Tôi thích em.”
Trung Thành tỏ tình không hề báo trước.
Frozen quay phắt đầu lại. Mặc dù sớm đã nhìn ra tình ý của tên này nhưng cũng không cần nói trắng ra như thế chứ.
“Tôi biết ! Nhưng thế thì sao !? Chúng ta không hợp. Chung hoạn nạn thì có thể, chung hạnh phúc thì thôi đi. Cả anh và tôi đều có việc cần làm đúng không !? Đừng phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn đó.”
Frozen nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thích một người mà là chuyện vớ vẩn sao !? Vì cũng thích tôi nên em mới không thể ra tay đó chứ ! Sáng nay em còn tỉnh dậy trước cả tôi, nhưng vẫn giả vờ ngủ, không phải sao !? Muốn giết tôi thì đó là lúc tốt nhất còn gì !?” Trung Thành cười cười nói.
“Anh cố tình không hiểu đúng không !? Tôi không có hứng đùa giỡn với anh !” Frozen tức giận, nhíu mày nói.
“Tôi không biết em lảng tránh tôi vì lý do gì !? Nhưng tôi thích em, đó là sự thật. Chắc em cũng biết tôi là quân nhân !?” Trung Thành bất động, cười nhẹ nói.
“Thế thì sao !?”
“Tôi là một người lính, hay có thể nói cách khác, tôi là một người không biết lúc nào sẽ chết. Lúc thực hiện nhiệm vụ trên thực nghiệm đảo này, tôi đã có xác định rằng mình khó lòng mà rời khỏi đây.”
“Tôi luôn phải tập luyện. Bất cứ thời gian nào rảnh rỗi tôi đều phải tập luyện. Để không bị thụt lùi, thậm chí còn phải mạnh hơn, để có sức đương đầu với đủ loại dị năng giả trên thế giới.”
“Tôi học rất nhiều thứ, thậm chí cả trận pháp của các ma pháp sư tôi cũng học. Phương pháp tu luyện về hệ thống đấu khí tôi cũng biết. Tất cả những thứ đó đều là vốn giữ mạng cho tôi !”
“Tôi chưa từng uống rượu quá say, bởi vì tôi sợ nếu chậm một bước sẽ bị kẻ trộm ám sát.”
“Tôi chưa từng ngủ quá sâu, vì tôi sợ sẽ lười biếng, mà chiến trường thì không có hai chữ “nhân đạo”.”
“Tôi chưa từng thích một cô gái nào, vì căn bản tôi không có thời gian cho chuyện đó. Bớt luyện tập đi một chút thì xác xuất sống sót của tôi trên chiến trường lại thấp đi một chút.”
“Nhưng tất cả những thứ đó cũng không thể đảm bảo tôi sẽ bất tử. Tôi có thể chết vì một viên đạn lạc bất kỳ nào đó. Thậm chí thực nghiệm đảo này cũng tồn tại đầy rẫy những thứ có thể giết chết tôi.”
“Có lẽ em cảm thấy tôi rất đường đột, rất liều lĩnh, nhưng tôi muốn nói, tôi là một người đàn ông không biết sẽ chết khi nào, cho nên tôi không muốn trước khi tôi chết, tôi không có cơ hội bày tỏ tất cả tình cảm của mình với người tôi yêu. Vì vậy, xin em hãy tha thứ cho sự đường đột này của tôi.”
Trung Thành nói một tràng một hồi, giọng điệu chắc chắn, ngữ khí ổn trọng, hoàn toàn không cho Frozen một cơ hội nào để ngắt lời cả. Hắn nói đến mức cổ họng khô rát, thanh âm khàn khàn. Dường như đặt tất cả linh hồn mình vào trong đó.
“Ở quê tôi có một câu nói khá hay. Nếu đã có gan cời xuống quần lót của một cô gái, thì hãy sẵn sàng mặc cho cô ấy một bộ áo cưới !”
“Tôi cảm thấy nó rất đúng. tôi phải thừa nhận rằng, nếu như em lấy tôi, tôi không thể ở bên em mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc em từng ngày, nhưng tôi sẽ dùng tất cả những thứ tôi có thể dùng ra để thề với em:
“Nếu tôi còn sống, tôi sẽ để cho em chết ở trong lòng tôi. Đời này, nếu như tôi chết, tôi sẽ ở dưới để phù hộ cho em, đợi em ở kiếp sau.”
“Orsolya Szotyory, xin hãy lấy tôi !”
Những lời nói run run khiến không khí ở đây cũng run theo. Frozen cũng thấy run run luôn.
Cô gái lắc mình, bàn chân trắng nhỏ điểm nhẹ một cái. Cặp cánh băng sương như chớp hiện ra, vũ lộng.
Frozen như biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Trung Thành. Hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không làm ra cử động gì đặc biệt.
Bụp.
Một cú đấm vào bụng, cộng với tốc độ di chuyển cực nhanh kia khiến nắm tay nhỏ nhắn cũng có sức bạo phát kinh người.
Trung Thành lập tức cong lưng xuống, như một con tôm. Ôm bụng mà mặt tái mét.
Thế vẫn chưa đủ, Frozen lắc tay, không khí nhanh chóng ngưng kết lại, hình thành một cột băng vừa phải, tỏa ra hàn khí lạnh người, băng cô đặc, chắc chắn vô cùng.
Frozen cầm cán cột băng này, hoàn toàn thay đổi, giống hệt một nữ vương điển hình, giã lên giã xuống liên tục vào “Con tôm” ở phía dưới.
“Cái đồ chết tiệt này, không thể cho người ta một chút thời gian suy nghĩ hay sao !?”
Bốp.
“Tôi thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào !”
Bốp.
“Anh chả đủ tiêu chuẩn gì cả, cái gì cũng không có, chỉ có tranh thủ kiếm lợi là giỏi !”
Bốp.
“Nói cái gì mà quần lót với áo cưới, khó nghe kinh khủng, chẳng thấy ngượng mồm gì à !?”
Bốp.
“Ừ, tôi cũng thích anh đấy, anh cứu mạng tôi hai lần, là người đầu tiên chăm sóc cho tôi ngoài thầy Carlos Vanegas, đúng là tôi có cảm động đấy. Nhưng sao anh cứ phải ép tôi thế hả !?”
Bốp.
“Anh vừa đè tôi xuống được có một ngày, đã nói yêu tôi, nếu như tôi cũng ù ù cạc cạc nghe theo thì tôi là loại gái gì chứ hả !? Người ta cũng phải có đặc quyền e thẹn chứ !?”
“Ặc, thế ra nãy giờ em chỉ e thẹn thôi hả !?” Trung Thành gian nan ngẩng đầu lên, cố gắng nhả lại một tiếng. Nếu mới chỉ thẹn thùng đã đến mức này thì khi cổ tức giận chắc hắn phải viết sẵn di chúc quá. Tuy nói rằng lúc nào cũng có giác ngộ phải chết, nhưng quả thật Trung Thành vẫn không muốn dẹo sớm vô tội vạ chỉ vì cưới nhầm vợ như vậy.
Nào ngờ tiếng gió lại rít, gậy băng lại đập xuống, lần này thì đã tan nát.
Đánh cỡ này thì tất nhiên với Trung Thành hiện tại không xi nhê chút nào. Chỉ hơi ê ẩm một chút mà thôi. Dù sao hắn bây giờ da thô thịt dày, để cho người đẹp phát tiết một chút cũng không là gì. Cô ấy không bơ hắn là được rồi. Nếu như đau quá thì nhất định hắn sẽ chạy.
“Không có.”
Nhìn khúc băng trên tay đã vỡ vụn mà tên này vẫn còn cười méo mó được, Frozen cũng đã nguôi ngoai đi phần nào. Nghe thấy câu hỏi của hắn, nhất thời cô lại hắng giọng quát một tiếng cho bõ, sau đó lại cúi người thở hồng hộc.
Trung Thành da thô thịt dày, mặt cũng dày, vừa thấy Frozen ngừng tay, hắn lập tức nhào tới. Với thân thể khỏe mạnh, chỉ vài cái đã ấn chặt được cô nàng xuống đất.
“Anh lại muốn làm gì đây !?” Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua và rạng sáng nay, khuôn mặt cô gái đã nhuộm một màu hồng.
“Đeo nhẫn cho em !”
Frozen ngẩn ra, nhưng lập tức lắp đầu, nghiến răng:
“Tôi đã đồng ý đâu !?”
“Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Cứ phải đặt chỗ cái đã !” Trung Thành chẳng thèm quan tâm đáp.
Frozen bó tay bất lực với tên này, muốn nói gì đó lại thôi. Trong đôi mắt ẩn ẩn có chút tò mò. Lại có phần mong đợi. Phụ nữ ấy mà, đôi khi suy nghĩ rất phức tạp.
Trung Thành sắc mặt trịnh trọng lấy ra một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn.
Làm bằng cỏ.
Frozen nhìn thấy hắn đang cẩn thận nâng bàn tay trắng muốt của mình lên, muốn đeo chiếc nhẫn cỏ đó vào, khóe miệng chợt giật giật, đôi mắt như muốn cụp xuống hôn mê.
“Đây là tâm ý của anh đó hả !?”
Trung Thành gãi đầu một cái, nhưng mặt không đổi sắc, nói với vẻ thản nhiên.
“Ngại quá. Đi đường gấp gáp, trên đảo lại làm gì có tiệm nhẫn nào, với cả chỉ là đặt chỗ trước, cần gì đồ đắt tiền. Tấm lòng mới đáng quý !”
“Tấm lòng của anh bị quỷ tha đi rồi !” Frozen tức giận, muốn bật dậy cho hắn một trận nữa. Nhưng chợt ngừng tay, đôi mắt màu lam xinh đẹp mở lớn.
“Sao vậy !? Cảm động quá không nói lên lời à !?” Trung Thành nghi ngờ hỏi. Từ khi nào cô nàng này dễ nói chuyện vậy !? Nhưng ngay lập tức, đôi mắt hẵn cũng trợn lên như hai cái đèn pha.
“Trên đầu anh...”
“Trên đầu em...”
Lơ lửng, trong suốt. Chữ knight của Trung Thành và chữ Bishop trên đầu Frozen cùng lúc hiện ra.
Sau đó, hai người cùng lúc biến mất, đều bị chuyển tới một căn phòng định trước. Ứng với vị trí của mình trên một bàn cờ lớn.
Chỉ còn chiếc nhẫn cỏ rơi ở đó. Trơ trọi một mình trong căn phòng trắng, vắng lặng.
...
Cứ thế, cấp bậc của toàn bộ những người có mặt trên thực nghiệm đảo đều bị chia ra dựa trên chiến lực trung bình.
Lee Ji Won – Thần Tiễn – Trung Thành là cấp Knight.
Frozen – Hind El là cấp Bishop
Robert + Claude – Song đao Mike + Jack – Thương thủ Simon – Nữ chiến binh Anna và vài trên Ghouls chưa tiến hóa hết là Rook.
Đám tử đồ, quỷ dạ hành và các ma pháp sư còn sống sót đều là Pawn.
Lão Bat và Shaorin đồng cấp – Queen.
Ngoại trừ King và Queen có thể ở cùng một chỗ, còn lại tất cả đều bị tách ra, đưa tới một căn phòng chờ riêng biệt.
Hệt như những quân cờ.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT