Bước xuống bậc thang cuối cùng, một giọng nam vui vẻ truyền vào tai, là người thanh niên cậu nhìn thấy trong nhà trọ dân ngày đầu tiên đến, Cố Văn Hi vẫn còn nhớ chính xác người đó.
"Cố tiên sinh?" Tầm mắt Đỗ Vân Nghiên hướng về phía cầu thang, "Muốn nếm thử bánh ngọt mới làm không?"
Gương mặt anh thoải mái, thần sắc sáng láng, âm điệu lúc nói chuyện cũng cao hơn một ít. Cố Văn Hi cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, ít nhất cũng khác với dáng vẻ lãnh đạm ngày hôm qua.
Nam sinh kia... Hình như tên là "Vân Hàn" nhỉ? Cố Văn Hi nhìn thoáng qua, có lẽ nãy giờ bọn họ đang nói về việc làm bánh ngọt.
"Cố tiên sinh?"
"Được chứ." Cậu đi đến trước mặt hai người họ, "Làm phiền rồi."
Bánh ngọt có hình dạng tinh xảo, mỗi cái chỉ lớn cỡ chén trà, vừa nhìn đã biết cùng một khuôn làm ra, có lẽ thời gian nướng không lâu lắm, từng cái từng cái đều nóng hổi.
Đỗ Vân Nghiên pha hồng trà để dùng với bánh ngọt, nhưng anh và nam sinh tên "Vân Hàn" cũng không ngồi xuống ăn với nhau mà lại đi vào phía sau quầy bar trò chuyện.
"Sang năm còn loại trà này không?"
"Anh... có lẽ là có dự định khác."
......
Nhà ăn không lớn, cuộc trò chuyện đứt quãng của bọn họ bay đến, xoay quanh cuộc sống trong thôn, thu hoạch linh tinh này nọ. Mặc dù Cố Văn Hi có chút hứng thú nhưng chung quy cũng không phải người nơi này, cho nên khó tránh khỏi việc nghe được một chút lại như lọt vào sương mù. Vài phút sau cậu hoàn toàn không hiểu bối cảnh cuộc trò chuyện.
"Anh Vân nghiên, em về trước đây!"
Khi Vân Hàn đi, trên tay xách theo lựu và bánh ngọt. Đỗ Vân Nghiên tiễn cậu ta ra bên ngoài rồi mới đi vào nhà, va vào chuông gió treo trên cửa.
"Hương vị bánh ngọt cũng không tệ phải không?" Xem ra tâm tình của anh rất tốt, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với Cố Văn Hi.
"Ừm, hai người tự làm hả?"
"Đúng rồi," Hai má Đỗ Vân Nghiên chợt ửng hồng, "Vân Hàn hiểu rõ cách làm bánh ngọt kiểu Tây hơn tôi."
"Hai người mua khuôn bánh ở đâu vậy?" Kế bên thôn Bình Lương có thị trấn, nhưng Cố Văn Hi không nghĩ nếu lên trấn thì sẽ mua được loại khuôn độc đáo như thế này.
"Đương nhiên là mua trên mạng rồi."
"Trên mạng?" Cố Văn Hi không chút nghĩ ngợi, hỏi: "Anh lại lên mạng mua đồ sao?"
Có lẽ Đỗ Vân Nghiên đoán được suy nghĩ của cậu, không để ý lắm: "Có phương tiện thì sao lại không dùng?"
"Anh đi đâu vậy?" Cố Văn Hi thấy anh chưa vào cửa được hai phút lại muốn đi ra, vô thức hỏi.
"Đi rửa xe của tôi," Đỗ Vân Nghiên đưa tay đẩy cửa kính, "cậu cứ tùy ý là được rồi."
Dường như anh có chuyện vui, nguyên buổi sáng nay biểu tình hệt như tắm trong gió xuân, nếu đặt trên mặt người khác thì cũng không có gì bất thường, bất quá gương mặt lạnh lùng như tạc từ băng của Đỗ Vân Nghiên chỉ cần có một chút xíu biến hóa thì sẽ rất dễ phát hiện.
Muốn nói đến chỗ đặc biệt thì chắc là mới sáng sớm đã có người đến tìm đi.
Cố Văn Hi tay phải véo véo má nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Vân Nghiên đang ở trong sân rửa xe máy, hai con cún một vàng một đen lười biếng nằm sau lưng anh.
Ban đầu Cố Văn Hi cứ nghĩ Đỗ Vân Nghiên có xe ô tô, nếu không thì làm sao anh lại có thể đổi lốp xe giúp cậu chứ? Nhưng trong sân của anh chỉ có một chiếc SUV của cậu đang đỗ, chưa từng thấy chiếc xe nào khác, mà phương tiện giao thông của Đỗ Vân Nghiên dường như chỉ có chiếc xe máy hai chỗ này.
Mải mê suy nghĩ, cái mâm trước mặt đã trống không từ đời nào, chỉ còn lại một chút vụn bánh ngọt, cậu buông nĩa nhỏ đứng lên. (Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
...
Cố Văn Hi vẫn chọn buổi chiều để ra ngoài, cậu lại đi đến bờ sông ngày hôm qua. Nhưng hôm nay cậu dọc theo ven bờ đi xa hơn, đến tận khi con đường nhỏ dần biến mất trong tầm mắt, mặt sông trống hơn, bên bờ cỏ dại mọc thành từng cụm, cây cối không biết tên dày đặc phân bố khắp nơi.
Dòng nước bình lặng hệt như ngày hôm qua, nhưng mực nước đã dâng cao hơn hòn đá nhiều, lúc đạp lên không quá dễ chịu, Cố Văn Hi không đến quá gần, chỉ hướng mắt nhìn về phía bờ bên kia.
Cậu điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh, tìm kiếm góc độ thích hợp để chụp, vừa định ấn màn trập thì đầu vai bất ngờ bị cái gì cứng cứng đập lên.
"A ——" Cúi đầu nhìn thoáng qua, một quả gì đó lăn bên chân cậu rồi lăn vào trong bụi cỏ.
"Thật ngại quá, cậu có sao không?"
Cố Văn Hi theo tiếng nhìn qua, thấy trên cái cây đại thụ to nhất bên cạnh mình hình như có người, nhìn kỹ lại thì thấy Đỗ Vân Nghiên lộ nửa người ra từ trên cành cây.
"Sao lại là anh?"
"Hái trái cây!" Anh hơi đưa cái túi đang ôm trước ngực ra, "Lúc nãy không cẩn thận làm rớt một trái."
"Có cần tôi giúp gì không?" Cố Văn Hi không nghĩ mình sẽ giúp được cái gì, chỉ đơn giản là khách sáo mà hỏi một câu.
"Đã xong rồi, tôi xuống ngay đây."
"À, vậy anh cẩn thận chút nha!"
Có lẽ cái cây kia cao khoảng mười mét, tuy Đỗ Vân Nghiên không leo đến nơi cao nhất nhưng Cố Văn Hi vẫn âm thầm thay anh lau mồ hôi, không biết làm sao leo được lên trên đó nữa.
Đỗ Vân Nghiên vác túi bố lên vai, cẩn thận dẫm lên những cành cây thô từ trên cao nhích xuống từng bước một, vô cùng vất vả mới xuống gần mặt đất. Nhưng cành cây anh đang nắm không được kiên cố lắm, vừa định nhảy xuống thì nó liền gãy, trọng tâm sai lệch khiến cơ thể anh nghiêng ngả.
"Cẩn thận!"
Cố Văn Hi đứng dưới tàng cây gấp gáp chạy lên đỡ anh, Đỗ Vân Nghiên trực tiếp ngã vào trong lòng cậu, cũng may Cố Văn Hi dùng sức đỡ nên hai người mới không lăn trên đất.
Cùng người đàn ông mới quen có hai ngày tiếp xúc thân mật, Cố Văn Hi có hơi xấu hổ không dám thở mạnh.
Sau khi Đỗ Vân Nghiên lấy lại thăng bằng, anh rời khỏi cái ôm của cậu, sắc mặt bình tĩnh: "Đất này rất mềm, thật ra nếu ngã trên mặt đất thì cũng không sao."
Dưới chân bọn họ là tầng tầng lớp lớp lá cây trải trên mặt đất, nếu đi dọc ra hướng bờ sông thì mới có nhiều đá.
"À." Nhưng trên đất không có sạch sẽ lắm mà. Cố Văn Hi không hiểu nổi Đỗ Vân Nghiên, người này có khi văn nhã cẩn thận, có khi lại chẳng hề câu nệ tiểu tiết.
"Sao cậu lại đến đây?" Đỗ Vân Nghiên đi về phía bờ sông, hỏi.
"Tùy tiện đi dạo ấy mà." Cố Văn Hi cũng đi theo, "Đến nơi xa lạ thì không phải nên đi dạo sao?"
"Cậu không sợ bị lạc đường sao?"
"Tôi nhớ đường mà," Cố Văn Hi nhảy lên một tảng đá to, "cùng lắm thì còn có điện thoại dẫn đường."
Đỗ Vân Nghiên cầm lấy hai quả rửa trong nước sông, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Có khi tín hiệu ở vùng núi không tốt lắm."
"Không sao, tôi có thể nhớ kỹ mà." Cố Văn Hi ngồi xổm trên tảng đá nhìn anh rửa trái cây, dưới đáy sông còn có thể thấy được mấy viên đá nhỏ, "Rửa bằng nước này có sạch không?"
"Sạch," Đỗ Vân Nghiên lại đứng lên đưa cho cậu một quả đã rửa sạch, "nếu như không sạch thì ăn vào cũng không sao."
Cố Văn Hi cũng không phải là người có bệnh sạch sẽ, lập tức nhận lấy, trái này nhỏ hơn táo nhưng lại lớn hơn sơn tra một chút, màu đỏ mọng, lúc ở thành phố cậu chưa từng thấy qua, lúc cắn xuống thì hương vị rất chua: "Đây là quả gì vậy?"
"Quả lộ hồng."
"Sao trước đây tôi chưa từng nghe vậy?"
Đỗ Vân Nghiên chuẩn bị đi về: "Là do tôi đặt."
"Anh đặt?" Cố Văn Hi cảm thấy mới mẻ, cậu không đoán được ý nghĩa của cái tên này, "Tại sao lại đặt vậy?"
"Cũng không có gì phức tạp" Đỗ Vân Nghiên thả chậm bước chân, "Loại quả này vào khoảng tháng mười hàng năm theo lịch nông sẽ chín, mà tháng mười lịch nông dân gian thường gọi là lộ nguyệt, mà nó lại có màu đỏ."
"Chỉ như vậy thôi hả?"
"Còn có bài thơ của Tăng Củng, 'lộ hồng khói tía chẳng so nghiên', cây này lúc nở hoa cũng rất đẹp, coi như là một lời đối lại đi."
Cố Văn Hi không nghĩ đến mình lại ở trong núi vì quả dại mà đàm luận thơ cùng người, cậu nhìn chằm chằm quả trong tay rồi cắn một miếng, dù sao thì cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
"Anh cũng rất có lòng," cậu đuổi kịp Đỗ Vân Nghiên, đi trước anh hai bước, "vậy sao đặt tên chó lại tùy tiện như vậy?"
Đỗ Vân Nghiên đột nhiên dừng lại: "Là mẹ của tôi đặt tên cho tụi nó."
"Vậy bây giờ mẹ của anh ——"
"Đã mất rồi." Anh khôi phục tốc độ bước đi.
"...... Tôi xin lỗi." Việc mẹ mất sớm luôn là chủ đề mà Cố Văn Hi muốn tránh đi, cậu suy bụng ta ra bụng người, nghĩ có lẽ mình đã gợi lên sự đa cảm của đối phương, cậu hối hận khi nhắc đến vấn đề này.
"Không sao đâu," Quả dại trong tay Đỗ Vân Nghiên chỉ còn lại hạt, "mùi vị thế nào?"
Cố Văn Hi lại cắn thêm một miếng, cảm thấy còn chua hơn ban đầu, thật sự có người thích ăn trái này à?
"Thật ra là có hơi chua."
"Ừm, vậy nên có rất ít người hái, nhưng tôi thấy cũng không đến nỗi nào." Đỗ Vân Nghiên bước lên một con đường đất nhỏ, "Đi qua bên này đi, tương đối gần."
"Hơn nữa..." anh nói tiếp, "Nếu ướp với đường thì không còn chua nữa."
"Vậy sao." Cố Văn Hi không hiểu làm như thế nào, chỉ đành tùy tiện phụ họa.
Chiều hôm nay là lần Đỗ Vân Nghiên mở miệng nói chuyện nhiều nhất với cậu. Cố Văn Hi nghĩ nếu cùng người này nói chuyện buôn bán kiếm tiền thì phỏng chừng một chút hứng thú anh cũng không có, nhưng nếu hỏi anh đặc sản trong núi sinh trưởng như thế nào, làm sao để ăn thì anh lại nói không ít. (Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
...
Vừa đến nhà trọ dân, Đỗ Vân Nghiên nói đợi một chút mới có cơm tối, Cố Văn Hi lên lầu hai trước, đơn giản tắm rửa rồi mặc một cái áo hoodie sạch, lại mặc thêm áo khoác bên ngoài.
Điện thoại di động bị ném lên giường đang phát ra âm thanh quen thuộc, trên màn hình chỉ sáng lên hai chữ —— Tưởng Thần.
Cố Văn Hi tiện tay ấn vào nút trò chuyện: "Alo."
"Văn Hi!" Giọng nói Tưởng Thần phỏng chừng vô cùng gấp gáp: "Cuối cùng cậu cũng chịu nhận điện thoại của tôi rồi!"
Thật ra chuyện trước kia cậu đã buông xuống rồi, căn bản không đáng để trong lòng, nhưng nghe giọng điệu của Tưởng Thần lại khiến cậu có hơi khó chịu: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, việc này đáng để tôi kiêng kị cậu sao?"
"Văn Hi, cậu..." Đối phương dừng lại, "Cậu vẫn còn giận tôi sao?"
"Tôi nói, cậu nghĩ nhiều rồi."
"Vậy sao cậu lại âm thầm đi mà không lời từ biệt vậy? Tôi thấy ảnh chụp của cậu rồi, cậu ở bên ngoài có tốt không?"
"Sao cậu lại thấy ảnh chụp của tôi?" Lúc Cố Văn Hi đăng lên vòng bạn bè rõ ràng là đã chặn y rồi mà.
"Tôi thấy từ Bạc Niên," Tưởng Thần bất đắc dĩ nói, "cậu nói cậu không giận mà sao lại chặn tôi? Tôi vẫn luôn... ở quán bar chờ cậu."
"Tưởng Thần," Cố Văn Hi thở dài, "thế giới của tôi không phải chỉ có một mình cậu, cũng không phải chỉ có một Lương Thiến, tôi đi đâu cũng không liên quan đến hai người, đừng làm như kiểu thiếu một người thì người kia sống không nổi, có buồn nôn không?"
Bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, Cố Văn Hi làm như không để ý, nói tiếp: "Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt thì hãy ở bên nhau đi."
"Không phải!" Tưởng Thần lớn tiếng cắt ngang cậu, "Văn Hi, tôi với cô ấy thật ra —— không phải như cậu nghĩ đâu."
"Vậy thì sao?"
Cố Văn Hi chỉ nhớ rõ Lương Thiến đã từng nói cô thay lòng đổi dạ yêu Tưởng Thần, chẳng lẽ Tưởng Thần không có ý đó? Vậy tại sao y lại phối hợp với đối phương bày ra tư thế thân mật trước mặt mình?
Tưởng Thần lại chẳng hé răng nói lời nào, Cố Văn Hi mất kiên nhẫn nghe đối phương yên tĩnh: "Cứ như vậy đi, chuyện quá khứ qua rồi, dù sao bây giờ tôi cũng chưa muốn về nhà, cậu cũng đừng quan tâm đến tôi nữa."
"Văn Hi ——" Cuối cùng y cũng cất lời: "Tôi có vài lời muốn nói với cậu, cậu nghe xong sẽ hiểu."
"Nói gì?"
"Tôi muốn đợi khi cậu trở về mới nói, đáng lẽ trước kia muốn nói chuyện với cậu, kết quả cậu lại đi mất tiêu." Giọng điệu Tưởng Thần như có chút trách cứ.
"Vậy cậu đợi đi, tôi còn không biết sắp tới sẽ đi đâu, đi trong bao lâu nữa." Cố Văn Hi lạnh nhạt nói.
"Không sao, tôi đợi cậu, tôi ——" Dường như Tưởng Thần khẽ cười: "Cậu vẫn luôn như vậy, thích ở bên ngoài một thân một mình. Tôi biết, tôi chỉ sợ cậu không nói chuyện với tôi, bây giờ... tôi có thể yên tâm tiếp tục đợi cậu rồi."
Cố Văn Hi không nhịn được nhíu mày, cậu cảm thấy hôm nay lời nói và ngữ điệu của Tưởng Thần rất kỳ lạ, dường như không đơn giản là xuất phát từ lòng áy náy, nghe xong cậu liền nổi da gà.
"Được, tạm biệt." Cậu thả điện thoại xuống rồi ngồi lên giường.
Cố Văn Hi kết bạn với người khác hoàn toàn dựa theo tính cách, đối xử với bên ngoài thì hệt như nhau, thật ra bạn thân của cậu chỉ có Tưởng Thần và Tằng Bạc Niên, đều là quen biết vào năm nhất, cậu ở cùng ký túc xá với Tưởng Thần. Nhưng Cố Văn Hi không quen với việc ở tập thể trong ký túc xá nên ra ngoài thuê chung cư, thường xuyên mời bọn họ đến chơi.
Vào năm hai ba người bọn họ thành lập một ban nhạc, ở trường Tiểu Hỏa chơi một trận, sau đó Cố Văn Hi tạm nghỉ học một năm, dần dần ban nhạc cũng âm thầm giải tán. Năm ấy tạm nghỉ, một mình Cố Văn Hi đi ngao du, đặt chân lên non nửa Trung Quốc, châu Âu và các nước khác.
Thân thể cậu hơi nghiêng ra sau ngã lên giường, mắt khẽ nhắm. Năm ấy trước khi đi, cậu cùng bọn Tưởng Thần đi uống rượu, Tưởng Thần cũng nói sẽ đợi cậu quay về trường, chỉ là không thương tâm như hôm nay.
Rốt cuộc y muốn nói gì với mình?
"Cố tiên sinh!"
Cố Văn Hi nhanh chóng hồi thần, bò dậy đi đến bên cửa sổ. Đỗ Vân Nghiên đứng dưới sân sau, cũng chính là căn phòng phía dưới, cách mảnh đất nhỏ trồng rau, hai tay để bên miệng làm thành hình cái loa nói với cậu: "Có thể xuống ăn cơm rồi."
"Tôi xuống liền!" Cố Văn Hi vẫy tay với đối phương.
Trước khi đóng cửa sổ lại, cậu nhìn thoáng qua hướng tây nam, vầng thái dương lặn xuống treo giữa hai ngọn núi, một vùng mây trời thanh nhã đỏ bừng nhưng chẳng hề chói mắt, sắc vàng và đỏ bên cạnh mơ mơ hồ hồ, tựa như vô cùng hòa hợp với nhau.
Thì ra từ căn phòng này lại có thể ngắm được hoàng hôn êm dịu như vậy.
Tâm trạng của Cố Văn Hi lập tức tốt lên.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trái cây là nói đại thôi, câu thơ trích từ bài thơ《 Thược dược thính 》của Tăng Củng.
Editor:
Mình không tìm được bản dịch của《 Thược dược thính 》nên tự mò edit luôn.
Tiểu bích quàng xiên tháng tư thiên, lộ hồng khói tía chẳng so nghiên.
Vân mây dừng lại dương đài nữ, e gió lướt tô điểm buồng tiên.
Vị ngoại tiễn hồi tình phóng đãng, viếng trung phiên trực thế câu luyên.
Chi bằng tiêu sái sơn thành thủ, rót cạn thanh ngâm tế thủy biên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT