Gần cuối tháng tám, Cố Văn Hi lại hẹn tụ hội với đám bạn trước kia ở nhà hàng của nhà tiểu Thiệu bọn họ. Phòng riêng cũng có thiết bị hát hò, nhưng lâu rồi không gặp nên mọi người chỉ ăn cơm trò chuyện là chính.

"Chúng ta uống bia hoa quế đi!" Mấy lần xã giao trước Cố Văn Hi uống rượu Tây nên cũng sợ say, bây giờ dứt khoát muốn uống bia.

"Được, bia được luôn!"

Mọi người trong phòng ầm ĩ cả lên, ngoại trừ Cố Văn Hi thì Tằng Bạc Niên vẫn là người phấn khích nhất, vốn dĩ trong mấy trường hợp này thì Tưởng Thần cũng rất thích náo nhiệt, nhưng đêm nay gần như ngồi yên một chỗ, lúc có người nói chuyện thì mới trả lời một hai câu. Cố Văn Hi vốn đã bỏ qua chuyện xấu hổ mấy tháng trước nhưng cũng không thể khôi phục lại tình bạn gần gũi khăng khít như xưa, hệt như mới quen biết, lịch sự khách sáo.

Đã từng là một mảnh trong "Thiết tam giác", Tằng Bạc Niên không thể hiểu được hai người này, càng không hiểu Tưởng Thần nghĩ gì, muốn nói nếu trong lòng khó chịu thì cứ từ chối không đến tụ tập là được rồi, vậy mà còn muốn đến, đến rồi thì lại không thoải mái như Cố Văn Hi, gương mặt không vui như vậy cũng khiến người khác buồn bực theo. Hơn nữa chuyện trước kia nhìn kiểu gì cũng là lỗi của Tưởng Thần, Cố Văn Hi đã bỏ qua rồi mà sao y vẫn u sầu thế chứ?

Tằng Bạc Niên lắc đầu, chẳng còn cách nào, chỉ có thể cố sức khuấy động bầu không khí.

Nhạc Linh còn nhớ chuyện Cố Văn Hi từng nói muốn theo đuổi người khác, sau khi uống được hai ly bia thì máu bà tám nổi lên: "Văn Hi, lần trước cậu nói thích người kia, thành chưa?"

Phòng trong chợt yên tĩnh lại, đợi mọi người xung quanh lộ ra vẻ mặt tò mò, Cố Văn Hi cười ha ha nói: "Dĩ nhiên rồi, nếu không thì sao tôi lại vui như vậy được chứ?"

Tằng Bạc Niên và Nhạc Linh liếc mắt nhìn nhau, quay mặt nhìn Cố văn Hi, vỗ mạnh bàn: "Được đó, vậy mà mày cũng không nói sớm!"

"Vợ cậu đâu rồi?" Nhạc Linh vui mừng hỏi.

"Anh ấy à.... Bây giờ anh ấy không ở đây." Cố Văn Hi uống bia hoa quế, hương lúa mạch hòa quyện với hương hoa, giao hòa ở trong miệng, ngọt đến tận tim.

"Có hình không?"

"Không." Cố Văn Hi không có ý định mở điện thoại lên, "Sớm muộn gì thì mấy người cũng gặp thôi."

"Không đúng, Văn Hi, che che giấu giấu không phải là tác phong của mày mà." Tằng Bạc Niên nói, "Hay là mày dụ tụi tao hả?"

"Tao lừa mọi người làm gì?" Quả thật cậu rất muốn đưa ảnh của Đỗ Vân Nghiên cho bọn họ xem nhưng lại sợ bị nói là giả vờ, giải thích thì quá phiền phức, đợi có dịp rồi nói sau.

Cũng may Du Lạc ném ra một câu nói đùa: "Cái này chứng minh anh Cố động lòng thiệt nha, ảnh chụp cũng được coi thành bảo bối rồi." Đám người cười ha ha, ngầm hiểu với nhau.

"Chừng nào người tới thì phải để tụi tao gặp đó nha!"

"Được được được," Cố Văn Hi rót bia, "đừng quên ai là nhân vật chính, đây là lần độc thân cuối cùng của hai người cùng tụ tập với tụi tao phải không?" Nói rồi thì chạm ly với Nhạc Linh và Tằng Bạc Niên. Hai người họ đã chuẩn bị đi lãnh giấy kết hôn, cách lễ cưới cũng không còn bao lâu, hôm nay tụ họp là chủ ý của Tằng Bạc Niên —— "Lần tụ họp tạm biệt độc thân trước anh em."

"Nếu hai người họ còn không kết hôn thì ngày nào cũng đều ngược chó độc thân, có gì khác nhau đâu chứ?" Tiểu Thiệu rót bia theo, "Đến đến đến, chị Nhạc Linh cứ tùy ý, rót chết anh Tằng nào!"

"Chỉ rót bia thôi mà còn rót chết, tao tệ như vậy sao?"

"Vậy để xem uống được mấy lon....."

Mặc dù là bia nhưng đông người thì náo nhiệt, uống không kìm chế, từng lon từng lon chồng lên, thức ăn trên bàn còn lại phân nửa.

"Em chụp hình nha?" Du Lạc đề nghị.

"Được, chụp xong thì ăn hết đi," Tằng Bạc Niên nhìn xung quanh, "lấy điện thoại của Văn Hi đi, của nó chụp hình đẹp."

Cố Văn Hi đưa điện thoại qua, tiểu Thiệu nói: "Để em gọi nhân viên đến."

...

"Anh đẹp trai ơi, anh đi đâu vậy?"

"Cao ốc Hối Nguyên." Đỗ Vân Nghiên vừa ra khỏi ga tàu hỏa thì lập tức bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ chung cư của Cố Văn Hi.

Khoảng cách từ nhà ga đến đó khá xa nên giá hơi cao, sau khi lên xe, anh nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lóe trong màn đêm rơi vào trong mắt. Số lần anh trở về nơi này trong vòng mấy năm nay có thể đếm được trên đầu ngón tay, thành phố thay đổi quá nhanh, đã sớm khác xa với ký ức khi còn nhỏ.

Anh không nhìn nữa, cúi đầu lướt vòng bạn bè trên Wechat. Đỗ Vân Nghiên chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè nhưng Cố Văn Hi lại rất thích đăng, linh ta linh tinh cái gì cũng có, còn thích lôi kéo anh cùng xem. Thời gian dài, anh cũng hay lên đó đi dạo, chủ yếu là xem đối phương đã đăng cái gì.

Làm mới một lần, vừa lúc nhìn thấy ảnh tụ tập của Cố Văn Hi đăng lên từ hai phút trước, mười người ngồi thành một vòng, thức ăn trên bàn còn hơn phân nửa.

Đỗ Vân Nghiên vốn nghĩ thời gian này cho dù cậu có tụ tập thì cũng đã về nhà rồi, không ngờ vẫn còn ở bên ngoài, hơn nữa nhìn qua còn có thể chưa kết thúc ngay. Bài đăng Wechat đó có kèm theo định vị, là một nhà hàng cao cấp. Đỗ Vân Nghiên lập tức thay đổi ý định, nói với tài xế ngồi phía trước: "Thật xin lỗi bác tài, bây giờ tôi muốn đến 'nhà hàng Lam Hi', làm phiền bác có thể đưa tôi tới đó được không?"

"Hầy, sao anh không nói sớm, tôi phải tính thêm phí nữa."

"Được, làm phiền bác tài rồi."

...

Cố Văn Hi đi từ nhà vệ sinh ra, Tưởng Thần dựa vào bức tường ngoài cửa, không về phòng, cũng không giống như muốn đi vệ sinh. Thấy Cố Văn Hi, y hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn ũ rũ như trước: "Văn Hi, cậu ——"

"Đi thôi." Cố Văn Hi đi về trước hai bước.

"Văn Hi," Tưởng Thần vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ là hơi thẳng người, "Cậu với người cậu yêu...... Tốt không?"

Cố Văn Hi hơi nghiêng đầu nhìn y: "Đương nhiên rồi, khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau."

Có lẽ Tưởng Thần đã nhìn ra được, chỉ là chẳng thể làm gì nữa, khẽ "À" một tiếng: "Cậu cảm thấy tốt là được rồi."

"Đi thôi," Cố Văn Hi lại nhắc y. "cũng nên chuẩn bị về thôi."

Cậu không đợi Tưởng Thần nữa, đi trước về phòng bao.

Mọi người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, vì biết hôm nay sẽ uống bia nên không có ai lái xe.

Cố Văn Hi vừa mở ứng dụng gọi xe thì Tằng Bạc Niên vỗ lên vai cậu, chỉ vào chiếc xe đang chầm chậm dừng ở bên đường: "Văn Hi, đúng lúc có xe kìa, mày lên trước đi."

"Còn tụi mày?"

"Để tụi tao kêu chiếc khác, nhà mày xa nhất mà."

Cố Văn Hi không khách sáo nữa: "Tao về trước đây." Cậu vừa xuống bậc thang vừa vẫy tay với tài xế, sau đó lập tức nhìn thấy Đỗ Vân Nghiên bước ra từ ghế sau xe.

Cậu tức khắc ngây ngẩn cả người, tay còn giơ lên, cũng quên mất đang xuống bậc thang, một chân đạp vào không khí nên lảo đảo vài bước, suýt chút nữa là đã té xuống. Đỗ Vân Nghiên đi đến đỡ cậu.

Cố Văn Hi nghĩ rằng mình say rồi nên mới sinh ra ảo giác, trước mắt hiện lên ảo ảnh của Đỗ Vân Nghiên: "Hôm nay mình uống bia mà, sao lại say đến như vậy chứ?"

Đỗ Vân Nghiên kéo cánh tay cậu, cười nói: "Em nhìn kỹ lại đi."

Xúc cảm trên tay quá chân thật, đầu óc Cố Văn Hi như bị điện giật mà tỉnh táo lại: "Anh, sao anh lại tới đây?"

"Anh không thể tới à?" Đỗ Vân Nghiên vẫn không buông tay ra, "Được rồi, về rồi nói tiếp."

"Văn Hi, người này là?" Bọn Tằng Bạc Niên thấy một người đàn ông xa lạ đỡ lấy Cố Văn Hi, tò mò đi đến.

Cố Văn Hi nhớ đến câu hỏi của Nhạc Linh trên bàn rượu, khẽ cười, hất tay Đỗ Vân Nghiên ra, đổi thành cậu ôm lấy bả vai anh, giới thiệu với đám bạn: "Không phải mọi người muốn gặp vợ của tao sao? Là người này nè!"

"Hả?!" Mọi người hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

Đỗ Vân Nghiên ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Văn Hi, không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ đỏ mặt vỗ vỗ lưng cậu.

Tằng Bạc Niên há miệng thành chữ "O", một phần là bị lời của Cố Văn Hi dọa đến, đồng thời cũng thấy kỳ lạ, Cố Văn Hi quen một người như vậy khi nào chứ. Mấy năm nay vòng xã giao của bọn họ gần như giống nhau, nếu là bạn bè ở thành phố S thì chắc là cậu ta phải biết mới đúng.

Gương mặt của người xa lạ này như ẩn giấu một nét đẹp cổ điển, nhưng lại không thể thay đổi được sự thật người này là đàn ông. Sao lại biến thành "vợ" rồi? Tằng Bạc Niên nghĩ Cố Văn Hi uống say nên nói bừa. Anh đẹp trai này tính tình lại khá tốt, bị Cố Văn Hi chiếm tiện nghi cũng không giận, hai người chắc chắn biết nhau: "Xin hỏi —— anh là bạn của Văn Hi sao?"

Đỗ Vân Nghiên gật đầu: "Ừm, để tôi đưa em ấy về nhà." Ngoại trừ cái này thì anh cũng không nói thêm lời nào khác. Anh không sợ come out, nhưng mà lại không biết được Cố Văn Hi đã nói nhiều hay ít với những người bạn này, anh không muốn tự tiện lắm lời.

Vừa rồi khi xuống xe, Đỗ Vân Nghiên nói tài xế đợi một chút, đón người xong thì lại lên chiếc xe ấy.

"Tôi cho mọi người gặp rồi đó!" Cố Văn Hi đi xa rồi mà còn hô với đám bạn, khoe khoang mà vẫy tay.

"Người đó —— là đàn ông mà?" Nhạc Linh đầu óc mơ hồ, cũng chả hiểu kiểu gì, "Văn Hi nhận lầm hay là nói giỡn vậy?"

"Đệt, chắc chắn là bị tên đó chơi rồi," Tằng Bạc Niên thầm mắng, "không chừng 'vợ' gì đó đều là nó bịa ra hết!"

"Anh Cố chơi xấu quá đi......"

Vài người đều nghĩ Đỗ Vân Nghiên là bạn bè bình thường của Cố Văn Hi, vừa cười đùa vừa oán giận, chỉ có Tưởng Thần yên lặng rũ mắt nhìn theo hướng của bọn họ vừa đi.

...

Cố Văn Hi cũng không quá say, về đến chung cư, sau khi đi vào nhà thì đã tỉnh táo lại. Đỗ Vân Nghiên vừa xuống tàu hỏa thì đã kéo vali đến đón mình, rõ ràng là đặc biệt đến nhìn cậu, thật khiến người ta phấn khích.

"Anh cũng không nói với em, mấy ngày trước em còn gửi thư cho anh đó."

"Anh nói với thím Lưu nhận thư giúp anh rồi."

Cố Văn Hi nghe xong thì thả lỏng, vốn định muốn giúp đối phương chuẩn bị chút đồ dùng sinh hoạt, Đỗ Vân Nghiên lại mở vali ra nói với cậu: "Anh đem theo hết rồi, đừng lấy nữa."

Cố Văn Hi nhìn vào vali, đồ đạc còn nhiều hơn so với lần trước giúp cậu thu dọn hành lý, ngay cả ly uống nước, áo ngủ linh tinh lang tang đều mang theo, người khác không biết còn tưởng anh chuyển nhà nữa.

"Sao anh mang theo nhiều vậy? Em còn không có đồ cho anh xài à? Nếu không có thì đi mua."

"Không có gì, anh quen chuẩn bị đầy đủ thôi." Đỗ Vân Nghiên lấy ra một cái lọ dương mai đậy kín, "Ăn không? Anh làm đó."

Sau khi uống bia xong, cổ họng Cố Văn Hi hơi chát, đang muốn ăn chút bánh, vui vẻ nhận lấy: "Sao bây giờ anh lại tới đây?" Cậu nghĩ nếu Đỗ Vân Nghiên muốn đến đây thì cũng phải qua mùa đắt khách, "Nhà trọ thì sao?"

"Tạm đóng cửa một tuần."

"Vậy thì kiếm ít tiền lại rồi, bây giờ chuyện làm ăn rất tốt mà," Cố Văn Hi cười hì hì trêu chọc.

Sau khi Đỗ Vân Nghiên lấy ra một vài thứ, đóng vali lại, đứng lên đi đến trước mặt cậu, ánh mắt sâu hun hút, nở nụ cười nhạt: "Không cần kiếm tiền, anh đi kiếm đại lão."

Cố Văn Hi nghĩ đến mấy chuyện mình đang lén lút làm sau lưng đối phương, lắp bắp hỏi, "Hả, đại lão nào?"

Khóe môi Đỗ Vân Nghiên khẽ cong lên: "Tập đoàn Cố thị —— đại thiếu gia."

Cố Văn Hi chớp chớp mắt: "Chuyện huyện Bình..... Anh biết hết rồi sao?"

"Dĩ nhiên là biết rồi," Đỗ Vân Nghiên nhẹ nhàng gạt mái tóc trên trán cậu, "em còn muốn giấu anh bao lâu hả?"

Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên chẳng hề nghiêm túc, mang theo ý trêu chọc, Cố Văn Hi cũng khẽ thở ra, lúc trước còn lo lắng Đỗ Vân Nghiên biết rồi thì sẽ khó chịu.

"Em muốn đợi đến lúc chắc chắn rồi mới nói với anh," Cậu thoáng nghiêm túc, chuyển đề tài, "Vân Nghiên, anh cũng có việc không nói với em mà?"

Bí mật của Lục Trường Minh là cậu biết thông qua chú Chu, Cố Văn Hi càng hy vọng có thể thẳng thắn trò chuyện với Đỗ Vân Nghiên, cởi bỏ khúc mắc của anh.

"Văn Hi," Đỗ Vân Nghiên cũng biết cậu muốn hỏi cái gì, "Anh không có nói với em, người đàn ông đó đến tìm anh." Anh mãi mãi không thể gọi Lục Trường Minh là "ba".

"Sau đó thì sao?"

"Ông ta không quan trọng nữa," Đỗ Vân Nghiên khôi phục vẻ mặt bình thản, "Thật ra anh đã nghĩ thoáng rồi. Ngày đó anh biết được tiền xây nhà trọ của anh và mẹ đều là do ông ta để lại, ông ta muốn anh biết những thứ bây giờ anh có đều là do ông ta cho. Nhưng ông ta không nghĩ tới, càng như vậy thì anh càng không để trong lòng nữa."

"Ông ấy lấy cái này uy hiếp anh hả?"

Cậu đoán được Lục Trường Minh vô sỉ, ai ngờ lại vô sỉ đến mức này.

"Văn Hi, em không cần tức giận thay anh. Anh nói rồi, ông ta càng như vậy thì càng khiến anh buông bỏ gánh nặng trong lòng, anh có thể chẳng có gì, nhưng vẫn có thể dựa vào bản thân mà bắt đầu lại một lần nữa, cảm giác này rất thoải mái." Đỗ Vân Nghiên nhìn vào mắt cậu, "Anh không nói với em là vì ông ta không xứng, thật ra em không cần ra mặt vì anh, đừng vì một người như vậy mà kinh động đến nhà em ——"

"Dừng," Cố Văn Hi hiểu, có điều tính tình cậu không vân đạm phong khinh như vậy, "cái này không phải là ra mặt vì anh, thôn Bình Lương không phải cũng là nhà của em sao? Em sống ở đó lâu như vậy, đã sớm thích rồi, dựa vào đâu mà phải nhường cho người khác? Ai biết ông ta có ý định gì chứ!" Sau khi phát tiết xong, cậu đưa mắt nhìn Đỗ Vân Nghiên, "Em tự ý làm, anh có giận không?"

Đỗ Vân Nghiên lắc đầu: "Sao anh lại giận em được chứ?"

Cách làm của Cố Văn Hi đối với anh là một món quà quá lớn, quả thật anh có hơi băn khoăn, nếu nhận lấy thì ngại, nhưng anh biết lý do Cố Văn Hi làm vậy, nếu như đem nỗi lo lắng của mình áp đặt lên cậu thì mới là phụ tình cảm của cậu. Hai người đã đi chung một đường, có vài chuyện không cần nói cũng ăn ý, không cần phải vì cái lòng tự ái nhàm chán hay thanh cao này mà nghi ngờ tấm lòng của đối phương.

"Nhưng mà nếu vậy thì chẳng phải Cố thị phải nhận thêm một gánh nặng nữa sao?"

"Anh cảm thấy ba em làm chuyện làm ăn này thì sẽ thiếu hụt tiền sao?" Cố Văn Hi ôm lấy vai anh, "Em chỉ thổi một xíu gió bên tai ông ấy thôi, còn quyết định là do ông ấy ra, hội đồng quản trị cũng không có ý kiến. Nói cho anh một bí mật nè," Cậu hơi dừng lại, "ba định giao toàn bộ hạng mục này cho em phụ trách á."

"Em?"

"Ừm," Cậu hớn hở nói, "bên em sẽ thành lập chi nhánh của công ty, đến lúc đó em có thể quay về làm việc rồi."

"Thật à?" Đỗ Vân Nghiên vừa vui mừng vừa nghi ngờ, "Văn Hi, chuyện của chúng ta..... Chú Cố biết rồi à?" Không nghe cậu nói đến chuyện come out, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này cứ như là đã sớm nói với người nhà rồi vậy.

"Anh nghĩ vậy à?" Cố Văn Hi nhướng mày, không đợi anh trả lời thì cậu lại hỏi tiếp, "Vân Nghiên, ngày mai anh muốn về nhà cùng em không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play