Nạp Đa đứng một bên thấy thế, trên gương mặt tro tàn hiện lên một tia hi vọng. Lập tức, hắn bò về phía Hoàng Long, rồi khóc lóc cầu xin tha thứ: "Hoàng Long tiền bối, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta đi!" Nói xong, Nạp Đa dập đầu liên tục xuống mặt đất, mạnh đến nỗi tạo ra cả tiếng vang.

Hoàng Long phất tay một cái, đỡ Nạp Đặc đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nạp Đa đang quì, rồi đột nhiên xoay người rời đi.

"Chúng ta đi thôi!"

Nạp Đặc và các Thú Nhân khác lúc này cũng mới kịp phản ứng, vội vàng cùng với Bác Cách cung kính theo sát phía sau Hoàng Long mà rời đi.

"Cảm ơn Hoàng Long tiền bối, cám ơn Hoàng Long tiền bối!" Nạp Đa ngẩn ra, cái trán bầm tím hơi nhấc lên, sau đó vừa lễ bái vừa liên tục kêu.

Đợi đến khi thân ảnh Hoàng Long biến mất hẳn, Nạp Đa mới buông lỏng cơ thể, toàn thân ỉu xìu giống như đã bị rút mất khí lực, nội tâm có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Hiện tại đã gần đến mùa đông, thế nhưng sau lưng hắn đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cũng đi rồi. Nạp Đa trong lòng thầm kêu may mắn, tay vừa sờ sờ cái trán thì thấy người xung quanh chỉ trỏ, cơn giận bỗng nhiên nổi lên. Hắn bèn quát: "Cút! Nhìn cái gì ? Có cái gì hay mà nhìn? Cút ngay cho ta!"

Mọi người ở xung quanh thấy thế liền kinh hãi mà tản đi.

Nạp Đa nhìn theo hướng Hoàng Long ly khai, hai mắt tràn đầy oán độc, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, thấy thi thể của Uy Lâm đang nằm vật trên mặt đất, cả người hắn liền trở nên lạnh run.

Đứng trên con đường nhộn nhịp, bị người đi đường tránh xa, Nạp Đa chỉ cảm thấy hết thảy ở xung quanh hoàn toàn xa lạ, một mình lẻ loi trong trời đất này.

Nghĩ đến phụ thân Nạp Chân đã dặn dò mình trước khi đi, Nạp Đa khẽ cảm thán một tiếng trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ âm tình bất định.

Sau khi rời đi, Hoàng Long liền trở về tiểu viện của mình.

Mấy người Nạp Đặc đứng trước mặt Hoàng Long, cúi đầu thật thấp. Nạp Đặc mở miệng nói: "Chủ nhân, Nạp Đặc đã gây thêm phiền toái cho người rồi."

Hoàng Long lạnh nhạt nói: "Không có gì, đem chuyện của ngươi kể rõ từ đầu đến cuối cho ta nghe!"

Nạp Đặc cung kính đáp ứng, tiếp theo liền kể lại một lượt sự tình vừa xảy ra ở trên phố. Sau đó tiếp tục nói ra chuyện từ mười năm trước, bản thân hắn bị đại ca Nạp Chân hiện đang là gia chủ của Ai Lam gia tộc chèn ép, đuổi khỏi gia tộc.

Trên đại lục Hằng Nguyên, bất kể là đại gia tộc hay tiểu gia tộc, hễ đã truyền thừa được mấy trăm hoặc mấy ngàn năm thì đệ tử gia tộc cũng không phải là ít, đặc biệt là những đại gia tộc giống như Ai Lam gia tộc.

Chỉ có điều, cuộc sống ở những đại gia tộc như thế cũng chưa chắc là một hạnh phúc. Bởi vì càng là một đại gia tộc thì sự cạnh tranh giữa các đệ tử trong gia tộc lại càng kịch liệt. Mà những người đệ tử giống như Nạp Đặc, chỉ có tư chất bình thường, và cũng không có thiên phú tu luyện Tế Tự thì kết cục nhất định sẽ rất bi ai.

So với tư chất bình thường của Nạp Đặc thì đại ca Nạp Chân của hắn có thiên phú tu luyện vô cùng tốt, có thể nói là thiên tài ngàn năm khó gặp của Ai Lam gia tộc. Mười hai năm trước, lúc y bốn mươi tuổi đã là Cửu cấp Đại Tế Tự, được gia tộc coi là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng. Mặc dù Nạp Đặc và đại ca Nạp Chân là thân huynh đệ, nhưng từ nhỏ Nạp Chân rất chán ghét vị đệ đệ này, thậm chí có thể nói là rất căm hận hắn.

Tại thời điểm cách đây mười năm, vào một ngày trước khi Nạp Chân được chọn làm Ai Lam gia chủ, y liền đuổi Nạp Đặc ra khỏi gia tộc.

Nạp Đặc bị trục xuất, tầng lớp cấp cao trong gia tộc đều biết rõ, nhưng vì hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường, nên mọi người cũng lười để ý tới.

Sau khi Nạp Đặc bị trục xuất khỏi gia tộc, Nạp Chân vẫn tiếp tục cho người chèn ép Nạp Đặc dọc theo đường đi. Về sau, lúc biết được Nạp Đặc bị quốc gia loài người bắt làm tù binh chiến tranh thì sự chèn ép của Nạp Chân mới kết thúc.

Chuyện tình sau cùng thì Hoàng Long đã biết rõ. Lúc ấy Nạp Đặc ở thị trường nô lệ vừa khéo được Hoàng Long mua lại.

"Ta vốn cho rằng, cuộc đời của mình cứ như thế kết thúc, những ngày ở thị trường nô lệ, ta thật sự tuyệt vọng. Nhưng cho đến khi gặp được chủ nhân thì người đã cho ta thấy lại được hy vọng." Nạp Đặc nói.

"Cho nên những năm này, ta luôn một mực cố gắng. Ta muốn chứng minh cho đại ca của ta, cho Ai Lam gia tộc được thấy, Nạp Đặc ta không phải là phế vật. Rốt cuộc có một ngày, ta sẽ trở thành Thánh Vực cường giả, đến lúc đó ta sẽ trở về gia tộc, đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta!"

Nạp Đặc thần sắc kích động, trong mắt ướt đẫm lệ quang, hai tay nắm chặt lại.

Những năm tháng sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc kia là một nỗi đau mãi mãi ở trong lòng hắn! Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đoạn hồi ức đó, bởi vì sau khi bị loài người bắt đi, vợ và con trai của hắn đã bị giết chết.

Những người gần gũi với hắn nhất, người nhà chân chính của hắn!

Là điểm tựa tinh thần của hắn!

Mặc dù Nạp Chân không trực tiếp gây ra cái chết của họ, nhưng nếu như không phải là do y thì tất cả những bi kịch ấy cũng sẽ không xảy ra.

Hai năm qua, hắn đã tìm ra đám quân đội sát hại vợ con hắn năm ấy. Tuy hắn đã giết sạch toàn bộ bọn họ, nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ…, chưa đủ để làm vơi đi nỗi đau đớn khôn xiết trong lòng hắn.

Nhớ đến con trai đã chết thảm của mình, hắn đường đường là một đấng nam nhi vậy mà cũng phải rơi lệ.

Cả tiểu viện bị bao trùm trong một mảnh tĩnh lặng, bi thương không nói nên lời.

Đứng trong tiểu viện, mấy Thú Nhân khác cũng lộ ra thần sắc cảm thương. Bọn họ thật không ngờ được, vị đoàn trưởng của bọn họ lại có một đoạn hồi ức thống khổ, nhuốm đầy máu và nước mắt như thế.

Bác Cách nghe chuyện cũ đầy thương tâm của Nạp Đặc, trên khuôn mặt già nua cũng lộ ra vẻ xót xa. Hắn cũng không ngờ được, cảnh ngộ của Nạp Đặc còn bi thảm không kém so với hắn.

Hắn nhìn về phía Nạp Đặc một lần nữa, ánh mắt đã thay đổi rất nhiều. Cái này chính là đồng bệnh tương liên. Đối với Nạp Đặc, người trợ thủ đắc lực của chủ nhân này, hắn quả thật là đã nảy sinh một sự đồng cảm đối với y.

Hoàng Long than nhẹ một tiếng trong lòng. Từ khi Bàn Cổ khai thiên đã trải qua vô số trăm triệu năm, hắn cũng đã thấy qua đủ loại nhân sinh. Thế gian này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, bất kể là ở đâu thì thế giới cũng đều giống nhau.

“Bốn tháng sau chúng ta sẽ đi tới đế quốc Thú Nhân!” Hoàng Long nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói.

Sau bốn tháng nữa là đại thọ chín mươi tuổi của ông ngoại Triệu Dương, từ đế quốc Bạo Tuyết tiện đường đi đến đế quốc Thú nhân luôn một thể.

Thân thể Nạp Đặc chấn động, trên mặt không kìm nén được vui mừng, kích động nói: "Nạp Đặc tạ ơn chủ nhân!” Chỉ có điều, sau khi kích động qua đi, Nạp Đặc lại không biết suy nghĩ đến điều gì, sau đó ngập ngừng nói: "Chủ nhân…!"

Hoàng Long giơ tay lên ngăn cản lời của Nạp Đặc: "Ta biết ngươi lo lắng, không cần nhiều lời!"

Nghe vậy, Nạp Đặc chỉ có thể không ngừng khấu tạ một lần nữa. Hắn biết, lúc nãy chủ nhân không giết Nạp Đa, thật ra cũng là vì nghĩ cho bản thân hắn, chứ không phải là lo lắng về Ai Lam gia tộc.

Hiện tại, toàn bộ sở hữu của hắn cũng đều do Hoàng Long cấp cho, bao gồm địa vị hiện thời và một thân thực lực. Hắn chỉ có thể thông qua hết thảy hành động để chứng minh sự trung thành của bản thân đối với Hoàng Long. Những năm này, Thú Nhân dong binh đoàn có thể phát triển mạnh mẽ như thế, chính là minh chứng tốt nhất.

Trước khi tiến hành buổi đấu giá, chuyện của Nạp Đặc chỉ là một phần nhạc đệm nho nhỏ.

…. Ngày qua đi, đêm lại về….

Sang ngày thứ hai, khi mặt trời đã lên cao, mọi ngả đường trong vương thành Lục Thông vương quốc không những đã đầy ắp người, mà đường phố xung quanh nơi bán đấu giá của Hoàng gia cũng lại càng tấp nập hơn.

May mà Âu Đức bệ hạ đã sớm cho quân đội đóng ở chỗ này, gia tăng gấp mấy lần lực lượng duy trì an ninh trật tự nên mới không có sự cố gì xảy ra. Nếu không thì… chỉ cần một trận đánh nhau nho nhỏ thôi cũng sẽ làm liên lụy tới mọi người, và sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Một lúc sau, trong sự chờ mong của mọi người, trên mặt đất đột nhiên ầm ầm truyền đến một cơn chấn động. Ngay sau đó, đang lúc mọi người sắc mặt đại biến, thì một đám người mặc chiến giáp màu đen sẫm, toàn thân lộ ra Hắc Ma khí, trong tay cầm đại đao sắc bén từ đằng xa tiến tới nơi diễn ra đấu giá trước ánh mắt của mọi người.

Hàng ngũ chỉnh tề, hàn quang lóe lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại hướng về phía mặt tiền của nơi bán đấu giá mà đến. Đồng thời, một số người có tu vi yếu kém liền cảm thấy hít thở có chút khó khăn, kinh sợ thối lui.

Đội ngũ giống như Ma thần này đột ngột xuất hiện trong đám đông, nơi nào bọn họ đi qua, tất cả mọi người đều rối rít tránh xa.

"Tu La… là Ma tộc Tu La!"

"Toàn bộ đều là Ma tộc Tu La!"

Toàn bộ đội ngũ khoảng ba ngàn người này cũng đều là do cường giả Tu La của Ma tộc tạo thành!

Cường giả Tu La của Ma tộc tương đương với cường giả từ Thất cấp đến Cửu cấp của loài người!

Mặc dù không phải là cường giả Thánh Vực, nhưng là có đến ba ngàn người a. Cho dù là một vị Đại Đế trong ngũ đại đế quốc đi tuần sát, chỉ sợ cũng không có đội hình như vậy.

Hơn ba ngàn người đều là cường giả từ Thất cấp đến Cửu cấp! Tất cả mọi người trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nhẽ một vị Ma vương đại nhân nào đó của Ma tộc tới đây?

Nhưng tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy ở chính giữa của đội ngũ Ma tộc Tu La là Hoàng Long đang cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu, đồng thời còn có cả nhóm người của Triệu gia.

Tất cả cho thấy đội ngũ cường đại do ba ngàn Ma tộc Tu La tạo thành này chính là thủ hạ của tuyệt thế cường giả Thánh Vực: Hoàng Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play