Chương 7: Cậu bé và đứa trẻ lớn xác [1]
Edit: Judy
Yến Triêu giống như bị điện giật, trong nháy mắt đã tắt đi diễn đàn ăn dưa, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chu Thần Du.
Cậu nhanh chóng tự tỉnh táo lại, nghĩ lại mới thấy vừa nãy màn hình điện thoại nhỏ như vậy, mới nhìn vào, cậu đoán chắc hẳn anh không thể nhìn thấy rõ được nội dung bên trong.
Huống hồ gì với bộ dạng này của Chu Thần Du, vừa nhìn vào đã biết là mới tỉnh ngủ, cả người đều đang bị vây trong trạng thái mộng mị.
Chắc chắn anh ta không nhìn thấy gì cả. Ừ.
Trong lòng Yến Triêu tự an ủi bản thân như vậy, cậu chỉ thấy Chu Thần Du quả nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi máy bay hạ xuống, trong suốt dọc đường đi cùng tổ chương trình tới khách sạn địa phương, Chu Thần Du cũng không hề nhắc tới vụ đó với Yến Triêu.
Lúc đó Yến Triêu mới dám xác định, vừa rồi đúng là anh không thấy được gì cả.
Các khách mời của《Chân trời góc biển》kỳ này đều từ các nơi trên khắp cả nước bay tới Tân Cương, thời gian chuyến bay không giống nhau, vì vậy cũng mới lục tục tới khách sạn.
Yến Triêu và Chu Thần Du vừa kéo vali hành lý đi vào sảnh lớn khách sạn, đã bị một tiếng gọi nũng nịu làm cho hoảng sợ:
"Anh!"
Yến Triêu nhìn kỹ lại, hiếm khi có chút ngạc nhiên như vậy.
Thì ra vị khách mời nhảy dù bí ẩn được tổ chương trình che đậy kín kẽ lại là Chu Song Song?
Hòn ngọc quý trong tay thế gia khúc nghệ, nhan sắc tài nghệ đều xuất sắc, nhưng lại ôm giấc mộng trở thành idol, làm trái với nguyện vọng của ba mẹ mà tới công ty thần tượng làm thực tập sinh, không ngờ thật sự xông xáo ra được thành quả, năm ấy mười chín tuổi đã đảm nhận vị trí visual của nhóm nhạc nữ nổi tiếng trong nước.
Cậu cứ nghĩ những gì mà bản thân mình trải qua đã đủ thần kỳ rồi, nhưng người này còn thần kỳ hơn cậu một chút.
Cô ấy là con gái Chu Mão Khâm - thầy của Chu Thần Du, tuy không có quan hệ máu mủ gì với Chu Thần Du, nhưng hai người từ nhỏ đã sống chung một mái nhà, Chu Thần Du luôn nhìn Chu Song Song lớn lên, hai người đối xử với nhau y như anh em ruột.
Chắc chắn trước khi mời người tới, tổ chương trình cũng đã nghĩ đến chuyện này, một khi kỳ này được chiếu lên, nhìn kiểu nào cũng thấy đề tài này đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chu Thần Du chợt nhìn tới cô ấy, trong mắt cũng hiện chút mừng rỡ, còn Chu Song Song đã muốn nhào tới, cho anh của cô một cái ôm thật lớn.
Không hổ là đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu nhìn ra được tình cảm của hai anh em rất tốt.
Sau khi Chu Song Song và Yến Triêu bắt chuyện xong, Chu Thần Du hỏi: "Không phải hôm qua mới mở concert à, sao hôm nay đã tới đây rồi?"
Chu Song Song cười hì hì nói: "Vì muốn ghi hình chung chương trình với anh ó, concert vừa kết thúc em đã ngồi máy bay suốt đêm chạy tới đây."
Chu Thần Du cũng cười nói: "Đúng là đã lâu không gặp được em, nhóc bận rộn."
Chu Song Song bĩu môi: "Vậy sao anh không đi xem concert của em?"
Chu Thần Du nói: "Không phải anh đang vội vã đi ghi hình đây sao, lần tới có thời gian nhất định sẽ tới cổ vũ em, được không nào?"
Nhìn thấy biểu cảm hờn dỗi trên gương mặt của Chu Song Song, Chu Thần Du nói: "Đã trễ thế này, mau về ngủ đi, anh và anh Tiểu Yến của em đi lên trước đây, ngày mai còn phải ghi hình chương trình nữa."
Nói xong, anh dịu dàng vỗ đầu cô ấy: "Ngoan."
Đây là lần đầu tiên Yến Triêu nhìn thấy bộ dạng khác thường của Chu Thần Du như vậy, cậu ngạc nhiên vì cái người ngốc nghếch này còn có dáng vẻ anh trai cưng chiều như thế.
Sao anh ta trước mặt người khác đều rất bình thường, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng khi đối xử với mình thì cứ như mắc bệnh thần kinh vậy?
Vào thang máy, Yến Triêu nói: "Anh đối xử với em gái mình thật tốt."
Chu Thần Du gật đầu: "Hồi còn nhỏ tôi đã nhìn em ấy từ từ lớn lên, đã quen cưng chiều con bé."
Yến Triêu vô thức hỏi: "Vậy sao anh không đối xử với tôi tốt hơn được chút nào vậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Yến Triêu đã hối hận.
Ý chính của cậu là mong lúc Chu Thần Du ở trước mặt cậu có thể biểu hiện bình thường một ít, không cần động cái đã phát bệnh, kết quả không biết tại sao lại nói thành như vậy, ngay cả giọng điệu cũng mang theo chút cảm giác chua chát lạ thường.
Quả nhiên Chu Thần Du hơi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Yến Triêu rất lâu, nhìn tới mức cả người cậu cũng có chút không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu, Chu Thần Du cười đầy thâm thúy: "Để làm chi, ngay cả em gái tôi mà cậu cũng ăn dấm chua à?"
Yến Triêu: "...Ăn cái em gái anh."
Chu Thần Du buồn cười: "Hay để hôm khác tôi kêu con bé gọi cậu là chị dâu nhé?"
Yến Triêu tức giận nói: "Ý câu nói vừa rồi của tôi là trong thời gian anh chung đụng với tôi có thể bình thường đi một chút được không."
"Không được." Chu Thần Du lắc đầu như chém đinh chặt sắt: "Nếu ngay cả cậu cũng không cho tôi đùa giỡn thì sớm muộn gì tôi cũng chán tới chết trong chương trình nhàm chán này của các cậu mất thôi."
Yến Triêu thở dài một hơi: "Không ngờ anh lại thích tạo dựng vui vẻ của mình trên nỗi đau của tôi?"
Chu Thần Du hỏi: "Cậu đau khổ á? Tôi còn nghĩ cậu rất vui ấy chứ?"
Yến Triêu: "...Vui cái rắm."
Chu Thần Du nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cười xấu xa: "Có ít người, nhìn bề ngoài thì trông vô cùng kháng cự, thực tế sau lưng lại đang nghiên cứu trường sam play gì đó..."
Yến Triêu: "..."
Quả nhiên anh ta vẫn thấy được!!!
-
《Chân trời góc bể》kỳ này tổng cộng có ba tổ hợp tác, chia tổ theo hình thức ba vị MC thường trú mang theo ba vị khách mời phi hành.
Ngoại trừ Yến Triêu ra, hai vị MC thường trú khác theo thứ tự là cô idol trẻ Cố Hâm và MC nữ Từ Tịnh.
Cố Hâm là đàn chị cùng công ty với Chu Song Song, quan hệ của hai người vốn đã rất thân mật, theo lẽ thì sẽ phân chung một tổ.
Nữ MC hoạt bát xinh đẹp Từ Tịnh đang trong thời kỳ tuyên truyền với nam diễn viên Trần Sóc nên quang minh chính đại ở chung tổ CP.
Thêm cả nhóm này của Yến Triêu và Chu Thần Du, chương trình kỳ này không chỉ giá trị nhan sắc vượt quá những kỳ trước, có đủ cả ba mặt bl, bg và gl, quả thật đã phát huy mảng xào CP tới trình độ cao nhất. Chương trình còn chưa ghi hình, Yến Triêu đã nghĩ ra được cảnh tổ hậu kỳ sẽ tăng thêm chút bọt khí hồng phấn lên trên màn ảnh rồi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, ba tổ khách mời đã thức dậy trang điểm, bắt đầu phân đoạn đầu tiên trên đường du lịch -- ước hẹn trên thảo nguyên.
Mọi người lên xe buýt, nhìn khung cảnh thành phố với những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ chậm rãi chuyển thành vùng đồng bằng ngoại ô mênh mông vô bờ.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng lái vào khu thắng cảnh.
Bầu trời xanh xanh, cánh đồng mờ ảo, gió thổi bay cây cỏ dưới thấp lướt qua dê bò.
Khu thắng cảnh này vẫn chưa được khai phá theo quy mô quá sâu, tất cả vẫn còn bảo lưu được bộ dạng nguyên sinh chân thật và tự nhiên.
Mặc dù Yến Triêu là trẻ con lớn lên trong thành phố, nhưng dù sao nhà cậu gần với thảo nguyên Tuyết Sơn, trước đây còn chơi đùa ở xung quanh. Nhưng sau khi cậu tới Bắc Kinh, số lần trở về vốn đã không nhiều lắm, cậu gần như không bao giờ rời khỏi thành phố nên nhất thời có hơi hoài niệm.
Trời ngày thu ở Tây Bắc đã dần dần lạnh đi, khí trời vào tháng 9, tháng 10 tất nhiên đã có chút lạnh thấu xương, nên khi Chu Thần Du vừa xuống xe, đã bị gió lạnh thổi vào mặt làm cho giật mình, không nhịn được hắt hơi một cái.
Yến Triêu quay đầu nhìn anh, dựa theo sự sắp xếp của chương trình, mỗi tổ khách mời đều mặc quần áo chung màu với nhau, Chu Thần Du mặc áo hoodie tương phản hai màu trắng xanh giống như Yến Triêu, nhưng áo hoodie này hơi mỏng chỉ có một lớp, hoàn toàn không đủ để chống lại những cơn gió lạnh phần phật.
Yến Triêu đưa tay sờ sờ cổ tay áo của Chu Thần Du, quả nhiên chỉ mò ra một một tầng vải, cậu hỏi anh: "Anh chỉ mặc đúng một cái áo này thôi sao?"
Chu Thần Du chỉ vào bên trong: "Thêm một cái áo ngắn tay nữa."
Yến Triêu cau mày nói: "Không phải tôi đã nói với anh là vùng ngoại ô rất lạnh nên kêu anh mặc đồ bên trong nhiều hơn chút rồi sao?"
Chu Thần Du lý lẽ hùng hồn nói: "Không phải tôi đã mặc thêm một cái áo ngắn tay rồi à?"
Yến Triêu lười cãi nhau với đứa trẻ to xác ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc được như anh, nhưng nhiệt độ trong không khí khoảng chừng mười độ, ăn mặc mỏng manh như vậy, ở bên ngoài bị gió thổi cả ngày không cảm mới là lạ.
Cậu muốn tìm áo khoác cho Chu Thần Du, nhưng chương trình lại quy định trong lúc ghi hình phải mặc giống nhau.
Yến Triêu đang không biết nên làm thế nào mới tốt, chợt nhớ tới mấy túi ấm trong túi mình, do em gái trợ lý của chương trình nhét vào cho cậu trước mấy ngày ghi hình.
Cậu kiếm ra túi ấm từ trong túi, sau đó đưa cho Chu Thần Du, không ngờ đối phương lại liếc mắt một cái, ghét bỏ nói: "Tôi không muốn cái này, cứ thút thít như phụ nữ ấy."
Sắc mặt Yến Triêu nháy mắt đen đi: "Người nam tính như anh đến cả quần áo cũng mặc không tốt? Quay về rồi lại lây bệnh sang cho tôi? Có tin tôi đạp anh một cước văng ra ngoài không?"
Tập thể nhân viên công tác ở hiện trường nháy mắt trở nên an tĩnh mất ba giây.
U là trời, đây chính là người trầm ổn bình tĩnh hào hoa phong nhã lịch sự... chỗ này đã được giản lược một đống từ miêu tả lớn, tóm lại đây chính là Tiểu Yến luôn lịch thiệp chưa từng giận đỏ mặt với bất kỳ người nào sao?
Quả nhiên, cái gọi là tính tình tốt chẳng qua là vì chưa gặp được người thật sự khiến cậu ta phát điên thôi.
Chu Thần Du cũng sửng sốt mất ba giây, sau đó tủi thân chớp chớp mắt vài cái: "Cậu hung dữ với tôi?"
Yến Triêu nhận ra mình vừa rồi quá nóng nảy: "...Tôi không có."
Lúc này Chu Thần Du mới nhận lấy túi ấm trên tay cậu, ăn ngay nói thật: "Tới bây giờ tôi cũng chưa từng dùng qua món đồ như này."
Ý rất rõ ràng, anh sẽ không dán lên.
Yến Triêu: "..."
Yến Triêu: "Vén áo khoác lên."
Chu Thần Du tiếp tục diễn sâu tới cùng: "Cậu muốn làm gì tôi?"
Yến Triêu: "Một dao đâm chết anh, hài lòng chưa?"
Mọi người ở hiện trường: "..."
Quả thật không thể tin đây là lời do Tiểu Yến lịch thiệp nói ra, quá đẫm máu và bạo lực rồi.
Anh Tiểu Yến ơi, sau khi quen biết Chu Thần Du, cuối cùng anh đã trải qua chuyện gì rồi?
Anh cũng chỉ là một cậu bé 23 tuổi thôi!
Yến Triêu đương nhiên không nghe được phần độc thoại nội tâm của bọn họ, cậu xé mở túi ấm ra, nghiêm túc dán lên trước ngực và sau lưng Chu Thần Du.
Mặc dù dáng người của Chu Thần Du xem như cũng cao gầy, nhưng thực tế cơ thể vẫn rất mỏng manh, đứng đợi cả một ngày ở trên thảo nguyên, không bị gió lớn Tây Bắc thổi tới mắc bệnh mới là lạ.
Yến Triêu đứng dậy, lúc này mới tỏ vẻ bất đắc dĩ chỉ vào máy quay ở xung quanh, sau đó nói với các thầy camera: "Lúc bấm máy thì đừng chiếu đoạn này lên nhé."
Nếu không thiết lập nhân vật sẽ sụp đổ mất.
Rõ ràng cậu chỉ là một cậu bé 23 tuổi thôi mà!
Nhưng ai bảo cậu lại đụng phải một đứa trẻ lớn xác 25 tuổi này chứ.
Chú thích:
[1] Đứa trẻ lớn xác: chữ gốc là 巨婴, ý chỉ những người trưởng thành về mặt thể chất nhưng tâm hồn vẫn như một đứa trẻ con.
Truyện chỉ được đăng trên wαttpαd My_Judy1314 và wordpress (https://myjudy1314.wordpress.com/), những trang còn lại đều là reup