Chương 5: Ông cụ nhỏ
Edit: Judy
Yến Triêu ăn hai miếng, nhìn thoáng qua thời khóa biểu, kỳ đầu tiên sẽ bắt đầu ghi hình vào buổi chiều, cách hiện tại còn khoảng vài tiếng nữa.
Vì vậy cậu thuận miệng hỏi: "Anh dậy sớm như vậy để làm gì, không thấy buồn ngủ sao?"
Chu Thần Du trả lời: "Tôi luyện giọng đó, hơn mười năm nay đều như vậy."
Yến Triêu theo thói quen trêu chọc anh: "Anh cũng đâu có hát hí khúc, luyện giọng làm gì."
Cậu cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, cứ nghĩ Chu Thần Du sẽ chọc ngược lại, nhưng cậu không ngờ hiện tại Chu Thần Du không nói câu nào cả.
Yến Triêu vô thức ngước mắt nhìn anh, tại sao chỉ trong nháy mắt cậu cảm nhận được một tia cảm xúc cô đơn chưa từng có hiện lên trong ánh mắt của Chu Thần Du.
Yến Triêu còn chưa kịp nghĩ chút cô đơn này của anh từ đâu đến, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ tổ chương trình, họ đang thúc giục hai người đến studio để tạo hình.
Kỳ đầu tiên của chương trình sẽ ghi hình dựa theo kịch bản, nội dung chủ yếu là hai người gặp gỡ nhau, sau đó cùng trao đổi vai diễn cho nhau.
Tổ hợp của hai người bọn họ có tên là "Tổ Thần Thương Thiệt Kiếm (trên môi trên lưỡi đều có thương có kiếm), tên như ý nghĩa, trong đó không thiếu những màn diss lẫn nhau và từ trong những màn diss đó sẽ lùa ra được chút đường, có lẽ họ muốn xây dựng nên cảm giác chuyện tình oan gia.
Yến Triêu vui mừng vì hình thức CP này xem như là phù hợp với thiết lập của hai người, nếu họ ép buộc nhét hai người vào kịch bản tình cảm sâu đậm, liếc mắt đưa tình muốn nói mà chẳng thể nói được, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Chu Thần Du chọc giận đến mức sụp đổ cả thiết lập mà chương trình đưa ra mất thôi.
Tuy Yến Triêu không xuất thân từ MC chuyên nghiệp, nhưng khoa chính quy của cậu là báo chí, phóng viên phải chọn từ đặt câu như nào trước ống kính, yêu cầu cũng không thấp hơn mấy so với MC. Dù sao phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường không được hậu kỳ biên tập cắt nối lại, nói một câu không thích hợp thôi cũng có thể tạo thành sự cố trong phát sóng trực tiếp.
Ai cũng nói tuổi cậu còn trẻ, nói chuyện lại rất khéo, gần như không vắt ra được chút vết nhơ nào, không ngờ chỉ mở miệng nói chuyện thôi cũng đã là một năng lực không đơn giản chút nào. Cái gọi là EQ cao, giỏi ăn nói đều là từ từ mãi dũa mới luyện ra được.
Nhưng Chu Thần Du lại không giống vậy, diễn viên tướng thanh đã sớm quen với cách diễn xuất "trên sân khấu thì không phân lớn nhỏ", đa phần họ đều là kiểu không giữ mồm giữ miệng, đối thoại luân lý [1] hay chế giễu người khác, đó quả thật đã là ngôn ngữ quen thuộc trong sinh hoạt hằng ngày của họ.
Đối với anh có nhiều câu chỉ là đùa giỡn không có ý xấu nào, nhưng để cho những người hay nghĩ ngợi lung tung nghe được, trong lòng họ khó tránh khỏi nổi lên nghi ngờ.
Càng chưa nói tới trong một chương trình tạp kĩ, các tiểu sinh tiểu hoa bình thường, chỉ một nét mặt, một động tác cũng đã bị giải thích thành 108 loại ý nghĩa, động một cái là xảy ra cuộc chiến giữa fan và anti kéo dài hơn mười ngày nửa tháng.
Còn về mặt hàng Chu Thần Du này ngoài đời nói chuyện đã ngốc nghếch vô tâm như vậy, nếu thật sự mang lên chương trình, sợ rằng anh ta sẽ bị bôi đen thành than mất.
Trước kia Yến Triêu cảm thấy để cho Chu Thần Du làm MC, còn mình đi nói tướng thanh, thì mức độ khó không ngang bằng nhau gì cả.
Hiện tại cuối cùng cậu cũng đã hiểu, muốn khiến cho Chu Thần Du nói chuyện dễ nghe, còn khó hơn việc cậu nói tướng thanh giỏi nữa cơ.
Nghĩ tới việc bản thân tiếp theo phải dẫn anh ghi hình nhiều kỳ trong chương trình như vậy, Yến Triêu bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất lực của một đứa trẻ còn đang bú sữa mẹ.
...Người này rõ ràng còn lớn hơn cậu hai tuổi đấy.
Nội dung của lần đầu tiên trao đổi thân phận cho nhau, dựa theo tổ chương trình sắp xếp sẽ là Yến Triêu mang theo Chu Thần Du tới chương trình mà cậu làm khách mời thường trú [2] có tên là《Chân trời góc biển》với tư cách là khách mời phi hành [3].
《Chân trời góc biển》là một chương trình thực tế chậm nhịp [4] với đề tài là du lịch, địa điểm du lịch bình thường có hơi xa xôi, nhưng nhất định sẽ là các thị trấn nhỏ có phong tục tập quán đặc sắc.
Để tăng thêm điểm nhấn cho chương trình, thường sẽ chọn cách tiến hành ghi hình theo tổ đội hai người, nói toẹt ra chính là tổ CP.
Yến Triêu làm MC cố định, mấy kỳ trước người đồng hành đều là chung tổ CP với nữ khách mời, bây giờ dẫn theo Chu Thần Du làm khách mời phi hành, tất nhiên là để bán hủ với anh rồi.
Trên đường đưa cậu đến sân bay, Vệ Lam gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Yến Triêu, giống như người mẹ già đang đưa tiễn con trai ra chiến trường, lo sợ con mình có đi mà không có về: "Không tìm trước cộng sự tốt cho em, đều là lỗi của chị, phải để em chịu oan ức rồi."
Trên mặt Yến Triêu đầy bất đắc dĩ: "Chị Vệ, không đến mức đó đâu."
Sau đó Vệ Lam đầy cảm xúc nói: "Tính tình của em quá tốt, chuyện gì cũng chịu đựng ở trong lòng, bình thường có chị ở khắp nơi che chở cho em, hiện tại chị không ở đây, chỉ sợ Chu Thần Du không đầu óc kia cả ngày cứ nói lung tung sẽ chọc em tức giận..."
Yến Triêu dở khóc dở cười: "Sao chị nói em cứ giống như Lâm muội muội [5] vậy?"
Vệ Lam cảm xúc dạt dào đến mức chỉ thiếu đi cảnh gạt nước mắt, sau một lúc lâu, cô mới nhớ ra gì đó, nghiêm mặt nói: "May mà hậu kỳ cắt nối biên tập đều là người của chúng ta, quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay chúng ta."
Yến Triêu thầm cho rằng cô đã nghĩ quá xa rồi, đành phải an ủi: "Chị biết vậy là được rồi, vậy nên đừng lo lắng cho em nữa nha."
Sau cùng lúc Vệ Lam đứng trong sân bay vẫn lưu luyến chia tay với cậu, mãi cho đến khi đưa cậu đến hội hợp với mọi người trong tổ chương trình, lúc này cô mới không yên lòng mà quay về.
Địa điểm ghi hình của《Chân trời góc biển》kỳ này là trong vùng Tân Cương, tại một thành phố nhỏ ở núi Thiên Chân.
Thật khéo, trùng hợp cũng là quê hương của Yến Triêu.
Từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, trên những con sông băng đan xen ngang dọc mênh mang đầy tuyết trắng, ánh mặt trời chợt lóe lên phản chiếu lại những ánh sáng óng ánh trong suốt.
Sau đó là sa mạc bao la ngàn dặm, cát vàng mênh mông trên mặt đất vẽ ra từng con đường trên những đồi núi, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng kính sợ với tự nhiên.
Lần đầu tiên Chu Thần Du nhìn thấy cảnh tượng trực quan như vậy, anh liên tục cảm thán khiến Yến Triêu ngồi bên cạnh anh cũng phải dở khóc dở cười, cậu cảm thấy anh giống y như một đứa nhóc vừa lên nhà trẻ.
Một lát sau, Chu Thần Du đột nhiên hỏi cậu: "Sao bộ dạng của cậu không giống người Tân Cương một chút nào thế, tôi thấy người ta đều là mắt to mày rậm, người nào cũng xinh đẹp."
Sau khi Yến Triêu lên Bắc Kinh để học đại học cũng đã bị người khác hỏi qua chuyện này vô số lần, cậu giải thích lần thứ 101: "Những người có dáng vẻ xinh đẹp đó đều là dân tộc thiểu số cả, tôi không nằm trong số đó."
Chu Thần Du "ồ" một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Yến Triêu tức giận nói: "Ý anh là chê tôi không đẹp đó hả?"
Chu Thần Du cười hồn nhiên: "Không có không có, tôi thích kiểu người mắt nhỏ mày thưa như cậu vậy ó."
Yến Triêu thật sự tức đến hộc máu.
Cậu không giống Chu Thần Du, mọc ra một đôi mắt hoa đào ẩn ẩn gợi tình, nhìn ai cũng bắn ra được sự quyến rũ. Mắt của Yến Triêu là mắt hai mí, tuy không phải là kiểu đường nét đậm hay nhan sắc tuấn mỹ gì, nhưng tốt xấu gì từ nhỏ đến lớn cậu cũng ở level hot boy, lúc cậu tham gia talk show rồi nổi tiếng, trên mạng còn thổi phồng cậu là "nhan sắc mối tình đầu" nữa đấy, tại sao đàn anh đẹp trai anh tuấn nhà bên tới miệng của Chu Thần Du lại biến thành "mắt nhỏ mày thưa" rồi?
Yến Triên tức giận nói: "Có cần tới mức anh phải thích tôi luôn không?"
Chu Thần Du vẫn cười sáng lạn như trước: "Cần chứ, cậu là vợ của tôi mà."
Yến Triêu gần như cam chịu trước anh rồi, ngay cả câu phản bác lại cũng lười nói, cậu vô cùng bất đắc dĩ dặn dò: "Ông cụ nhỏ ơi, ngày mai lên chương trình, anh đừng có nói linh tinh gì nữa đó nhé."
Chu Thần Du thè lưỡi: "Đã biết, cháu trai của ông."
Yến Triêu: "...Xuống sân khấu rồi thì đừng đối thoại luân lý nữa có được không?"
Chu Thần Du: "Rõ ràng là do cậu gọi tôi là ông cụ nhỏ trước mà?"
Yến Triêu không cãi lại được, cậu cảm thấy xúi quẩy nên bèn đeo tay nghe lên, để tránh cho sinh mạng cuộc đời non nớt gần 23 tuổi này bị Chu Thần Du chọc tức đến mức giảm thọ rồi chết yểu.
Không ngờ vừa mang tai nghe lên, bên trong đã tự động phát đoạn nói tướng thanh của Chu Thần Du.
...Đúng thật là vong hồn xua mãi không tan.
Yến Triêu vừa định đưa tay tắt đi, tay nghe bỗng nhiên bị người bên cạnh gỡ đi một bên.
Cậu vô thức vươn tay đoạt lại, nhưng không kịp nữa, Chu Thần Du đã nghe được âm thanh truyền trong tai nghe, anh lập tức nở ra một nụ cười phóng đãng: "Từ thực tế cho thấy, có phải cậu đã bị khuất phục dưới sự quyến rũ của anh cậu rồi không, yêu tôi đến mức không còn thuốc chữa nữa?"
"...Hệ thống tự đề cử." Yến Triêu nói: "Tôi thấy anh đúng là hết thuốc chữa thật rồi."
Nói xong, cậu muốn lấy lại tai nghe đang đeo trên tai Chu Thần Du, nhưng một lần nữa đã bị đối phương cản lại.
Chu Thần Du bĩu môi nói: "Cậu đã không yêu tôi thì thôi, để tôi tự yêu bản thân cũng không được à?"
Yến Triêu: "...Anh vui là được."
Chu Thần Du không cho cậu tắt bài đi, Yến Triêu đành phải bị bắt ép tiếp tục lắng nghe âm thanh ma quái quấn quít bên tai, kết quả không ngờ bản thân còn bị chọc cười, quá mất mặt rồi.
Nhưng Chu Thần Du ở bên cạnh cũng không chế nhạo cậu, quả thật không giống như bình thường. Yến Triêu đang muốn quay đầu nhìn anh, đã cảm thấy đầu vai của mình trĩu xuống –
Mấy phút đồng hồ không nói chuyện, thế mà anh ta ngủ luôn rồi?
...Không ngờ người này lại dùng tướng thanh để làm thuốc ngủ?
Mắt thấy đầu của Chu Thần Du nặng nề nhào về phía trước, một giây sau sẽ như gà mổ thóc, Yến Triêu có chút bất đắc dĩ đưa tay đặt đầu anh lên trên vai mình, sau đó ngồi xích lại gần anh, để anh dựa vững thêm một chút.
Chu Thần Du đã ngủ say như lợn chết, khóe miệng lại nở nụ cười nhạt, còn vô cùng thoải mái cọ cọ hai cái vào hõm vai của cậu.
Yến Triêu cụp mắt nhìn anh, không khỏi phiền muộn mà nghĩ ngợi, có ông cụ nhỏ này bên người, cuộc sống sau này của mình sợ là không quá dễ chịu rồi.
Chú thích:
[1] Đối thoại luân lý: người nói chính và người nói phụ sẽ đóng vai theo góc độ luân thường đạo lý (như cha / con, mẹ / con), chủ yếu sẽ do người nói chính bắt nạt vào nhược điểm của người nói phụ, để tạo ra những câu chuyện gây hài.
[2] Khách mời thường trú: Khách mời tham gia hết tất cả các tập của chương trình.
[3] Khách mời phi hành: Khách mời chỉ tham gia một hoặc vài tập của chương trình.
[4] Chương trình chậm nhịp: Là loại chương trình nhẹ nhàng, thường sẽ không có các thử thách hay nhiệm vụ cam go, chủ yếu mang tính chất thư giãn và chữa lành.
[5] Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc, ý chỉ những người phụ nữ u sầu, hốc hác và nhiều phiền muộn.
Truyện chỉ được đăng trên wαttpαd My_Judy1314 và wordpress (https://myjudy1314.wordpress.com/), những trang còn lại đều là reup