Bọn họ ở trên đỉnh núi cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng của vầng thái dương, vệt nắng chiều tà dần mất đi ánh sáng, màn trời nửa xanh nửa tím phủ lên núi rừng, yên tĩnh thanh bình.

Lúc đứng dậy, Đỗ Vân Nghiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, tựa như đang lưu luyến khoảnh khắc này.

Trên đường về, Cố Văn Hi vẫn đi sau lưng anh như trước. Sắc trời âm u khiến cho con đường dưới chân đáng sợ hơn lúc đến nhiều, đặc biệt là đám cây cối um tùm đó, thoạt nhìn sâu hun hút, có cảm giác quỷ mị.

Cố Văn Hi mới chậm vài bước thì Đỗ Vân Nghiên liền quay đầu: "Nhanh lên đi, trên núi có rắn." Như là đáp lại lời anh, cây cối đột nhiên xào xạc.

Cố Văn Hi sợ nhất là động vật bò sát, chợt nghe được lời này thì sống lưng lạnh lẽo từng trận, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nhanh chóng đi lên hai bước đến trước mặt anh: "Mùa đông thì lấy đâu ra rắn?"

Người trước mặt dừng lại, xấu xa cười một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu không biết chứ!"

"Anh ——" Cố Văn Hi bước nhanh hơn, "Anh học được cách đùa giỡn lúc nào vậy hả?"

"Học từ cậu." Đỗ Vân Nghiên không chút do dự nói, anh gạt cành cây trước mặt ra, đi lên con đường mòn về thôn, "Có điều vào mùa hè thì nơi này quả thật có rắn."

Lần đầu tiên nghe anh nhắc về mùa hè là khi nói về rượu dương mai, Cố Văn Hi thuận miệng hỏi: "Anh cảm thấy —— mùa hè thì tôi còn ở đây sao?" Cậu mang theo tâm tư mà hỏi thử, nhưng lời này lọt vào tai Đỗ Vân Nghiên lại biến thành giọng điệu phủ định.

"Cũng đúng," Đỗ Vân Nghiên vừa đi vừa nói, "lúc đó cậu cũng không còn ở đây."

Cố Văn Hi còn chưa nói hết lời trong lòng, mất hứng bĩu môi, yên lặng đi theo anh, không nói gì nữa. Đỗ Vân Nghiên cũng không trò chuyện với cậu, một trước một sau, khoảng cách của hai người không vượt quá ba bốn bước cùng trở về nhà trọ dân.

Khi ra ngoài Cố Văn Hi không mang theo điện thoại, vừa về phòng kiểm tra thì phát hiện có hơn mười mấy tin nhắn, đều cùng một nội dung: "Chúc mừng sinh nhật." Ngay cả Cố Dục Thanh đã lâu không liên lạc cũng gửi cho cậu một cái thiệp chúc mừng.

Cậu ngây người, mở lịch ra xem thì thấy —— ngày 16 tháng 12, đúng là sinh nhật lần thứ 26 của cậu, chẳng qua cậu đã sớm quên mất.

Sinh nhật gì đó Cố Văn Hi cảm thấy chẳng quan trọng, có điều năm rồi là do đám bạn tìm cớ để náo nhiệt một trận, bây giờ cậu không ở đó nữa nhưng vẫn có người nhớ, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động.

Cậu trả lời từng tin nhắn một, Tằng Bạc Niên, Tưởng Thần, Cố Văn Hành.... Đến khung thoại của Cố Dục Thanh, cậu ngẩn người hồi lâu, cho đến khi Đỗ Vân Nghiên gọi cậu xuống ăn cơm thì cậu vẫn chưa gõ được chữ nào.

"Tôi xuống liền." Cố Văn Hi trả lời rồi cúi đầu đánh xuống hai chữ "Cảm ơn", sau đó ấn gửi đi.

Cơm tối của hai người không quá phức tạp, trước khi ra ngoài thì Đỗ Vân Nghiên đã chuẩn bị gần như đầy đủ, lúc về thì chỉ cần chế biến một chút, nhưng lúc xuống lầu Cố Văn Hi phát hiện bữa ăn hôm nay đặc biệt phong phú: ngoại trừ những món chay như ngày thường thì có thêm khoai lang viên cậu từng khen ngon, đồ mặn không chỉ có thịt kho tàu còn dư lại lúc trưa mà Đỗ Vân Nghiên còn nấu thêm canh sườn củ cải.

"Sao anh lại làm nhiều vậy?" Trong lòng Cố Văn Hi nghi hoặc, cũng trực tiếp hỏi ra.

"Buổi chiều đi xa như vậy thì ăn nhiều một chút cũng được," Đỗ Vân Nghiên múc canh trước, "Không phải cậu rất thích ăn thịt sao?"

"Ừm, đúng rồi." Có điều thường ngày ăn cơm cùng Đỗ Vân Nghiên, một bữa ăn mà có hai món thịt thì tương đối hiếm thấy, "Cảm ơn anh."

Đang ăn thì Đỗ Vân Nghiên nghe điện thoại. Anh cũng không tránh mà ngồi cạnh bàn, buông đũa xuống nói với đối phương: ".... Ngày mai sao? Được chứ, anh đưa em đi."

Cố Văn Hi không cần cố tình nghe thì cũng đoán được người gọi đến là Vân Hàn, đợi Đỗ Vân Nghiên buông điện thoại thì cậu cũng ngẩng đầu lên, chạm mắt với người nọ: "Là Vân Hàn à?"

"Ừm."

"Cậu ấy muốn lên thành phố S sao?"

"Sao cậu biết?"

"Cái này ——" Cố Văn Hi nghẹn lời, cậu hoàn toàn quên mất cái này là do mình nghe lén mới biết.

"Lần trước......" Đỗ Vân Nghiên phản ứng lại, "Có phải cậu ở gần bọn tôi không?"

"Ừm," Cố Văn Hi dứt khoát không giấu nữa, "tôi đi đổ rác, không cẩn thận gặp."

"Tôi đã nói là cảm giác như có người mà," Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên thản nhiên, "những lời tôi nói với em ấy cậu cũng nghe được phải không?"

"Tôi vô tình nghe mà," Cố Văn Hi hơi nhún vai, chuyện đến mức này thì nói ra cũng không sao, "anh không có chuyện gì thật sao?"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì?"

Có chuyện gì thì sao cậu biết được, Cố Văn Hi thầm nghĩ, người thất tình không phải là anh sao?

"Anh đã nói thích —— thích cậu ấy, nếu cậu ấy rời khỏi đây —— anh rất buồn có phải không?"

Nhìn qua Đỗ Vân Nghiên một chút cũng không giống thanh niên ăn chơi trác táng, anh làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, chuyện tình cảm thì còn hơn thế nữa. Một khi đã vậy thì càng biểu hiện bản thân không sao thì lại càng mâu thuẫn.

"Tôi thừa nhận là tôi lưu luyến em ấy, cũng sẽ nhớ em ấy," Đỗ Vân Nghiên khẽ gật đầu, "nhưng có một số việc không có cách nào cưỡng cầu, không cam lòng hay oán trách thì cũng sẽ không thay đổi được gì."

Cố Văn Hi cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói của anh hai lần, thật sự cạn lời: "Anh nghĩ như vậy sao?"

"Nếu không thì như thế nào?"

Cố Văn Hi bị hỏi đến nghẹn họng.

Quả thật là vậy, trừ cái này thì người nọ còn có thể như thế nào nữa? Điên cuồng? Ra sức theo đuổi? Tất cả đều không giống như hành động mà Đỗ Vân Nghiên sẽ làm.

Nghĩ đến lời anh nói trên đỉnh núi ngày hôm qua, có lẽ anh không phải không quan tâm đến Vân Hàn mà là không quan tâm đến cảm giác của mình.

"Đừng như vậy." Trong lòng Cố Văn Hi suy nghĩ một chút rồi lại không nhịn được, hỏi: "Anh thích con trai thật sao?"

"Ừm," Đỗ Vân Nghiên nhanh chóng đáp lời, "lúc mười mấy tuổi thì đã ý thức được có lẽ mình thích nam sinh."

Hồi lâu, Cố Văn Hi vẫn chưa hé răng nói lời nào, cậu ngơ ngác mà chăm chú nhìn anh, Đỗ Vân Nghiên lại hiểu lầm: "Cậu đừng lo lắng, tuy tôi là đồng tính luyến ái nhưng không phải đối với người đàn ông nào thì tôi cũng cảm thấy hứng thú."

"Anh, anh nói gì vậy?" Cố Văn Hi hồi thần, ý của anh chính là cậu không có sức hút với anh sao? "Tôi lo lắng làm gì chứ?"

"Ồ," Sau khi ăn thêm miếng canh nữa, anh buông muỗng xuống, "tôi không muốn cậu có gánh nặng tâm lý."

"Tôi nào có." Cố Văn Hi lập tức phủ nhận.

Đối với chuyện Đỗ Vân Nghiên thích con trai, cậu chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, nhưng lời nhắc nhở của đối phương cứ như nói cậu đừng tự mình đa tình khiến cậu vô cùng mất hứng. Tốt xấu gì thì cậu vẫn là một anh chàng đẹp trai đa tài mà? Cái gì mà "người đàn ông nào" chứ?

Cái này cứ xoắn xuýt trong lòng khiến Cố Văn Hi ăn cơm chẳng ngon.

Đỗ Vân Nghiên vẫn trước sau như một có thể chọc tức người ta mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play