Chương 9: Thân cưỡi ngựa trắng
Edit: Judy
Chu Thần Du vừa dứt lời, chú ngựa trắng nhỏ bỗng nhiên dừng ở giữa đường.
Vài giây sau đó, Yến Triêu nghe được một tiếng động kinh hoàng phát ra từ chỗ đuôi ngựa ở sau lưng mình, ngay sau đó "rầm" một tiếng, giống như có cái gì đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Đồng thời cũng truyền tới một mùi hương không thể tả được.
Hai người cùng lúc cẩn thận quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt đất ở phía sau.
Cho tới hiện tại, nhóm nhân viên công tác ở bên cạnh camera không còn giữ được vẻ chuyên nghiệp mà cùng nhau cười rộ lên.
Yến Triêu: "..."
Yến Triêu: "Coi anh dọa tới con nít rồi kìa."
Chu Thần Du: "...Vấn đề chắc chắn không phải là ở chỗ tôi, tệ lắm thì tôi chỉ có thể nói đến nỗi nó nôn thôi, sao có thể nói nó tới nỗi ỉ.a chảy được?"
Yến Triêu sốt ruột nhìn anh một cái: "Đó là vì ngựa không có trung khu [1] nôn mửa."
Đồng hương người bản địa đi tới, anh ta không nói tiếng phổ thông, chỉ khoa tay múa chân với bọn họ một hồi.
Yến Triêu gần như hiểu được người đồng hương kia đang nói con ngựa này vẫn chưa trưởng thành, chở cả hai người bọn họ sẽ hơi quá sức.
Nhưng Yến Triêu vẫn không hiểu nổi tại sao hai người lại có thể cưỡi chú ngựa trắng này đến nỗi nó ị ngay tại chỗ được chứ.
Tóm lại, người tính không bằng trời tính, nếu chú ngựa trắng này đã ị ngay tại chỗ để chống cự màn bán hủ của bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chỉ đành chọn cách buông tha.
Yến Triêu hỏi Chu Thần Du: "Một mình anh dám cưỡi không? Tôi xuống dắt ngựa cho anh nhé."
Thế mà lúc này Chu Thần Du lại tự biết sợ mà lắc lắc đầu: "Hay để tôi xuống cho, tôi thấy nó không thích tôi lắm."
Sau khi chờ nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường sạch sẽ xong, hai người gồm một người ở phía trước nắm lấy dây cương, người còn lại cưỡi ngựa, cuối cùng cũng lảo đảo miễn cưỡng lên đường một lần nữa.
Sắc trời đã ngả màu hoàng hôn, ánh chiều tà của mặt trời đỏ đang lặn ở phía chân trời chiếu xuống vùng núi non tuyết trắng mênh mông ở phía xa xa và cả thảo nguyên xanh mướt bao la ở bên cạnh như dát thêm một tầng ánh sáng vàng rực nhàn nhạt.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, bầy dê đang chạy khắp đồi núi, dáng người cả hai cao ngất, hiếm hoi lắm mới tạo nên được cảnh tượng năm tháng tĩnh lặng đầy giả dối trong vòng một giây.
Đi được một lúc, Chu Thần Du lại bắt đầu khe khẽ ngâm hát: "Ta cưỡi ngựa trắng, đi qua tam quan..." [2]
Yến Triêu sợ anh dọa tới chú ngựa nhỏ: "Bát Giới, con đừng hát nữa."
Chu Thần Du quay đầu nhìn cậu: "Thúy Lan [3], nàng không biết phu quân của nàng rất thích ca hát à?"
[3] Thúy Lan: Cao Thúy Lan, người vợ bị Trư Bát Giới ép gả.
Yến Triêu: "..."
Vì sao mỗi lần cậu muốn chế nhạo Chu Thần Du thì đồng thời cũng giúp đối phương kéo luôn bản thân cậu vào vậy?
Chu Thần Du lại ngâm hai câu, Yến Triêu kinh ngạc nhận ra, anh hát vài câu tiếng Mân Nam, cách nhả từ rất chuyên nghiệp, có hình có dạng. Mặc dù trong đó có những lời ca rất bình thường, nhưng quả thật lúc anh hát ra lại có hương vị của hí khúc.
Hơn nữa giọng hát của anh rất sạch sẽ, trong phong cảnh trống trải như hiện tại, còn mang theo cảm giác trong sáng của thiếu niên.
Yến Triêu nói: "Anh còn biết ca tử hí [4]?
[4] Ca tử hí: một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến.
Chu Thần Du nhướng mày: "Đã nói tướng thanh thì không phải nên biết cái này một chút cái kia một chút sao."
Yến Triêu gật đầu nói: "Nói - Học - Đùa - Hát [5], hèn gì các anh ai hát cũng không tệ."
"Mấy bài hí khúc và bài hát thiếu nhi đều là tự học, trong phần Hát tôi chỉ học cách hát Thái bình ca [6] thôi." Nói xong, Chu Thần Du quay đầu nhìn thoáng qua Yến Triêu, trên mặt không che dấu chút đắc ý nào: "Sau này quay về tôi sẽ dẫn cậu đi dạo trong gánh hát của chúng tôi, rồi cậu sẽ biết."
Từ đó tới giờ Yến Triêu không hiểu rõ về tướng thanh, bây giờ mới biết trong đó có nhiều kiến thức như vậy, nhất là khi nghe được một chút kiến thức đứng đắn từ cái miệng không chút đứng đắn nào của Chu Thần Du, cậu cảm giác rất mới lạ: "Anh biết nhiều như vậy luôn sao, vậy anh đang hát bài gì thế?"
Chu Thần Du đắc ý cười: "Bản kinh kịch của Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến?"
Đoạn ca hí tử《Thân cưỡi ngựa trắng》này, đang nói về câu chuyện xưa của Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến.
Câu chuyện xưa nổi tiếng như vậy, tuy Yến Triêu cũng từng nghe qua, nhưng cậu không biết gì về kinh kịch cả, cũng không biết màn kịch hí mà Chu Thần Du đang nhắc tới, cậu chỉ cảm thấy càng xem lại càng hay: "Vậy anh hát thêm một câu nữa đi?"
Chu Thần Du nhìn cậu, trưng ra một nụ cười trêu ghẹo: "Không phải cậu vừa mới ghét bỏ tôi, kêu tôi đừng hát nữa đó sao?"
Yến Triêu: "...Tiểu nhân có mắt như mù, vậy được chưa."
Chu Thần Du: "Muốn nghe thì lần sau mua vé đến xem buổi biểu diễn của tôi đi?"
Yến Triêu liếc mắt nhìn anh: "Tốt xấu gì chúng ta cũng làm CP được một lúc, sao anh mới xuống ngựa đã không nhận người quen rồi?"
Chu Thần Du ngước mắt nhìn cậu: "Hai ta vừa mới chơi ngựa rung xong rồi còn gì?"
Yến Triêu: "Không phải lúc nãy anh vừa mới ướt rồi sao [7]."
Chu Thần Du: "...Thầy Tiểu Yến, bây giờ thầy không sợ bị phong sát nữa rồi hả?"
Hiện tại Yến Triêu cuối cùng cũng thành công không để cho Chu Thần Du diss lại mình, trong phút chốc cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cậu cảm thấy mình hình như đã tìm được bí quyết để đối phó với Chu Thần Du, chỉ cần đua xe mạnh bạo hơn anh ta là được, như vậy mới có thể khiến cho đối phương biến thành tình trạng không còn xe để đua.
Tuy mặt Yến Triêu vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trong lòng đã không nhịn được mà gật gù đắc ý. Không biết từ lúc nào, hai người từ trên sườn núi đã đi tới khu vực của bầy dê.
Nhiệm vụ tiếp theo là chăm sóc cho dê con mới sinh, vì sữa mẹ không cung cấp đủ nên chúng nó sẽ được đút sữa nhân tạo.
Nhân viên công tác từ đám dê ôm ra một bé dê con, nó không khác gì với một con chó kiểng, lông tơ tuyết trắng trên người chỉ có một tầng mỏng manh, thấp thoáng còn lộ ra làn da màu đỏ phấn ở bên trong. Dê nhỏ vẫn chưa đi được, nên đi đâu cũng có người ôm vào trong ngực.
Nhưng bé dê nhỏ vốn luôn vô cùng ngoan ngoãn, sau khi rơi vào trong tay Chu Thân Du, trong nháy mắt đã không an phận mà đạp một cái, há hốc mồm, phát ra tiếng "be ——" nhỏ xíu nhưng đầy bướng bỉnh.
Miệng Chu Thần Du méo xẹo: "Nó sợ người lạ đến vậy sao?"
Yến Triêu: "Là do anh quá thô bạo đó được chưa?"
Nói xong, cậu nhận lấy dê con đang đạp loạn trong lòng Chu Thần Du, một tay cẩn thận ôm lấy cổ nó, một tay nâng ở dưới mặt, nhẹ nhàng vuốt lông của nó.
Chưa tới một lúc, dê con quả nhiên như kỳ tích đã nằm yên lại, còn ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực cậu.
Ngày thường Yến Triêu luôn nổi bật với vẻ sắc bén, sắc mặt lúc nào cũng trông có chút lạnh lùng, nhưng hiện tại trong tay đang ôm một bé dê lớn bằng một bàn tay, động tác trên tay còn dịu dàng quá thể, vậy nên hiện lên một nét dễ thương rất trái ngược.
Cậu ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt không che dấu chút sùng bái nào của Chu Thần Du, cặp mắt hoa đào kia lóe ra ánh sáng sáng rực, cũng khiến cho Yến Triêu không tự chủ được mà ngẩn ra.
Giống như bị ánh mắt kia nhìn trợn trừng đến nỗi bị thiêu đốt, Yến Triêu theo bản năng dời đi tầm mắt: "Thấy chưa?"
Chu Thần Du giống như một đứa bé, nóng lòng muốn thử nói: "Nhanh đưa lại cho tôi nào, tôi cũng muốn ôm."
Yến Triêu cẩn thận từng chút một đưa dê nhỏ vào trong lồng ngực anh, Chu Thần Du học hỏi rất nhanh, hiện tại động tác đã mềm nhẹ đi rất nhiều, quả nhiên bé dê nhỏ không quậy nữa.
Yến Triêu nhận lấy bình sữa từ trong tay nhân viên công tác, vừa mới đưa tới bên miệng dê con, chợt nghe Chu Thần Du cúi đầu nói: "Ngoan, mẹ con đút sữa cho con này."
Yến Triêu: "...Mẹ anh!"
Chu Thần Du cười ra tiếng, nói với nhân viên công tác: "Thấy chưa, MC của các cậu ngang nhiên tỏ vẻ thô lỗ trong chương trình, lúc về nhớ phải trừ tiền thưởng của cậu ta đó."
Nhân viên công tác xung quanh đều cười rộ lên, nhưng chưa đợi mọi người vui vẻ được hai phút, đã thấy bé dê nhỏ giống như bị khung cảnh reo mừng này dọa sợ, nó mạnh mẽ ho khan một tiếng.
Thế là nó phun hết toàn bộ sữa vừa hút vào miệng bắn lên trên mặt Yến Triêu.
Trong phút chốc, gương mặt tuấn tú ấy như nứt toạc ra.
Yến Triêu: ...???
"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh bùng nổ một trận cười rung trời, trong khoảng thời gian ngắn đó cũng không có ai đưa khăn giấy cho cậu .
Yến Triêu đã hoàn toàn tán loạn trong gió.
Chu Thần Du ngẩn người trước tiên, sau đó mới bắt đầu che bụng, cười đến gần chết.
Nhưng xem như anh ta vẫn còn lương tâm, vừa cười vừa rút khăn tay ra, giơ tay cẩn thận lau mặt cho Yến Triêu.
Tâm trạng của Yến Triêu bình tĩnh lại được một chút, tỏ vẻ cam chịu hỏi anh: "Không chê bẩn à?"
Chu Thần Du vẫn như trước cười đến sốc cả hông: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu xem đi, ngoại trừ tôi ra trong số bọn họ có ai tự nguyện chịu quan tâm tới cậu nữa đâu."
Yến Triêu: "Còn không phải tại anh à!"
Chu Thần Du: "Trách tôi trách tôi, quay về quỳ ván giặt đồ có được không?"
Yến Triêu: "...Chu Thần Du, lúc này mà anh vẫn không quên chiếm chút tiện nghi à anh còn có chút lương tâm nào không?"
Chu Thần Du: "Tôi sai rồi, tôi thực hiện nghĩa vụ tôn trọng vợ chồng nhé? Hay hiến thân tạ tội đây?"
Yến Triêu: "...Anh mổ bụng tự sát đi."
Chú thích:
[1] Trung khu: Vùng của bộ não, có cấu tạo gồm các nhân tế bào thường phụ trách một chức năng điều khiển các hoạt động của cơ thể.
[2] Ta cưỡi bạch mã, đi qua tam quan: Lời bài hát trong bài "Thân cưỡi ngựa trắng/Thân cưỡi bạch mã", nội dung câu chuyện trong bài kể về Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến, trong một lần tình cờ gặp gỡ hai người đã phải lòng nhau, tuy Vương Bảo Xuyến là con gái giàu có và xinh đẹp đức hạnh nhất trong làng, còn Tiết Bình Quý chỉ là một chàng trai áo vải, xuất thân cơ hàn, nhưng nàng vẫn một lòng gả cho Tiết Bình Quý. Sau đó đất nước xảy ra chiến tranh, Tiết Bình Quý phải ra chiến trường đánh giặc. Vương Bảo Xuyến đã thủ tiết và bảo toàn đức hạnh suốt 18 năm ròng chờ chồng quay về. Còn Tiết Bình Quý thì cố gắng phấn đấu lên tới chức Tướng quân và quay trở về với Vương Bảo Xuyến. Lời bài hát là lời tâm tình của Tiết Bình Quý khi nghe được tin tức về người vợ cũ đã mười mấy năm không gặp.
[5] Nói - Học - Đùa - Hát: những kỹ năng cơ bản trong nói tướng thanh.
Nói: Học được cách nói líu lưỡi, nói một mạch, ngâm thơ xứng danh, vừa hát vừa kể chuyện.
Học: Học tiếng địa phương của các tỉnh, các loại hí khúc, khúc nghệ, bài hát đang thịnh hành,...
Đùa: Làm tấu đơn, làm người nói chính, làm người nói phụ, làm người thứ ba gây cười, làm song hoàng (một người thực hiện động tác, một người ở sau hậu trường nói hoặc hát theo khuôn miệng của người kia).
Hát: Học hát những lời bài hát thái bình, những bài hát nhỏ để mở màn.
[6] Thái bình ca: Thường trước khi mở màn diễn viên tướng thanh sẽ hát Thái bình ca để thu hút sự chú ý, kiểu hát cầm một miếng gỗ nhỏ bằng ngón tay đụng vào nhau và một chiếc quạt tạo thành tiếng để hát xướng theo.
[7] Ở tập trước, Chu Thần Du đã cosplay Tử Vi trong Tân Hoàn Châu Cách Cách có nói câu "Ta cũng đầy luôn rồi" nghe như "ướt luôn rồi".
Truyện chỉ được đăng trên wαttpαd My_Judy1314 và wordpress (https://myjudy1314.wordpress.com/), những trang còn lại đều là reup