Mưa suốt cả một đêm.

Trong lúc ngủ Đỗ Vân Nghiên cảm giác có hơi lạnh, không nhịn được mà phát run, trong cổ họng lại nóng như lửa đốt, hệt như muốn bốc ra khói, anh thử nuốt nước bọt, cổ họng đau rát.

Lửa nóng dần tăng lên, đại não mơ hồ, tại sao cơ thể nóng như bị lửa đốt mà sao vẫn cảm thấy lạnh như vậy? Anh vô thức siết chặt chăn trên người.

Hình như có người bật đèn lên, trên trán Đỗ Vân Nghiên chợt cảm thấy lạnh, anh mơ màng đưa tay sờ thử thì chạm đến khăn lông đã được nhúng nước, tay bị người đè lại.

"Đừng nhúc nhích," Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, "anh bị sốt rồi."

Anh mở mắt ra, mệt mỏi chăm chú nhìn Cố Văn Hi bên cạnh.

Nhiệt độ cũng không cao lắm, không cần uống thuốc hạ sốt, Cố Văn Hi nhớ lại khi còn nhỏ, lúc cậu bị sốt thì Ôn Nam sẽ dùng khăn ướt hạ nhiệt độ cho mình, vậy nên cậu cũng làm vậy cho anh.

"Sao lại như vậy?" Đã gần năm sáu năm Đỗ Vân Nghiên không bị bệnh, đừng nói là phát sốt, sổ mũi hay cảm lạnh các thứ còn không có bị, phản ứng đầu tiên của anh là không tin.

"Hầy, gần 38 độ rồi." Cố Văn Hi quơ quơ nhiệt kế trước mặt anh, "Còn nói em cẩn thận coi chừng bị cảm, vậy mà anh lại bị bệnh trước em."

Đỗ Vân Nghiên tỉnh táo lại một chút, không biết có phải vì ngày hôm qua trời mưa không nữa.

Lúc đến bờ sông thì nghĩ trời sẽ không mưa nữa, với lại đường không xa nên không mang dù theo, kết quả trên đường về thì gặp mưa to, hai người đều ướt sũng.

Nhưng với cái khí trời này nếu dầm mưa một chút cũng không đến nỗi bị cảm, rõ ràng trước khi ngủ còn khỏe mà, Đỗ Vân Nghiên không cam lòng, thậm chí còn muốn đi làm việc.

"Hôm nay không có nhiều người, cũng không có gì bận rộn," Bữa sáng đã được chuẩn bị từ tối hôm qua, chỉ cần hâm nóng là được, "hay là em bưng đồ ăn lên cho anh nha?"

"Anh không muốn ăn." Vừa nói đến ăn cơm, Đỗ Vân Nghiên đã bò trở về, hiếm khi buồn bực. Có lẽ là do bị bệnh nên anh không muốn ăn cho lắm, nhớ lại bánh mì và bánh bao đậu đỏ tối qua làm thì cảm thấy ngán ngay, sữa bò càng không muốn uống.

Hai bên má của anh đỏ bừng, hệt như dáng vẻ say rượu lúc trước. Cố Văn Hi cong ngón tay lại cọ cọ lên mặt anh, nóng hừng hực, hơi thở cũng nóng, quét lên lòng bàn tay Cố Văn Hi khiến cậu có chút ngứa.

"Để em nấu chút cháo cho anh ăn."

Cuối cùng Đỗ Vân Nghiên cũng chui về ổ chăn, bày ra dáng vẻ lười nhác hiếm khi thấy được.

Cố Văn Hi xem như anh đồng ý, lấy điện thoại tra một chút, bị sốt thì nên ăn cháo gạo kê, cũng không khó làm lắm, xuống lầu dùng nồi cơm điện nhỏ để nấu.

Bên ngoài trời vẫn cứ âm u, ngó ra một chút thì có thể thấy được mây đen khiến người ta ngột ngạt. Do thời tiết cộng thêm vấn đề sức khỏe nên tinh thần của Đỗ Vân Nghiên rất kém, cả người chóng mặt như giẫm lên bông, nhưng anh không quen ăn ở trong phòng nên kiên trì đi xuống nhà ăn.

Trong cháo gạo kê không có thêm cái gì, Cố Văn Hi ăn thì thấy quá nhạt nhẽo nên bưng đồ chua và rau trộn nấm kim châm của Đỗ Hồng lên ăn kèm. Đỗ Vân Nghiên ăn không vô mấy món khác, chỉ yên tĩnh ăn cháo, trên mặt vẫn chưa hết ửng đỏ.

Buổi trưa anh cũng không ăn nhiều, uống thuốc cảm rồi về phòng nghỉ ngơi. Trước khi ngủ thì đo lại nhiệt độ, đã giảm xuống thành 37,3 độ.

"Khả năng phục hồi của anh tốt không?"

"Vẫn còn chưa khỏe lắm," Cố Văn Hi đặt nhiệt kế xuống, "nghỉ ngơi thêm lát nữa đi."

"Còn em thì sao?"

"Em lên nhanh thôi." Nhà bếp còn chưa dọn dẹp xong, bọn Đỗ Hồng còn chưa ăn trưa, nếu giao hết cho bọn họ thì có hơi áy náy. Trước khi đi xuống lầu, Cố Văn Hi đã rót đầy nước ấm vào bình thủy tinh trong phòng.

Đỗ Vân Nghiên đã hết sốt nhưng lại uể oải hơn so với lúc sáng, không giành làm việc nữa, đợi Cố Văn Hi vừa đi thì ý thức lập tức chìm xuống, mê man rơi vào giấc ngủ.

Ngủ đến quên thời gian.

Anh tỉnh lại trong tiếng róc rách như dòng suối trên núi, hơi mở mắt ra. Cách mùng ngủ, cách cửa kính, bên ngoài cửa là cơn mưa hỗn độn, trời đất tối tăm làm vô hiệu hóa giác quan của con người, chẳng thể phán đoán chính xác được.

Bên giường trống trơn, Đỗ Vân Nghiên không có thói quen ngủ trưa, buổi sáng thì luôn thức dậy sớm hơn Cố Văn Hi, đã lâu rồi chưa thức dậy một mình trên cái giường này, trong nháy mắt anh có hơi mờ mịt không biết bản thân đang ở nơi nào.

Anh hơi nâng người dậy, sau lưng đổ rất nhiều mồ hôi, không cảm thấy lạnh xíu nào. Lúc tìm điện thoại thì sờ trúng bình nước thủy tinh trên bàn sách, nước đã hơi lạnh, anh còn chưa kịp uống.

Cửa phòng bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua.

"Anh dậy rồi hả?" Cố Văn Hi vốn đang đi rón ra rón rén, thấy anh đã tỉnh thì cũng không chú ý đến nữa, bước nhanh đến giường, trong tay còn đang bưng một cái ly gì đó, "Muốn uống thử chút không?" Cậu đưa cái ly đến bên miệng Đỗ Vân Nghiên.

Cái ly đựng đầy nước màu tím đậm, mũi Đỗ Vân Nghiên bị nghẹt nên không ngửi được mùi vị, đoán thử: "Nước dâu tằm hả?"

"Đúng rồi, tụi em mới làm xong, dùng mấy quả mới hái hôm qua đó," Dâu tằm dại tương đối chua, bọn họ thêm đường và mật ong nhiều một chút, "Đỗ Nghị nói cái này làm thành nước ép thì ngon hơn."

"Ừm." Đỗ Vân Nghiên gật đầu, nhận lấy cái ly đang đưa bên miệng anh, anh rất thích nước ép có vị chua chua ngọt ngọt, uống một hơi cạn sạch, bên môi còn dính màu tím, còn chưa đã thèm nhìn nhìn cái ly trống.

"Không thể uống nữa," Cố Văn Hi nhìn ra ý định của anh, "bây giờ phải uống nhiều nước mới được."

"Anh biết rồi."

"Nè," Cố Văn Hi rót nước lọc vào cái ly, "hồi nãy anh đang nghĩ gì vậy?"

"Hồi nãy gì?"

"Thì lúc em đi vào đó, thấy anh ngồi ngốc như vậy, còn thấy khó chịu sao?"

"Em mới ngốc đó!" Đỗ Vân Nghiên trừng mắt nhìn cậu, có điều ánh mắt vẫn toát ra vẻ dịu dàng như xưa, "Là do lúc nãy thức dậy chỉ có một mình nên trong lòng có hơi trống rỗng." Anh ngượng ngùng giải thích.

Cố Văn Hi nghe xong thì sửng sốt, cười hỏi, "Là do em không ở đây sao?"

"Không phải em nói là sẽ lên nhanh sao?" Giọng của anh pha lẫn một chút oán giận khó có thể nhận ra, "Vậy mà cũng không lên."

"Ha ha......" Cố Văn Hi cười khẽ, không nói với anh bọn họ đã lau dọn hết lầu một, "Sau này em ngủ trưa với anh nha?"

"Thôi," Đỗ Vân Nghiên lập tức phản đối, bước xuống giường, "ngủ hết thì ai làm việc đây." Huống chi lúc sức khỏe tốt thì vốn dĩ anh chẳng ngủ trưa.

"Chán thật," Cố Văn Hi duỗi người, "anh không nằm nữa hả?"

"Không nằm, nằm nữa thì cứng người hết," Anh uống ly nước Cố Văn Hi đưa qua, "anh khỏe rồi."

Cố Văn Hi đưa tay phải ra sờ lên trán anh, không chỉ bớt nóng mà còn toát ra tầng mồ hôi mỏng, xem ra đã không sao rồi.

Lúc gần tối thì mưa mới ngừng. Bọn họ vẫn luôn mở cửa sổ, gió đêm cuốn theo mùi vị đất sau cơn mưa ùa vào phòng, mát mẻ mà ẩm ướt.

Hết bệnh là chuyện tốt, có điều hiếm khi Đỗ Vân Nghiên lại ngủ vào ban ngày lâu như vậy, dẫn đến hậu quả là ban đêm anh không ngủ được, tay chân như mềm nhũn, muốn nghỉ ngơi sớm một chút nhưng đại não lại không chịu khống chế mà bước vào trạng thái hoạt động sôi nổi.

"Muốn đóng cửa sổ lại không?" Cố Văn Hi lại áp tay lên trán anh, vừa hạ sốt mà lại bị cảm thì không tốt xíu nào.

Đỗ Vân Nghiên cảm thấy có hơi nóng: "Thôi, như vậy là thoải mái rồi."

"Anh không ngủ được hả?"

Đỗ Vân Nghiên không trả lời, kéo cái tay đang áp lên trán anh xuống dưới, nhét vào chăn chơi đùa, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Văn Hi, em rất biết cách chăm sóc người khác."

"Có sao?" Bệnh của Đỗ Vân Nghiên mau hết, Cố Văn Hi cũng không cảm thấy mình làm cái gì nhiều, "Vậy anh dễ hài lòng quá rồi, em còn kém xa so với mẹ em đó."

Con ngươi của Đỗ Vân Nghiên khẽ chuyển động, ánh mắt trong trẻo: "Mẹ của em.... Dì là người như thế nào?"

Cố Văn Hi kéo vạt mùng bên mình lại rồi mới chậm rãi nói: "Mẹ của em á, tính cách cực kỳ tốt, trước giờ chưa từng nổi giận với em, hơn nữa còn rất thích cái đẹp, khi còn nhỏ thì em thường bị mẹ mang ra trang điểm cho xinh đẹp," Cậu cúi đầu nhìn người bên cạnh, "em cảm thấy nếu bà có thể gặp anh sớm hơn thì chắc mẹ sẽ rất thích anh đó."

"Vì sao?"

"Tại vì mẹ rất thích những đứa nhỏ xinh đẹp giống như búp bê Barbie vậy á."

Khóe môi Đỗ Vân Nghiên giật giật: "Anh giống búp bê chỗ nào hả?"

"Khi còn nhỏ thì chắc anh giống mà?" Ngón tay Cố Văn Hi vuốt ve đôi mắt anh rồi lại vòng xuống, "Đôi mắt này.... Lông mi lại dài như vậy, còn có cái mũi....."

"Chỉ toàn nói linh tinh." Đỗ Vân Nghiên mỉm cười kéo cái tay đang lộn xộn của cậu xuống.

"Lúc em học lớp ba thì mẹ bị ung thư," Giọng nói của Cố Văn Hi trở nên nặng nề, "lúc đó em không hiểu chuyện lắm, trong ấn tượng thì ngày nào mẹ cũng phải uống thuốc, ngày càng ốm đi, nhưng vẫn thích mặc đồ hàng hiệu, mỗi lần rửa mặt thì vô cùng sạch sẽ, thỉnh thoảng còn trang điểm.... Em không biết mẹ lại bệnh nặng như vậy còn cảm thấy mẹ sẽ bên em thật lâu."

"Văn Hi ——"

Cố Văn Hi tự giễu nở nụ cười: "Nhưng mà em không có hiểu chuyện giống như anh, ở nhà mẹ em cũng mời dì giúp việc về nên em chẳng cần làm gì, em còn oán trách tại sao mẹ lại không dẫn em đi ra ngoài chơi."

"Văn Hi," Sau một lúc yên lặng, Đỗ Vân Nghiên đặt một nụ hôn lên tay cậu, "chúng ta nói chuyện khác đi."

"Ừm." Cố Văn Hi nhìn xung quanh, cậu thích cảm giác sau khi buông mùng xuống, mông lung như ngăn cách bên ngoài, trong màn lưới nhỏ hẹp, trời đất chỉ còn hai người bọn họ, "Anh muốn nghe cái gì nữa?"

"Cái gì cũng được, những người hay những chuyện trước kia em từng gặp cũng được."

"Nè," Cố Văn Hi bị gợi lại ký ức của mấy tháng trước, "Sao em lại nhớ rõ lúc ăn thịt nướng ở năm trước, em nói nhiều như vậy nhưng anh cũng có hứng nghe đâu?"

Đỗ Vân Nghiên nằm ngửa, nhớ lại: "Đã là chuyện trước kia rồi mà......"

"Chuyện trước kia em cũng không thấy anh có hứng thú nha?!"

"Bởi vì trước kia anh đối với em ——"

Anh ngượng ngùng nói, Cố Văn Hi đoán được ngay: "Trước kia không có hứng thú với em?"

"Đã là chuyện trước đây rồi," Đỗ Vân Nghiên hơi mất tự nhiên, "không lôi chuyện cũ ra nói mà?"

"Ai lôi chuyện cũ với anh đâu?" Cố Văn Hi cười khúc khích, "Em chỉ muốn biết, bây giờ anh có hứng thú với em không? Hứng thú bao nhiêu?"

"Đại khái là......" Đỗ Vân Nghiên thành khẩn nói, "Em nói cái gì thì anh đều có hứng nghe."

"Được, vậy em nói cho anh nghe."

Màn lụa được nhuộm một tầng sắc vàng ấm áp từ đèn bàn.

Cố Văn Hi nói rất nhiều chuyện ở trường học, lược bớt những chuyện liên quan đến Tưởng Thần, còn nói về chuyện trước kia đi du lịch.... Nói đến miệng lưỡi khô khốc, bắt đầu thấm mệt mà ngược lại Đỗ Vân Nghiên càng hăng hái hơn, chẳng có dấu hiệu mệt mỏi nào hết.

"Anh còn chưa muốn ngủ hả?"

"Ban ngày anh ngủ nhiều quá," Giọng điệu của Đỗ Vân Nghiên như có hơi tủi thân, "hay là em ngủ trước đi?"

Ngoài cửa sổ, côn trùng không biết tên đang yếu ớt kêu vang, cứ kêu liên tục, dưới ánh trăng thanh nhạt càng làm nổi bật giai điệu nhịp nhàng kéo dài của con côn trùng kia.

Cố Văn Hi nhìn ra cửa sổ, chợt trong lòng có chút xúc động: "Hay là em hát cho anh nghe nhé?"

"Hát?"

"Không phải em đã nói trước kia em có ở trong một ban nhạc sao? Biết hát thì có gì lạ chứ." Thế nhưng bị nhìn chăm chú thì vẫn có hơi căng thẳng, cậu lại nói với Đỗ Vân Nghiên, "Anh nhắm mắt lại đi."

Sau khi Đỗ Vân Nghiên nhắm mắt, thế giới cũng không rơi vào bóng tối, dường như có ánh sáng trên đỉnh đầu le lói chiếu rọi, giọng hát trong bóng đêm dẫn anh chìm vào mộng cảnh xa xăm.

"Màu đỏ tím, xuyên qua áng mây đêm

Sao băng cứ thế lướt ngang, là tín hiệu của cơn mưa

Phồn hoa vỡ vụn, mở ra hồ nước tĩnh lặng

Ưng biển cũng thật vội vàng bay xa ta

Ánh sáng nơi thế giới bên kia

Lay động dưới mặt nước này

Từng giọt nước đã nở rộ

Ở nơi sinh mệnh đẹp nhất

......"

Sau khi Cố Văn Hi hát xong lời hai thì đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Đỗ Vân Nghiên, trong lúc ngủ, tay người nọ còn đặt lên ngực. Cố Văn Hi cẩn thận kéo tay anh ra để nhét vào chăn, sau đó đứng lên đóng cửa sổ lại một chút rồi trở về giường nằm bên cạnh anh.

Tiếng kêu của côn trùng vẫn hòa vang như cũ.



Tác giả có chuyện nói:

Lời bài hát từ bài《 Nở rộ 》của Lý kiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play