Sau khi Đỗ Vân Nghiên đưa Cố Văn Hi đi, trên đường về gặp trưởng thôn. Từ sau chuyện không vui lần trước, Đỗ Vân Nghiên còn chưa gặp lại ông. Lần này gặp mặt, trưởng thôn cũng hơi cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, không quá muốn để ý đến anh.

Có điều Đỗ Vân Nghiên không thể làm như không thấy ông lão nhiệt tình này, anh bước xuống xe máy, tháo mũ bảo hiểm ra: "Trưởng thôn đi ra ngoài sao ạ?"

"Ừ," Trưởng thôn cúi đầu đáp, tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước thì quay người lại, "Việc đó con, cái người đó....."

"Chú nói Văn Hi ạ?"

"Ừ," Ông như giận dỗi, hỏi, "thằng bé đó còn trong nhà trọ không?"

"Dạ không," Đỗ Vân Nghiên nói thật, "em ấy về nhà rồi, con mới đưa em ấy đi."

Vẻ mặt đối phương thay đổi, giọng nói đột nhiên cao lên: "Nó không cần con nữa à?"

Đỗ Vân Nghiên giật mình khi nghe ông lớn tiếng, chợt nhận ra đối phương hiểu lầm, cười khẽ: "Tất nhiên là không phải ạ, trong nhà em ấy có chút việc cần em ấy lo liệu, cho nên phải đi một thời gian, nhưng tụi con không có chia tay, vẫn giữ liên lạc."

Ông cụ cũng không giãn mày ra, thở dài: "Thằng nhóc đó là người bên ngoài, có thể sẽ ở yên ở nơi này của chúng ta cả đời sao? Lỡ như ở bên kia cuộc sống tốt quá, không muốn về đây nữa thì con phải làm sao bây giờ?"

Lời của trưởng thôn không phải Đỗ Vân Nghiên chưa từng nghĩ đến. Tính cách Cố Văn Hi thích cái mới mẻ, bên cạnh không thiếu sự hấp dẫn, nhưng theo Đỗ Vân Nghiên thấy, nếu cuộc sống yêu đương mà cần phải gạt bỏ thế giới của người nọ để duy trì thì quá không công bằng, Cố Văn Hi không nên chỉ sống vì anh.

"Trưởng thôn, chú đừng lo cho con," Anh không trực tiếp trả lời, "con sẽ đợi em ấy, cũng sẽ sống tốt." Chỉ cần bản thân không thẹn với lòng thì chẳng sợ cái gì cả.

Trưởng thôn cũng đã từng tuổi này, không hẳn đã hiểu được giá trị quan của người trẻ, nhưng xem ngữ khí thì chí ít ông không có cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt với chuyện tình cảm này.

"Hầy, con đừng chê chú dông dài," Ông ngượng ngùng nhìn chỗ khác, "Chú từng này tuổi rồi thì chẳng còn làm được cái gì nữa, càng không quản được ai, mấy năm sau này, thôn phát triển đều phải dựa vào mấy người trẻ tuổi tụi con, chú nhọc lòng thì có lợi ích gì? Mấy đứa chưa chắc đã cảm kích." Nói đến câu sau, giọng của ông có chút oán giận, hệt như đứa nhỏ đang giận dỗi.

Đỗ Vân Nghiên cười khẽ, trưởng thôn xấu hổ đến trừng mắt.

"Trưởng thôn," Đỗ Vân Nghiên thôi cười, "chú cũng chưa lớn tuổi, còn có nhiều đất để dụng võ mà."

"Con cũng học được cách nịnh nọt à!" Khóe môi ông lão khẽ nhếch lên, vừa cười vừa ngượng, "Được rồi, đừng lãng phí thời gian với chú nữa, con mặc kệ nhà trọ rồi?"

"Dạ, con về ngay đây." Đỗ Vân Nghiên leo lên xe máy, đợi đối phương đi xa thì mới đạp chân ga.

Bên cạnh vẫn là cánh đồng hoa cải dầu mấy tháng trước, chỉ là đã qua mấy tháng nên những cánh hoa vàng đã tàn hết, kết thành từng chuỗi bao lấy ngọn cải dầu thon dài, một mảng xanh đậm mênh mông trải dài trong tầm mắt.

Đỗ Vân Nghiên dựng xe dưới lều, nhân viên đang bận rộn ra vào.

"Ông chủ, anh về rồi à?" Trên tay Đỗ Hồng đang cầm khăn lau.

"Ừm."

"Anh Cố..... Đi rồi sao ạ?"

"Ừm, em ấy phải đi một thời gian."

"Vậy anh ——"

Đỗ Vân Nghiên đi vào nhà chuẩn bị phụ họ làm việc, phát hiện Đỗ Hồng vẫn đứng ngẩn người ở cửa: "Sao vậy?"

"Dạ? Không có gì," Đỗ Hồng không nói, cũng đi theo anh vào trong, "chúng ta đi nấu cơm đi."

...

Sau khi về nhà, ngày hôm sau Cố Văn Hi lập tức đi đến bệnh viện nơi Cố Dục Thanh đang nằm. Ba cậu tìm bệnh viện có điều kiện tốt, chi phí cao ngất ngưởng, phòng bệnh cũng là phòng riêng đầy đủ phương tiện, còn cao cấp hơn cả chung cư.

Cố Dục Thanh không thích bị người khác quấy rầy, ngoài phòng bệnh tĩnh lặng, nghe em trai nói nếu đến thăm thì phải đặt hẹn trước, Cố Văn Hi cũng đã hỏi ý trước.

"Văn Hi đến rồi à?" Trâu Tuệ thấy Cố Văn Hi bước vào thì đứng dậy ra ngoài để cho hai cha con bọn họ nói chuyện riêng, "Dục Thanh với Văn Hành cứ nhắc con mãi."

Cố Văn Hi cười cười, Cố Dục Thanh có hơi xụ mặt liếc bà một cái, hệt như đang trách bà lắm miệng.

"Ba," Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Văn Hi ngồi xuống, xem chừng sức khỏe của Cố Dục Thanh hồi phục không tệ, "ba thấy sao rồi?"

"Cũng được," Cố Dục Thanh vén chăn lên, ngồi ngay ngắn lại, "không phải trợ lý Chu đã nói cho con sao, bên ngoài đưa tin cũng không nghiêm trọng."

Cố Văn Hi cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông, Cố Dục Thanh đột nhiên muốn trêu đùa, "Có phải cảm thấy thất vọng hay không hả?"

"Con thất vọng cái gì chứ?" Cố Văn Hi chả hiểu gì.

"Ba không nghiêm trọng thì không phải con đã trở về vô ích sao?"

"Sao ba lại nói như vậy chứ?" Cho dù biết ông nói giỡn nhưng Cố Văn Hi vẫn giả vờ không vui, "Con đã hạ quyết tâm về giúp ba rồi."

"Coi như con có lòng," Cố Dục Thanh lập tức tiếp lời, "nhưng con đã vi phạm quy ước một năm của chúng ta, con đừng nghĩ sẽ quay về nữa?"

"Ba!" Cố Văn Hi cuống lên, bất chấp suy nghĩ ông có nói giỡn hay không, "Ba nói thật hay giả?"

Cố Dục Thanh hơi ngẩn ra, cho cậu một ánh mắt vi diệu: "Văn Hi, cái này không giống tính của con nha, nói giỡn mà cũng không nhìn ra được à?"

"Tại ba đột nhiên nói vậy chứ bộ....."

"Cái vùng núi đó rốt cuộc có bảo bối gì mà khiến con mất hồn mất vía như vậy hả?"

"Đúng là có bảo bối," Cố Văn Hi hơi nhấp môi, "Ba, ba muốn biết không?"

Cố Văn Hi thử thăm dò, Cố Dục Thanh là người thông minh, dường như đã nhận ra được cái gì đó, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn lại cậu, có điều lời nghi hoặc còn chưa kịp ra khỏi miệng thì hai tiếng gõ cửa "Cốc cốc" từ bên ngoài truyền đến.

"Ai đó?"

"Dục Thanh, trợ lý Chu tới rồi." Trâu Tuệ trả lời.

"Vào đi."

"Ba gọi trợ lý Chu đến đây," ông nói với Cố Văn Hi, "chú ấy sẽ chỉ con vài chuyện trong công ty. Văn Hi, ba tin năng lực của con, nhưng dù sao cũng đã mấy tháng không ở công ty, gần đây còn đang tiến hành hạng mục trên mặt chính sách..... Tốt nhất con nên hiểu rõ ràng, có gì không hiểu thì cứ hỏi chú Chu của con."

Trái tim treo một nửa của Cố Văn Hi tạm rơi xuống, nhỏ giọng trả lời: "Con biết rồi."

Trở về thành phố S, Cố Văn Hi phát hiện ở đây oi bức hơn vùng núi nhiều. Ở trong nhà thì không có cảm giác gì, nhưng từ giữa trưa trở đi mà bước ra khỏi phòng có điều hòa, đi ra ngoài trời thì sẽ cảm thấy đế giày như bị nướng chín, nhiệt độ truyền vào lòng bàn chân, một giây sau đó trên người sẽ đổ mồ hôi đến ướt cả lưng áo.

Cố Văn Hi mở điều hòa trên xe trước nhưng vẫn có hơi muộn, dưới ánh mặt trời, nhiệt độ trên xe không giảm nhanh như vậy. Cậu ngồi trên ghế lái nghỉ ngơi một chút, đợi khí nóng này tản hết thì mới lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Sau khi trở về chung cư tắm rửa xong, cậu nhận được điện thoại từ Đỗ Vân Nghiên.

"Ừm, cũng được.... Em biết rồi....." Cố Văn Hi vừa nghe điện thoại vừa mở tủ lạnh ra, hồi trưa ăn hơi ít nên không cảm thấy no, "Trưa rồi mà anh không nghỉ ngơi sao?"

"Anh cũng không có thích ngủ giống em."

"Nghỉ ngơi thì nhất định phải ngủ à?" Cố Văn Hi lấy ra hai trái cà chua, "Với lại em cũng có ngủ đâu."

"Nếu không thì sao anh lại gọi cho em?" Đỗ Vân Nghiên nói, "Anh mới đi hái mấy trái cà chua, mấy cây chúng ta trồng ra quả nhiều lắm, phần lớn đỏ hết rồi, còn đẹp hơn so với bên ngoài bán."

Cố Văn Hi nhìn trái cà chua trong tay mình, mỉm cười: "Vậy anh định làm gì?"

"Nấu ăn, tối nay xào cà tím nữa."

Đỗ Vân Nghiên rất thích cà chua và cà tím, tay nghề của anh tốt, chỉ xào vài món chay đơn giản là đã có thể ăn với cơm, Cố Văn Hi nhớ đến hương vị này thì đã muốn chảy nước miếng, huống chi cậu còn đang đói. Đỗ Vân Nghiên chẳng hề hay biết, nói tiếp: "Sáng nay anh còn dư lại một ít thịt bằm nên định xào với mì, đến chủ nhật rồi, đúng rồi, cà chua còn dư lại sẽ làm tương......"

"Vân Nghiên, anh đừng nói về đồ ăn nữa."

"Em chưa ăn no sao?" Anh hiểu ngay, "Vậy em làm gì mà ăn chưa no nữa."

"Hồi trưa em nói chuyện với trợ lý của ba nên chỉ ở nhà ăn bệnh viện tùy tiện ăn trưa, vậy có thể ăn no sao?"

"À," Bên kia điện thoại hơi dừng lại, "vất vả lắm sao?"

"Em chưa làm cái gì hết thì sao lại vất vả được," Cố Văn Hi ước lượng trái cà chua trên tay, "Nè, có món ngon nào đơn giản mà em có thể làm được không?"

"Em có thể làm ——" Giọng nói của Đỗ Vân Nghiên vô cùng nghi ngờ, "còn muốn làm món ngon?"

"Anh có ý gì hả?!"

"Em vẫn nên đặt đồ ăn ngoài đi," Anh nói thêm, "tiện lợi, em đỡ phải mệt."

Cố Văn Hi cũng không quá nhiệt tình với chuyện nấu nướng, lúc ăn tết đã tự làm vài lần, lúc đầu thì còn có cảm giác mới mẻ, thời gian sau thì chẳng còn hứng thú nữa, quan trọng là đồ ăn cậu vất vả làm chỉ đạt đến tiêu chuẩn "có thể ăn được" mà thôi, một chút cảm giác thành tựu cũng không có, còn không bằng ăn đồ ăn ngoài. Vậy nên hai trái cà chua vừa mới lấy ra đã bị cậu ném trở về tủ lạnh.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Văn Hi mở ứng dụng gọi món, có điều bây giờ đã quá giờ cơm trưa mà lại sớm hơn giờ cơm tối, mấy quán ăn trước kia cậu từng ăn chưa bắt đầu giao hàng, cuối cùng chọn một quán thức ăn nhanh kiểu Tây, đặt mì Ý thịt bằm.

...

Đến tối, Cố Văn Hi và Cố Văn Hành đã hẹn trước cùng nhau trở về nhà lớn.

Lần này Cố Dục Thanh sinh bệnh, Cố Văn Hành cũng giúp đỡ xử lý không ít việc trong công ty và việc nhà, Cố Văn Hi trở về nên cậu ta nhẹ nhõm hơn không ít. Có điều cậu ta biết lý do Cố Văn Hi rời khỏi nhà, sự hiếu kỳ về "chị dâu" một lần nữa được gợi lên từ sự trở về của Cố Văn Hi.

Người lớn không ở đây, dì Mai đã chuẩn bị xong cơm tối cho bọn họ, không chịu ngồi ăn cùng hai người mà đi lên lầu làm việc, bàn ăn to lớn chỉ còn lại hai người trẻ tuổi bọn họ, Cố Văn Hành cũng không kiêng dè nữa.

"Anh, rốt cuộc anh với cô gái đó có thành không?" Cậu ta dè dặt hỏi, sợ lỡ như thất bại thì sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của Cố Văn Hi.

Cố Văn Hi còn chưa bắt kịp được suy nghĩ của cậu ta: "Cô gái nào?"

"Thì cô gái lần trước anh nói muốn theo đuổi á!" Cố Văn Hành suy tư, có khi nào bệnh cũ của anh cậu ta lại tái phát, chỉ một thời gian ngắn như vậy là đã chán rồi, quên mất luôn người ta?

"Lần trước anh có nói muốn theo đuổi con gái à?"

Cố Văn Hành chợt có cảm giác như bị dụ: "Anh không theo đuổi con gái, chẳng lẽ là theo đuổi thần tiên thật à?"

"Đúng rồi," Cố Văn Hi không nhịn được nữa, vỗ đùi cười nói, "dù sao cũng không phải là con gái."

"Anh đùa em à?"

"Nè em nhìn đi, đây là con gái sao?" Cố Văn Hi lấy điện thoại ra lướt đến một tấm ảnh, nếu đã định come out với người nhà thì tiết lộ với Cố Văn Hành trước cũng không sao, cậu thoải mái đưa màn hình điện thoại đến trước mắt cậu ta.

"Cái này ——" Lúc đầu hai mắt Cố Văn Hành sáng lên, nhìn kỹ một lần nữa thì há to miệng, "Đệt mịa, đây là nam mà?!" Thanh âm vô cùng lớn khiến Cố Văn Hi tay nhanh hơn não, lấy chiêu bịt miệng học được từ Đỗ Vân Nghiên lưu loát áp dụng lên người cậu ta.

"Em nhỏ tiếng chút!" Dì Mai ở trên lâu chưa chắc đã không nghe được tiếng kêu thảm thiết này.

Cố Văn Hành uống một hơi hơn nửa ly nước ép bưởi bồ đào cho đỡ sợ, đặt ly xuống mới hỏi: "Anh, khi nào mà anh lại chơi cái này?"

"Cái này mà gọi là chơi à?" Cố Văn Hi nghiêm túc sửa lại, "Tụi anh là yêu đương bình thường."

"Thấy anh ngồi trong núi ba tháng, em tạm tin anh là yêu đương bình thường." Điện thoại còn mở, Cố Văn Hành cầm lấy lướt xem, cậu ta phát hiện mấy tấm sau là ảnh chụp một người, cũng có ảnh chụp chung với Cố Văn Hi, "Anh tìm người này....."

"Thấy sao?"

"Ở nông thôn mà còn có người như thế này à," Cố Văn Hành cảm thán, "đẹp trai quá đi!"

Cho dù người trong hình mặc áo sơ mi trắng và quần jean bình thường nhất, tư thế cũng đơn giản nhất, ấy vậy mà vẫn có khí chất tao nhã chẳng động phàm trần, khó trách Cố Văn Hi lại nói là thần tiên.

"Vậy anh ở rể cũng không lỗ." Cậu ta bổ sung thêm.

Cố Văn Hi đánh vào lưng cậu ta một cái: "Nói cái gì đó hả?"

"Nói anh có mắt nhìn," Cố Văn Hành lướt từng tấm, "Anh ấy mở nhà trọ hả?" Trong đó có mấy tấm là chụp ở cổng nhà trọ dân.

"Ừ."

"Vậy bây giờ anh là bà chủ hay là gì?"

"Làm gì lung tung như vậy," Cố Văn Hi thấy cậu ta cứ xem mãi, mất kiên nhẫn, "anh cũng không kêu em coi nhiều như vậy!"

"Sao thế? Chẳng lẽ anh còn chụp ảnh không phù hợp với trẻ em? Em cũng không phải là trẻ em mà!"

"Anh chỉ để cho em xem một tấm mà thôi!"

"Anh keo kiệt quá đi," Cố Văn Hành nghe ra cái gì đó không đúng trong giọng của cậu, "Em tuyệt đối thích con gái, con trai đẹp như vậy cũng chỉ thưởng thức thôi."

"Vậy thì được," Cố Văn Hi nhún vai, "cho nên anh với anh ấy ở bên nhau, chắc em không có ý kiến gì đâu ha?"

"Em là sinh viên tân tiến của thế kỷ thì làm gì có ý kiến với việc này chứ," Cố Văn Hành thản nhiên nói, "nhưng ba có ý kiến hay không thì hơi khó nói à."

Tay đang chuẩn bị gắp đồ ăn của Cố Văn Hi chợt khựng lại, không biết nên nói cái gì.

"Anh," Cố Văn Hành cẩn thận nói, "hay là anh cứ từ từ đi..... Ít nhất cũng phải để sau khi ba kiểm tra xong thì —— thử một chút?"

Cố Văn Hi bị cậu ta nói đến có chút không yên: "Em cảm thấy khả năng ba bị tức đến phát bệnh lớn bao nhiêu?"

"Cái này...... Tụi mình đừng nghĩ bi quan như vậy chứ, em thấy ba cũng không quan tâm lắm tới việc chúng ta kết hôn với ai, có lẽ đối với đàn ông cũng.... Có thể nghĩ thông suốt đi? Hay là anh thả ít tín hiệu với ba để ba có chút chuẩn bị tâm lý?"

Cố Văn Hi yên lặng tính toán.

Hồi chiều cậu có ăn rồi, cũng không quá đói, nhưng trong lòng có chuyện nên càng muốn ăn, vậy nên tùy tiện gắp mấy món mình thích. Sau khi ăn xong thì trong lòng cũng vui lên, dần dần ném chuyện phiền não này ra sau đầu.

Dù sao thì vẫn luôn có đường sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play