Tin tức hội đấu giá của Hoàng gia có thêm vật phẩm thần bí thứ ba làm vật áp trục truyền ra, khiến cho các thế lực đến từ khắp nơi đều nhao nhao phỏng đoán. Mà đối với sự chờ mong của mọi người, thời điểm diễn ra buổi đấu giá cũng càng lúc càng tới gần.

Một ngày trước khi buổi đấu giá được cử hành, thú nhân Nạp Đặc dẫn theo mấy tên thủ hạ tuần tra khắp Vương thành.

Vốn chuyện tuần tra này không cần đích thân Nạp Đặc đi làm, chẳng qua do nhàn rỗi vô sự nên hắn mới nảy ra ý định đi xem xét xung quanh một chút.

Có điều, vừa mới bước chân ra khỏi phủ viện của Hoàng gia chưa được bao xa thì hắn liền nghe thấy một thanh âm chói tai: “Ngươi là Nạp Đặc?” Trong giọng nói ấy lộ ra vẻ kinh nghi, xen lẫn vài phần bất ngờ như không thể tin được.

Nạp Đặc quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi dắt theo một đám thủ hạ đằng sau. Lập tức, thân thể của hắn khẽ run rẩy, đồng thời trong đôi mắt ánh lên tia tức giận và sát ý mơ hồ.

Nạp Đa đầy bất ngờ mà bước tới. Rồi khi đến gần, khi nhìn thấy thần sắc của Nạp Đặc thì gã liền cười phá lên: “Ơ, hóa ra đúng là nhị thúc của ta à? Ta còn tưởng mình nhận nhầm người đấy! Nhị thúc, mười năm không gặp, không ngờ ngươi lại sống dưới dạng chó hình người này, khiến cho đứa cháu là ta đây cũng xém chút nữa đã không nhận ra.”

“Nhị thúc, mười năm qua có khỏe không? Bất quá, ta thấy nhị thúc sống những năm này rất tốt nha. Có uy phong như vậy, hơn nữa còn dắt theo một bầy chó?” Nạp Đa mỉm cười đầy châm biếm, sau đó liền nhìn thoáng qua mấy Thú Nhân đang đứng sau lưng Nạp Đặc.

Mấy Thú Nhân này và Nạp Đặc đều được Hoàng Long mua về từ thị trường nô lệ. Chín năm qua chung sống với nhau nên tình như huynh đệ, ngoài ra còn là trợ thủ đắc lực của Nạp Đặc ở bên trong dong binh đoàn Thú Nhân, đều có tu vi Bát cấp đỉnh phong. Bởi vậy, khi nghe thấy tiểu tử đứng trước mặt mình lại dám vũ nhục đoàn trưởng Nạp Đặc thì bọn họ đều nổi cơn thịnh nộ.

“Tiểu tử, ngươi nói gì?”

“Đoàn trưởng, để ta giết tiểu tử này!”

Mấy Thú Nhân chỉ tay về phía Nạp Đa, gầm lên đầy tức giận.

Nạp Đặc giơ tay ngăn lại, rồi quát lên: “Lui xuống!”

Mấy Thú Nhân thấy vậy cũng chỉ có thể lùi về.

“Chúng ta đi!” Nạp Đặc lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, sau đó liền quay đầu, định dẫn nhóm Thú Nhân rời đi.

Nạp Đa vừa cười vừa nói: “Nhị thúc, mười năm không gặp, sao lại bỏ đi như thế? Hai thúc cháu ta phải hảo hảo hàn huyên một hồi chứ?” Nói xong, hắn liền ra hiệu cho đám thủ hạ ở phía sau tiến lên ngăn cản mấy người Nạp Đặc.

Nạp Đa cất bước, chậm rãi đi tới trước mặt Nạp Đặc, cười nói: “Đoàn trưởng? Nhị thúc, hóa ra ngươi là đoàn trưởng nha! Bất quá, không biết ngươi là đoàn trưởng của đám cẩu vật nào?” Nói xong, gã bèn cười phá lên, toàn bộ đám thủ hạ cũng cười hùa theo.

“Những năm qua, phụ thân luôn một mực nhớ thương nhị thúc! Lão nhân gia vẫn hối hận về việc năm đó, không nên để cho nhị thúc rời khỏi đế quốc mà lang thang ở bên ngoài, sợ nhị thúc chịu khổ. Hiện tại ta đã tìm được nhị thúc, vậy thì tốt rồi…! Lần này nhị thúc hãy cùng ta trở về gia tộc đi thôi. Mười năm không gặp, ta tin rằng phụ thân sẽ hảo hảo chiêu đãi nhị thúc đấy!” Nạp Đa cười lạnh.

“Tiểu tử, ông xé xác mày!” Thấy đối phương gây sự, hơn nữa còn năm lần bảy lượt lên tiếng vũ nhục, mấy Thú Nhân cũng không nhịn được mà rống lên đầy giận dữ, sau đó liền xuất quyền oanh kích tới tấp về phía đối phương.

Một kích toàn lực của năm chiến sĩ Bát cấp đỉnh phong khiến khí lưu ở không gian xung quanh rít lên dữ dội, mà đám thủ hạ của Nạp Đa đang bao vây tứ phía cũng phải kinh sợ thối lui. Chỉ có điều, một lão già đứng che chắn bên cạnh Nạp Đa lại lạnh lùng nói: “Bát cấp đỉnh phong? Không tự lượng sức mình!” Nói xong, lão bèn vung tay lên. Theo đó, năm Thú Nhân vốn có khí thế kinh người liền bị đánh bay ngược lại, té nhào đến hơn mười thước, đụng vào kiến trúc ở hai bên đường phố.

“Tạp Cát…! Thác Ni…!” Nhìn thấy huynh đệ trong đoàn bị đánh trọng thương, Nạp Đặc rống to.

Bên này xảy ra kịch đấu khiến không ít thế lực đến từ các nơi xung quanh đều dừng chân để xem kịch vui.

Năm Thú Nhân chật vật bò dậy khỏi mặt đất, miệng hộc ra máu tươi.

Nạp Đặc quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía vị lão giả đứng cạnh Nạp Đa: “Không ngờ Uy Lâm các hạ vẫn oai phong giống như năm đó!”

Uy Lâm, cường giả Thánh Vực trung giai.

Vừa rồi, sở dĩ Nạp Đặc tạm thời ẩn nhẫn nhượng bộ cũng chính là vì có sự tồn tại của lão già này. Chín năm qua dưới sự giúp đỡ của Hoàng Long, thực lực của hắn mặc dù tiến bộ thần tốc, đạt tới Cửu cấp cao giai nhưng nếu so với cường giả Thánh Vực thì vẫn còn kém quá xa.

“Ha ha, nhị gia quá khen! Ta thấy nhị gia nên theo chúng ta đi thôi. Mặc dù không biết vì sao trong những năm qua ngươi có thể đề thăng thực lực lên Cửu cấp, nhưng ở trước mặt ta tốt nhất là chớ có phản kháng, tránh phải chịu đau khổ, làm cho ta khó xử!” Uy Lâm mặt không đổi sắc, nhạt giọng nói.

Nơi này là vương thành của vương quốc Lục Thông. Mặc dù ỷ vào thân phận của mình nhưng lão ta cũng không dám giết người, cho nên năm Thú Nhân vừa rồi chỉ bị trọng thương. Nhược bằng không, lão chỉ cần mạnh tay hơn thì đã sớm giết chết đối phương.

Đối với cường giả Thánh Vực trung giai mà nói, giết chết Bát cấp đỉnh phong thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.

“Xem ra, nếu như ta nói không thì cũng không có cách nào ly khai khỏi nơi này!?” Hai mắt Nạp Đặc lộ ra vẻ vô cùng phẫn hận, sắc mặt lạnh lùng, thanh âm mang vài phần tự giễu.

“Nhị thúc quả là thông minh! Ha ha, ta tin rằng nhị thúc cũng hiểu đạo lí này!” Nạp Đa ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói. Sau đó, hắn ra hiệu cho thủ hạ tiến lên bắt lấy Nạp Đặc, mà Uy Lâm thì đứng ở một bên đề phòng Nạp Đặc chạy trốn, mặc dù khả năng này gần như không có.

Trong tiểu viện của Hoàng gia, Hoàng Long đang luyện chế vật phẩm thần bí thứ ba để đấu giá thì Bác Cách chợt đi đến, thần sắc mang theo sự lo lắng. Điều này làm cho Hoàng Long thoạt lấy làm kì quái. Bác Cách rất hiếm khi có loại thần sắc này.

“Thiếu chủ, hạ nhân bẩm báo lại, Nạp Đặc ở bên ngoài bị đả thương, còn có đám người Tạp Cát, Thác Ni…!” Bác Cách đứng một bên, cung kính nói.

Hoàng Long không khỏi dừng việc đang làm, quay đầu lại, tinh mang trong mắt chợt lóe. Hắn lập tức thu hồi Ngũ Ngục Thần Đỉnh rồi mở thần thức ra và vận chuyển Thiên Nhãn thần thông, sau đó nói: “Đi!”

Bác Cách liền theo sát phía sau Hoàng Long, ra khỏi Hoàng phủ.

“Ôi chao, nhị thúc, ngươi vẫn giống như năm đó! Tại sao tính tình vẫn không thay đổi vậy? Cần gì phải thế chứ? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ ư?” Nạp Đa ung dung bước tới trước mặt Nạp Đặc. Từ trên cao nhìn xuống vị nhị thúc bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hắn vừa cười vừa lắc đầu than thở, vẻ mặt đầy sự thương hại.

“Phì!” Nạp Đặc nhổ một ngụm bọt máu bắn lên thân Nạp Đa, sau đó cười nói: “Tiểu tử, so với phụ thân thì sắc mặt của ngươi càng làm cho người khác ghê tởm hơn!”

Nạp Đa nhất thời không đề phòng, thấy quần áo toàn thân bị đối phương làm vấy bẩn, trong lòng liền trở nên giận dữ: “Ngươi cho rằng nơi này là vương thành của vương quốc Lục Thông thì ta sẽ không dám giết ngươi?” Nói xong, hắn khẽ ra hiệu. Đám thủ hạ ở bên cạnh liền nhao nhao tuốt vũ khí rồi tiến lên.

Chỉ có điều, ngay khi đám thủ hạ của Nạp Đa hô hào nhau tiến lên vây giết Nạp Đặc thì đột nhiên một luồng sức mạnh cường đại ập tới mãnh liệt, đánh cho đám thủ hạ của Nạp Đa bay ngược ra ngoài tới tấp. Đến khi chúng rơi xuống đất thì đã đứt hơi mà chết!

Nạp Đa và Uy Lâm cả kinh, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một người trẻ tuổi đang bước ra từ đám đông ở xung quanh. Đi theo phía sau y là một lão nhân.

Mà khi nhìn thấy người này, Nạp Đặc và các Thú Nhân khác liền vội vàng chạy đến bên cạnh: “Chủ nhân!”

Hoàng Long vung hai tay lên, xuất ra một vầng kim quang bao bọc lấy đám người Nạp Đặc đang bị trọng thương. Lập tức, thương thế của đám người Nạp Đặc nhanh chóng được khôi phục bằng một tốc độ mà bằng mắt thường có thể thấy được.

Lúc này, Nạp Đa mới tiến lên, cười lạnh: “Không ngờ nhị thúc của ta lại là con chó của ngươi nuôi! Tiểu tử, ngươi lại dám giết tộc nhân của Ai Lam gia tộc chúng ta. Đây là tự ngươi tìm đường chết đấy nhé!”

Chung quanh một số người người đứng xem nghe được Nạp Đa dĩ nhiên là Ai Lam gia tộc người, không ít cũng âm thầm giật mình địa nhìn Nạp Đa, nghị luận. Một số người đứng xem ở xung quanh nghe thấy Nạp Đa vậy mà lại là người của Ai Lam gia tộc thì không ít kẻ phải âm thầm giật mình, nhìn về phía Nạp Đa, thấp giọng nghị luận.

Ai Lam gia tộc chính là một đại gia tộc siêu cấp của đế quốc Thú Nhân, đồng thời cũng là một trong những gia tộc có truyền thừa lâu nhất trên đại lục Hằng Nguyên. So với các đại gia tộc ở đại lục Hằng Nguyên, thực lực của Ai Lam gia tộc mặc dù không phải là mạnh nhất, nhưng ít nhất cũng được xếp trong năm thứ hạng đầu.

Ngàn năm qua, Ai Lam gia tộc đào tạo ra tám vị Truyền Kỳ Tế Tự.

Hiện tại, hơn mười vị Truyền Kỳ Tế Tự trong thần miếu của đế quốc Thú Nhân thì có tới bốn vị xuất xứ từ Ai Lam gia tộc.

“Tiểu tử này giết tộc nhân của Ai Lam gia tộc. Ta nghĩ hắn chết chắc rồi!” Sau khi biết được Nạp Đa là người của Ai Lam gia tộc thì mọi người ở xung quanh liền nhìn Hoàng Long như nhìn một người chết, mặc dù bọn họ cũng không rõ thân phận của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play