Đỗ Vân Nghiên nhờ người mua nguyên liệu nấu ăn giúp mình, khoảng hơn mười phút sau, anh nghe thấy bên ngoài có người kêu mình, còn đang nghi hoặc tại sao tài xế lại về nhanh như vậy thì khách tới bên ngoài lại gọi một tiếng: "Vân Nghiên!"
"Trưởng thôn?" Đỗ Vân Nghiên đi ra ngoài, có hơi ngạc nhiên, vội mời người vào nhà, "Đến, vào trong ngồi đi ạ."
Trưởng thôn cũng họ Đỗ, qua năm nữa là đã năm mươi tuổi, là một ông lão vừa hòa ái nhưng cũng có phần nghiêm túc, được mọi người trong thôn kính trọng, nhưng đối phương rất ít đến nhà trọ dân, Đỗ Vân Nghiên vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Hai con cún thấy là người quen nên chỉ tượng trưng mà vẫy đuôi, tiếp tục nằm dưới chân hàng rào nghỉ ngơi.
Đỗ Vân Nghiên biết lão trưởng thôn thích uống trà, vừa lúc mấy ngày trước thím Lưu mới đưa cho chút trà mao tiêm thượng hạng, pha một bình, để ly trà bằng sứ trắng lên khay trà nhỏ rồi bưng lên.
"Mời chú."
Hai người tùy tiện ngồi xuống một cái bàn, trưởng thôn chậm rãi chưa cầm lấy ly trà, nhìn xung quanh nhà, "Vân Nghiên à, dạo gần đây có nhiều khách tới không?"
"Cũng được ạ, bây giờ còn miễn cưỡng ở đủ, qua mấy tháng nữa thì có lẽ sẽ bận hơn."
"Ừm," Ông hớp một ngụm trà, trầm giọng nói, "vậy thì tốt rồi."
Đỗ Vân Nghiên cảm thấy ông không hẳn là đến uống trà trò chuyện: "Trưởng thôn, có phải chú có chuyện muốn bàn bạc với con không?"
"Không thể gạt được con mà," Trưởng thôn xấu hổ cúi đầu, "có chuyện này muốn hỏi con một chút, dĩ nhiên cái này..... vẫn là do con quyết định."
Đỗ Vân Nghiên hiếm khi thấy ông ấp a ấp úng như vậy: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Chính là đạo diễn lớn Thẩm Khâu Minh đó —— con có nghe qua chưa?"
"Có chút ấn tượng." Có điều Đỗ Vân Nghiên ấn tượng với rất ít cái tên, anh ít xem phim ảnh, coi như biết tới đối phương có tiếng tăm lớn nhưng cũng chỉ đến mức biết mà thôi.
"Bộ phim tiếp theo người đó dự định đến thôn của chúng ta quay," Trưởng thôn do dự một lát, "chủ yếu là muốn hoàn thành một vài cảnh quay ở chỗ của con."
Đỗ Vân Nghiên vô cùng ngạc nhiên: "Nhà trọ dân?"
"Ừm, phim của bọn họ cần tìm một cái nhà trọ có phong cách độc đáo một chút, không biết vì sao cậu ta lại biết tới con nên cảm thấy rất hứng thú, còn tìm người liên lạc với chú. Nếu như con cũng có ý định đó thì cậu ta sẽ đặc biệt tới đây để bàn bạc. Dĩ nhiên, đoàn phim sẽ trả tiền tương đương với tiền thuê."
"Trưởng thôn, cảm ơn chú đã đến đây để nói chuyện này với con," Anh không hề do dự mà nói, "nhưng xin lỗi chú, con không muốn cho thuê nhà trọ với mục đích này."
Sau một khoảng yên lặng thật dài, lão trưởng thôn cầm ly trà lên nhưng cũng không uống ngay, hai mắt híp lại nhìn dưới chân, trên sàn nhà là những cái bóng lộn xộn của bàn ghế.
"Hầy," Ông khẽ thở dài, "tính tình của con, chú biết. Đáng lẽ nên nghĩ tới sớm một chút, nói nhiều như vậy làm con khó xử rồi."
"Sao lại như vậy được," Đỗ Vân Nghiên thả lỏng, áy náy nở nụ cười, "là do con không tiện, không thể nhận ý tốt của chú." Trưởng thôn là vì muốn tốt cho anh nên mới nhiệt tình dẫn dắt cơ duyên như vậy, nhưng thái độ của anh cũng không khác gì mấy so với lần nói chuyện với Sầm Phỉ.
"Chú thì có sao đâu, chừng này tuổi rồi, cũng không muốn so này so kia nữa, yên phận sống hết nửa đời sau là được rồi," Trưởng thôn uống hết ngụm trà cuối cùng trong ly, đùa một câu, "Ai biết còn sống được tới ngày nào."
"Chú nói đùa," Đỗ Vân Nghiên nói, "Tương lai còn dài mà."
Chuyện quay phim không thành, có điều hai người quen biết với nhau đã lâu, bầu không khí xấu hổ cũng nhanh chóng bị thay thế, trưởng thôn nói đến chuyện muốn tổ chức hội chùa, nói năm nay có nhiều người đến, cuối cùng thì đề cập đến con của mình đang sống trên thành phố, oán giận nói, "Nếu như đứa con của chú cũng chịu ở lại đây như con thì tốt rồi."
"Ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình," Đỗ Vân Nghiên an ủi ông, "nếu chú thích thì có thể thường xuyên tới đây ngồi chơi."
"Được, được..... Bất quá hôm nay cũng được rồi, bên kia chú còn có việc," Ông đứng lên, "Vậy cái đó, chú về trước, chuyện quay phim để chú từ chối giúp con, con cứ lo chuyện làm ăn đi."
"Con tiễn chú." Đỗ Vân Nghiên kiên trì đưa ông ra cổng, trước khi đi thì dặn Đỗ Hồng, "Một lát có người đưa đồ thì lấy giùm tôi."
"Dạ được!"
Đỗ Vân Nghiên muốn lái xe đưa ông về, nhưng ông nói đi bộ một chút cũng được nên anh cùng ông đi dọc theo đường làng, phía trước mơ hồ nhìn thấy cánh đồng hoa cải dầu mênh mông.
"Vân Nghiên," Trưởng thôn nhìn anh, "Con tới đây cũng được mười mấy năm rồi phải không?"
"Dạ."
"Cũng coi như là chú nhìn con lớn lên, có điều khi đó con rất hiểu chuyện."
Đỗ Vân Nghiên khẽ cười: "Là do hôm nay chú luôn nói chuyện quay phim và chuyện trong nhà sao?"
"Chú muốn tâm sự với con một chút," Ông ngượng ngùng cúi đầu, "Vân Nghiên à, con thật sự thích nơi này sao? Có từng hối hận không?"
"Tất nhiên là không rồi," Đỗ Vân Nghiên tiếp lời, "Con đã từng dự định sau khi học xong đại học thì sẽ trở về, nhưng mẹ con lại gặp chuyện.... Nên thôi không đi nữa, thật ra cũng không tệ lắm. Nơi này rất tốt, con vẫn luôn muốn có thể sống như thế này."
"Ừm, ít nhiều gì chị Nhã Ninh vẫn có con chăm sóc." Trưởng thôn cảm thán, "Chú cảm thấy, con nói coi có kỳ lạ hay không, người trong thôn thì muốn đi ra ngoài lang bạt, cứ như ở đây mãi nên nghẹn uất, nhưng người bên ngoài lại cảm thấy chỗ của chúng ta rất tốt, hết đợt này tới đợt khác chịu đến đây du lịch nghỉ ngơi."
Hương hoa trong không khí dần nồng đậm, Đỗ Vân Nghiên vẫn yên lặng chắp tay sau lưng.
"Bây giờ thôn Bình Lương nổi tiếng hơn xưa nhiều, con cảm nhận được mà phải không?"
"Dạ đúng rồi." Nếu không thì nhà trọ dân của anh cũng khó có thể duy trì kinh doanh.
"Càng nhiều người thì có lợi cũng có hại, tương lai chắc chắn sẽ không giống như bây giờ. Chuyện khai phá là chuyện không sớm thì muộn, trong huyện đã muốn tìm công ty lớn để hợp tác từ lâu rồi, sau này muốn cải tạo ra sao thì cũng khó mà nói được...." Trưởng thôn sâu xa nói, "Chú biết con không thích mấy việc này, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị tâm lý."
Đỗ Vân Nghiên thả chậm bước chân, anh hiểu ý của đối phương, cũng đã có dự cảm, người trong thôn có tâm tính mộc mạc giản dị, nhưng về phương diện lãnh đạo thì càng có khả năng, càng suy tính thực tế, có rất nhiều chuyện không thể thuận theo người được.
"Những lời này của chú là lời từ đáy lòng," Trưởng thôn nói tiếp, "Ít nhiều gì thì con cũng có cái số của con, cũng không cần phải nhắc đi nhắc lại làm gì, chúng ta đều là người một nhà, có gì đóng cửa nói với nhau là được rồi."
"Con hiểu mà," Đỗ Vân Nghiên cảm động nói, "cảm ơn chú đã nói với con."
"Bây giờ vẫn nên lo cho cuộc sống trước mắt đi, người tới ngã rẽ thì cũng chưa chắc là chuyện xấu." Ông cụ chất phác nở nụ cười, muốn tới nhà ông thì phải đi thêm một đoạn đường nhỏ nữa, ông tạm biệt với Đỗ Vân Nghiên, "Tới đây được rồi, có thời gian thì lại ghé chơi với con, không nói ba cái chuyện lung tung này nữa."
"Dạ, chú đi thong thả."
Bóng lưng ông cụ càng ngày càng nhỏ, tựa như đã hòa vào cánh đồng hoa vàng, Đỗ Vân Nghiên xoay người đi về hướng ngược lại.
Xe máy chạy trên đường làng mang theo bụi bặm, lúc gần đến cánh đồng hoa thì bỗng nhiên dừng lại.
"Anh đẹp trai, còn một đoạn đường nữa đó." Cậu trai lái xe máy nói với vị khách ngồi sau.
"Không sao, tôi tới chỗ này thôi." Cố Văn Hi đưa nón bảo hiểm cho cậu ta rồi trả tiền xuống xe.
Cậu chỉ đem theo một cái túi du lịch màu đỏ, chẳng tốn công mà đuổi theo bóng người vừa mới thấy trên xe.
Đỗ Vân Nghiên bị con ong mật ở trên nhụy hoa hấp dẫn, sinh mệnh nhỏ này đang chui ra từ nhụy hoa vàng óng, thu hoạch món quà được hoa tươi ban tặng.
Ong mật lượn một vòng để tìm mục tiêu tiếp theo. Anh không nhìn cánh đồng hoa nữa, đang muốn cất bước rời đi thì sau lưng bỗng dưng có cảm giác bị nhìn chằm chằm hệt như mũi nhọn, cảm giác như có dòng điện rất nhỏ xẹt qua người, chẳng thể rời đi.
Anh quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT