"Con nhìn nè, chú vẽ cho con một cái sơ đồ nha, một giờ xe khách đi được 80km, còn xe tải là 60km, tổng cộng là 140km..."

Từ ngữ văn đến toán học, Cố Văn Hi giảng cho Nghiên Nghiên vài bài liên tục, nói đến miệng khô cổ khát nhưng vẫn không biết mệt, tuy bé gái tiếp thu bài có hơi chậm nhưng vô cùng phối hợp, không hiểu chỗ nào thì lập tức hỏi ngay.

Khí trời buổi chiều ấm áp, cửa ở lầu một rộng mở nhưng cũng không có quá nhiều gió, chuông gió đung đưa đứt quãng theo nhịp, lúc có lúc không.

"Chú ơi, con hiểu rồi!" Giải quyết xong đề cuối cùng, bé vui vẻ cất bút vào túi, trong miệng lẩm bẩm: "Lần này Đỗ Hân Vũ sẽ không cười nhạo mình nữa."

Cố Văn Hi nghe thấy nên tò mò: "Đỗ Hân Vũ là ai?"

Nghiên Nghiên lập tức trả lời: "Cậu ấy là tên quỷ đáng ghét."

"Sao lại đáng ghét?" Tuy ngoài miệng bé gái tức giận nói nhưng dáng vẻ đỏ mặt này lại không giống như ghét thật, Cố Văn Hi cố tình trêu bé.

"Cậu ấy nói cái gì con cũng không biết!" Nghiên Nghiên dẩu môi, "Còn kêu con bái cậu ta làm sư phụ!"

"Phải vậy không...... Nói không chừng cậu ấy muốn giúp con đó." Cố Văn Hi cười, mình cũng đã từng trải qua cái tuổi đó, chút tâm tư nhỏ của bé trai bé gái khiến cậu cảm thấy thú vị nhưng cũng không vạch trần.

"Còn có lần trước chú Vân Nghiên giảng bài cho tụi con, cậu ấy luôn giành nói trước!"

"Ha ha ha......" Tâm tình khó chịu lúc trưa của Cố Văn Hi dần tan đi, "Nè, giữa chú và chú Vân Nghiên, ai giảng bài dễ hiểu hơn?"

Nghiên Nghiên do dự, tay chống cằm: "Con thấy đều dễ hiểu như nhau á."

"Con cũng không dám đắc tội ai à."

Nghiên Nghiên đang thu dọn cặp sách, vô tình nhìn về sau: cửa sau rộng mở, Đỗ Vân Nghiên đứng yên ở nơi đó, chăm chú nhìn bọn họ.

"Chú Vân Nghiên!" Bé vui vẻ nhảy xuống từ trên ghế, "Chú về hồi nào vậy ạ?"

"Một lúc rồi." Đỗ Vân Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bé, ánh mắt lướt đến Cố Văn Hi, cảm xúc vẫn không dao động, cũng như không có chút không vui nào.

Cố Văn Hi không thoải mái lắm, định chờ khi Nghiên Nghiên về thì sẽ nói chuyện với Đỗ Vân Nghiên.

"Chú Vân Nghiên, chú này chỉ con rất nhiều đề á!" Nghiên Nghiên không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhảy nhót tung tăng nói.

"Vậy con còn chỗ nào không hiểu không?"

"Không có ạ!" Nói xong, Nghiên Nghiên đeo cặp lên vai.

"Đúng rồi," Đỗ Vân Nghiên gọi bé lại, "Chú có làm quả dại ngâm đường, con có muốn ăn không?"

Bé gái liếm liếm khóe môi, lập tức thay đổi chủ ý: "Có ạ!"

Một lát sau, Đỗ Vân Nghiêm ôm cái lọ thủy tinh đi ra từ phòng bếp, bên trong ngâm đầy ắp "quả lộ hồng" mà ngày đó Cố Văn Hi đã ăn thử, nhưng nó đã bị cắt ra giống như trong đồ hộp. Nước đường đã nấu ngâm với trái cây, lại để trong tủ lạnh hai ngày, ngoài lọ lạnh ngắt.

Đỗ Vân Nghiên còn cầm theo mấy cái dĩa sứ trắng nhỏ và nĩa, đưa cho Nghiên Nghiên một phần.

"Oa, cái này ngon quá," Nghiên Nghiên thoải mái nếm thử một miếng, chớp mắt nhìn Cố Văn Hi, "Chú ơi, chú không ăn sao ạ?"

"À, chú.... chú không ăn." Cố Văn Hi không đoán được ý nghĩ của Đỗ Vân Nghiên nên không dám động vào đồ trên bàn.

Đỗ Vân Nghiên liếc mắt nhìn cái khay trên quầy bar chưa được đụng tới, nói với cậu: "Ăn cơm trưa trước đi rồi ăn trái cây."

...

Một lọ quả ngâm kia cơ bản là Nghiên Nghiên và Cố Văn Hi chia nhau ăn, Đỗ Vân Nghiên chỉ ăn thử hai miếng. Thời gian ngâm còn chưa dài, nếu thêm mấy ngày nữa thì chắc hẳn sẽ ngon hơn, nhưng vị chua trong đó đã giảm đi hơn nửa, rất khác với vị của mấy ngày hôm trước.

Đỗ Vân Nghiên lấy giấy nháp bỏ đi của Nghiên Nghiên để trên bàn tiện tay xếp thành hai cái hộp vuông nhỏ đựng rác, Cố Văn Hi còn nhớ ngày đó lúc anh ăn lựu cũng có cái hộp nhỏ này.

"Chú Vân Nghiên, còn không ạ?" Nghiên Nghiên ôm cái lọ trống nhìn anh.

"Một lần không thể ăn quá nhiều," Đỗ Vân Nghiên kiên nhẫn nói, "Còn dư lại thì để chú ngâm thêm vài ngày, mùi vị sẽ càng ngon hơn."

"Dạ."

"Rửa tay sạch sẽ đi rồi về nhà sớm một chút."

Bé gái tung tăng đi vào nhà vệ sinh, Cố Văn Hi nhìn góc nghiêng của Đỗ Vân Nghiên, há miệng mấy lần nhưng vẫn không nói được gì. Nghiên Nghiên đã quay lại, đeo cặp lên: "Chú Vân Nghiên, chú Cố, tạm biệt!"

"Tạm biệt." Bọn họ hai miệng một lời, chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi không hẹn mà hướng mắt nhìn theo bé gái đang chuẩn bị đi về.

Mãi đến tận khi Nghiên Nghiên đặt chân lên xe đạp, chưa đến nửa phút sau thì bóng dáng cũng dần xa, Cố Văn Hi mới hạ quyết tâm gọi Đỗ Vân Nghiên: "Đỗ —— Ông chủ Đỗ, lúc trưa tôi có hơi quá đáng."

"Không quá đáng," Đỗ Vân Nghiên quay người ngồi lên ghế, "Thiếu gia như cậu quả thực tôi không thể sai bảo được."

Cố Văn Hi mím môi, hàng mày chau lại: "Anh hiểu lầm rồi, vốn dĩ tôi muốn giúp anh mà, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Tôi cũng không nói là tôi không thể làm việc, nhưng dù sao thì anh cũng phải cho tôi thời gian để tiến bộ chứ?"

Đỗ Vân Nghiên không lên tiếng, nội tâm phức tạp nhìn cậu: "Cậu... Cậu có thể tiến bộ sao?"

"Sao lại không thể chứ!" Cố Văn Hi ngồi đối diện anh, hơi nghiêng người về trước, "Anh không biết tôi đã học bao nhiêu thứ đâu, không có gì mà tôi không học được hết."

Đỗ Vân Nghiên nhẹ nhàng "hừ" một tiếng: "Cái cậu này... Tôi không hiểu tại sao cậu một hai lại muốn ở đây làm gì? Trải nghiệm cuộc sống?"

"Coi như vậy đi, nhưng cũng không hẳn ——" Cố Văn Hi bỗng nhớ đến hồi trưa định nói lời từ biệt với anh, "Thật ra lúc nãy suýt chút nữa là tôi đi rồi."

"Vậy sao không đi?" Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên vẫn bình thản.

"Anh muốn tôi đi thật à?" Cố Văn Hi khẽ bĩu môi, sau đó nở nụ cười khoa trương, "Nhưng khi tôi ăn cơm của anh nấu thì lại không muốn đi nữa."

"Xem ra tôi không nên quan tâm cậu mới đúng."

"Tôi cảm thấy tôi không thể rời đi mà vẫn còn lưu lại ấn tượng xấu như vậy với anh được, tôi cũng không ngu như vậy, đây là việc ngoài ý muốn mà phải không?" Cố Văn Hi nói như đúng rồi, "Với lại anh thừa nhận đi, anh cũng hy vọng tôi ở lại mà?"

"Tại sao tôi lại hy vọng cậu ở lại đây?" Đỗ Vân Nghiên suýt chút nữa bật cười, "Trông cậy cậu phụ giúp tôi à?"

"Cho anh giải buồn á!" Cố Văn Hi mặt dày nói, "Tôi không ở đây thì anh cũng không có người để phát giận, anh xem hai ngày nay nè, biểu cảm của anh phong phú hơn nhiều, tôi mang đến khá nhiều thú vui cho cuộc sống của anh phải không?" Cậu khoa tay múa chân ở trước mặt Đỗ Vân Nghiên, "Tức giận với tôi như vậy mà còn nấu cơm cho tôi ăn, ông chủ, tâm địa của anh mềm mỏng thật á, dễ bị người ta lợi dụng sơ hở."

"Còn không phải là do cậu sao?"

"Tôi làm sao?" Cố Văn Hi tươi cười, "Tôi cũng không có gạt anh."

Đỗ Vân Nghiên nhìn cậu huyên thuyên nói hết cái này tới cái khác, anh chậm rãi đứng lên, Cố Văn Hi nhìn theo góc nghiêng của anh, tính thử xác suất mình bị đuổi ra ngoài lớn bao nhiêu.

"Nếu có mâu thuẫn với người nhà," Đỗ Vân Nghiên chuyển đề tài, "tốt nhất là nên giải quyết sớm một chút."

Cố Văn Hi ngạc nhiên: "Sao anh biết tôi có mâu thuẫn với người nhà?"

"Đoán," Đỗ Vân Nghiên nhướng mày, "Bộ dáng này của cậu như là cậu chủ nhỏ chạy từ nơi nào ra vậy."

"Là cậu chủ lớn mới đúng." Cố Văn Hi sửa lại, hơn nữa cái gì mà từ nơi nào chạy ra? Rõ ràng là cậu quang minh chính đại trốn đi mà.

"Trốn tránh không phải là kế lâu dài." Đỗ Vân Nghiên để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Cố Văn Hi ngồi ngơ tại chỗ, anh ấy đang khuyên bảo mình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play