"Tôi, Đỗ Vân Nghiên."

Vừa nghe được âm thanh bên ngoài, trái tim vừa treo lên của Cố Văn Hi đã tuột xuống, vội vàng đi ra mở cửa.

Đỗ Vân Nghiên đang ôm chăn trong lòng, đi thẳng vào vấn đề, "Nhiệt độ giảm xuống rồi, cậu có muốn thêm chăn không?"

Cố Văn Hi cảm thấy lạnh thật, cũng không từ chối nhận lấy chăn anh đưa: "Cảm ơn anh nha."

"A, Đỗ Vân Nghiên ——" Cố Văn Hi giữ chặt Đỗ Vân Nghiên đang xoay người muốn đi, "Trước tiên anh đừng đi có được không?"

"Chuyện gì?"

"Tôi có hơi sợ." Cậu bất chấp mặt mũi, huống chi mình còn có một chút ý đồ riêng.

"Cậu sợ?" Đỗ Vân Nghiên nhíu mày, không quá tin lời cậu.

"Tôi mới xem phim kinh dị, trong đó chết bảy tám người," Cậu thêm mắm dặm muối, "cũng ở trong thôn hoang vắng, vai chính lại vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi giống tôi..."

Cái lý do này Đỗ Vân Nghiên cảm thấy chẳng có chút logic nào hết: "Ở nơi này không có ma, cũng không có người xấu, cửa nhà tôi đã khóa kỹ hết rồi."

"Đây là tác dụng tâm lý." Cố Văn Hi cạn lời, "Anh chưa từng xem phim kinh dị sao?"

"'Chưa."

"Hay là để tôi coi chung với anh một lần nha?" Cậu đột nhiên nghĩ ra, "Lúc đó anh sẽ hiểu sao tôi lại thế này."

"Tôi không có hứng thú," Đỗ Vân Nghiên không chút nghĩ ngợi mà từ chối, "Quên đi, cậu muốn tôi ở lại đây để làm gì?"

"Ở cạnh tôi một chút chứ sao!" Thấy anh không kiên nhẫn hỏi, Cố Văn Hi cao hứng, cậu lấy chăn cũ bỏ vào trong tủ rồi mở chăn mới ra leo lên giường đắp lại. Chăn mới vừa mềm lại nhẹ, cũng ấm hơn, hệt như chìm trong bông vậy.

Đỗ Vân Nghiên không ngồi trên giường cậu mà kéo cái ghế qua ngồi canh cho cậu.

"Anh ngồi trên ghế làm gì?" Cố Văn Hi có hơi bất mãn với sự xa cách này, cứ như bị giám thị, "Lên giường nằm chung đi!"

"Cậu nói gì?"

"Đều là đàn ông thì sợ gì chứ," Cố Văn Hi bình tĩnh nói, sẵn tiện xích vào trong một chút, "không phải anh nói anh không có hứng thú với tôi sao? Vậy chúng ta chính là anh em tốt!" Giường này vốn dĩ là giường đôi, hai người nằm cũng không chật.

Đỗ Vân Nghiên nhàn nhạt liếc cậu một cái, vẫn không nhúc nhích: "Không cần, tôi không quen, với lại tôi chưa thay đồ." Trên anh người vẫn mặc áo len, áo khoác và cái quần thường ngày, chưa thay áo ngủ như Cố Văn Hi.

"Ồ ——" Cố Văn Hi xích lại mép giường gần người nọ, đau xót nghĩ, nếu Vân Hàn đã đi rồi thì chắc hẳn anh sẽ không cự tuyệt.

Nhưng cậu cũng không dám làm càn, nếu không thì người này sẽ chạy mất, vậy nên thành thật lại một chút. Cậu híp mắt lại thành một đường thẳng, len lén nhìn về Đỗ Vân Nghiên, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Khác với tâm tư thăm dò của mình, ánh mắt của người nọ vô cùng thuần khiết, giống như là đang canh cho cậu, ước gì cậu ngủ sớm một chút.

Cứ như vậy thì không được, cậu càng không thể nào bình tĩnh được nữa: "Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy thì tôi ngủ không được."

"Vậy tôi đi về?" Đỗ Vân Nghiên nói ngay.

Cậu cũng không muốn Đỗ Vân Nghiên đi, không phải là cậu một hai ăn vạ muốn đối phương ở lại với mình mà là hình ảnh kinh dị cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu, cậu một chút cũng không muốn ở một mình.

"Hay là anh lấy sách tới đọc đi?" Cậu nhớ Đỗ Vân Nghiên rất thích đọc sách.

"Ừm, cũng được." Đỗ Vân Nghiên trả lời rồi ra khỏi phòng.

Cố Văn Hi có chút hối hận, lỡ như anh một đi không trở lại thì làm sao đây?

Nhưng cậu lo lắng thừa rồi, chưa đến hai phút thì Đỗ Vân Nghiên đã đẩy cửa đi vào, vẫn ngồi trên ghế gần giường.

Cố Văn Hi quét mắt nhìn qua bìa sách, vẫn là cuốn《Biên thành》lần trước cậu đã thấy.

Hình như anh rất thích cuốn này..... Nhưng Cố Văn Hi không cảm thấy nó có chỗ nào hay, nội dung cũng đã quên phân nửa.

Sau khi Đỗ Vân Nghiên bắt đầu đọc sách, mí mắt chẳng nâng lên.

"Kết cục trong cuốn tiểu thuyết này là gì?" Cố Văn Hi không nhớ thật nên thuận miệng hỏi ra.

"《Biên thành》sao?" Ánh mắt của Đỗ Vân Nghiên lại nhìn lên giường.

"Đúng rồi, sau này cô gái đó với người thanh niên cô ấy thích có ở bên nhau không?"

"Không có nói, cũng không có nói là không."

"Hả?"

Đỗ Vân Nghiên lật đến trang cuối cùng, đọc hai đoạn cuối: "Mùa đông đến rồi, cái tháp trắng sụp đổ kia đã được xây lại, nhưng chàng trai đã hát dưới ánh trăng khiến Thúy Thúy đang ở trong mơ mà linh hồn vẫn nghe được tiếng hát nhẹ nhàng ấy vẫn chưa từng quay về Trà Đồng."

"Người nọ có lẽ mãi mãi sẽ chẳng trở về, mà cũng có lẽ 'ngày mai' sẽ trở về!"

Giọng nói của anh vốn êm tai, khi đọc hai đoạn này lại vô cùng dịu dàng. Cố Văn Hi nghe xong thì cả người như lơ lửng trên mây, cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Nhưng mà cái này không có kết cục.

"Anh thích những câu chuyện không có kết cục sao?" Cố Văn Hi hỏi.

"Ừm, như vậy mới chân thật." Nhận ra vẻ mờ mịt của Cố Văn Hi, anh nói tiếp, "Biết được bi kịch hay hài kịch thì có chút khuếch đại nếu so với hiện thực, nhưng cuộc hội ngộ chân chính của đời người, duyên phận giữa người với người thì chẳng thể nào đoán trước được, thậm chí là còn không biết buồn hay vui."

Cố Văn Hi nhớ lại vẻ mặt bình thản của anh khi Vân Hàn đi: "Ví dụ như anh với Vân Hàn à?"

Đỗ Vân Nghiên không ngờ cậu lại suy nghĩ đến cái này: "Sao cậu lại nghĩ như thế?"

"Tò mò thôi, anh không thể nói sao?" Cậu hỏi lại.

"Không có gì, nhưng không phải chỉ riêng với em ấy, nói đúng hơn là —— bất luận chuyện của người nào thì cũng sẽ như thế này." Đỗ Vân Nghiên cúi đầu nhìn trang sách, "Giống như những chuyện đã xảy ra trong cuốn sách này...."

Anh chầm chậm kể lại tình tiết rời rạc trong sách, cha mẹ của Thúy Thúy yêu nhau, lại lìa đời, sau đó hai anh em cùng đem lòng nhớ thương Thúy Thúy, Na Tống ca hát vì Thúy Thúy, Thiên Bảo bất ngờ chết đi, ông lão chèo thuyền cũng chết, Na Tống đi xa khỏi nơi ấy.... Có chỗ anh sẽ đọc nguyên văn. Cố Văn Hi nghe xong có chút đau buồn, rõ ràng là nhiều chuyện bi thương xảy ra như vậy nhưng giọng điệu đọc lên lại vô cùng bình thản thoải mái, chuyện sinh ly tử biệt cứ như vậy mà được nhẹ nhàng hóa giải.

"Tôi cảm thấy không thoải mái lắm," Cậu nói thẳng, "anh nói có người sẽ thuận theo vận mệnh thật sao?"

Đỗ Vân Nghiên không kể lại chuyện trong sách nữa, lời nói nhẹ nhàng: "Dục vọng của con người nếu so với định mệnh số trời thì vốn đã bé nhỏ vô cùng."

Tôi cóc thèm tin, Cố Văn Hi kháng nghị ở trong lòng, lại nhớ đến một việc khác.

"Anh ăn tết thế nào?" Cậu hỏi.

"Tôi?" Đỗ Vân Nghiên không hiểu ý cậu, "Dĩ nhiên là ăn ở đây rồi."

"Ý tôi là với ai á?"

"À," Anh khe khẽ thở dài, "Năm rồi là ăn cùng với Vân Hàn, còn bây giờ thì chắc một mình tôi, bác Thắng cũng muốn lên thành phố, người trong thôn đều ở nhà đoàn tụ gia đình, nếu tôi đi đến đó thì cũng không thích hợp lắm..."

"Một mình gì chứ?" Cố Văn Hi thật muốn nhảy dựng lên, "Tôi không phải là người à?"

"Cậu muốn ở đây ăn tết?" Đỗ Vân Nghiên kinh ngạc nhìn cậu.

"Không được à?"

"Cậu với người trong nhà có phải ——"

"Bây giờ vấn đề tôi nghĩ đến không phải là người trong nhà," Cố Văn Hi cắt ngang lời anh, "mâu thuẫn của tôi với ba cũng không lớn như vậy."

"Vậy cậu vẫn nên trở về sớm một chút đi."

"Anh kêu tôi về thì tôi liền về à? Tôi càng không....." Cố Văn Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đỗ Vân Nghiên tạm đóng quyển sách trên tay lại, yên lặng ngồi như lúc trước. Vừa nãy vào phòng anh đã tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn bàn gần giường, ánh sáng rọi lên gương mặt trắng nõn hiện ra bóng ảnh mờ mờ.

Cố Văn Hi nhìn thẳng anh và giây rồi thu mắt về, cảm giác tim đập loạn hai ngày trước dần giảm xuống nhưng cậu phát hiện mình lại thích anh nhiều hơn so với tưởng tượng, cũng không muốn khoảnh khắc này trôi đi quá nhanh.

"Cậu nghỉ ngơi trước đi." Đỗ Vân Nghiên chỉnh đèn tối xuống, xem ra là không định đọc sách nữa, cũng không nhìn chằm chằm cậu, anh xoa xoa mi tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Văn Hi xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, dường như thời gian đã dừng lại ngay hình ảnh bình yên này, cậu có hơi buồn ngủ, xua tan tạp niệm trong đầu, hô hấp cũng dần dần bình ổn.

Qua vài phút, lúc đang mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ thì cậu nghe được thanh âm sau lưng: "Cố Văn Hi? Cậu ngủ rồi sao?"

Cố Văn Hi mơ màng chép miệng. Có lẽ không nhận được câu trả lời, chắc hẳn anh sẽ trở về phòng của mình.

Quả nhiên phía sau truyền đến âm thanh người nọ đứng lên từ trên ghế, chầm chậm nhỏ xíu, sau đó đèn bàn bị tắt đi khiến căn phòng chìm vào bóng đêm.

"Tôi về trước đây," Đỗ Vân Nghiên hơi khựng lại, "Văn Hi."

Cố Văn Hi bỗng dưng tỉnh táo lại, khép hờ mắt nhìn ra cửa sổ.

Tiếng gió bên tai đã dừng lại, bên ngoài không có ánh trăng, đập vào mắt chính là bóng đêm u ám.

Tay phải cậu giấu trong chăn gắt gao nắm lấy áo ngủ, mãi đến khi cửa phòng được đóng lại thì mới dần buông ra.

Cậu thầm lặp lại tên của mình ở trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play