Cố Văn Hi ngủ một giấc đến sáng, còn chưa mở mắt thì đã cảm giác được tia sáng đang nhảy nhót trên mi mắt mình, hôm nay là một ngày nắng.
Còn chưa đến tám giờ, nhưng nếu như muốn giúp Đỗ Vân Nghiên chuẩn bị bữa sáng thì có hơi muộn, cậu vội vàng đứng dậy đi đến gõ cửa phòng đối diện, quả nhiên không có ai trả lời, nhất định đối phương đã dậy từ sớm rồi.
Nhưng sao anh ấy lại không đến kêu mình như ngày hôm qua?
Cố Văn Hi đi xuống lầu một, đến gần quầy bar, cậu nghe được trong phòng bếp vang lên tiếng cười nói.
"Không cần đâu," Đỗ Vân Nghiên quay đầu lại nhìn vào bếp, "Vân Hàn phụ tôi rồi."
Người thanh niên nọ nghe tiếng nói chuyện của bọn họ, ló người ra nói với Cố Văn Hi: "Cố tiên sinh, chào buổi sáng!"
"À, chào cậu." Bỗng dưng bớt được chuyện nhưng trong lòng Cố Văn Hi cũng không quá thoải mái, cảm giác như mình bị bỏ lại bên ngoài, chần chừ đứng bên quầy bar không đi.
Cậu nhớ lại tin nhắn đêm qua trên điện thoại của Đỗ Vân Nghiên —— "Anh Vân Nghiên", nhìn cái cách nói này thì chắc hẳn người gửi là Vân Hàn, "Buổi chiều em không thấy tin nhắn" gì đó... Cho nên người bạn mà Đỗ Vân Nghiên nói ngày hôm qua chắc là cậu ta.
Cố Văn Hi chọn cái bàn gần cửa sổ. Một lát sau, Đỗ Vân Nghiên bưng hai chén đồ ăn nóng đi đến chỗ cậu, gần đây bọn họ đều ăn cơm cùng nhau.
"Bánh trôi rượu nếp than, còn có trứng gà." Đỗ Văn Nghiên giới thiệu với cậu, rượu nếp từ hai ngày trước đã lên men, dùng làm bữa sáng thì vô cùng thích hợp, "Sáng nay chúng tôi mới nhào bánh trôi."
"Sao anh không gọi tôi?" Trong giọng nói của Cố Văn Hi có một tia oán khí.
"Còn sớm quá, ngại làm phiền cậu."
Lời này của anh vô cùng khách sáo, Cố Văn Hi không khó để hiểu ra ẩn ý của câu này —— dù sao thì cậu cũng chỉ là người ngoài.
Vẻ say rượu trên người Đỗ Vân Nghiên đã biến mất, chỉ là trên mặt vẫn phủ một tầng ửng đỏ mỏng manh, hơn nữa tâm trạng của anh vừa nhìn đã thấy khác mấy ngày trước.
Cố Văn Hi vốn nghĩ anh đối đãi với những người trong thôn đều là tính cách ấm áp này, thật ra cũng không hẳn là như vậy, ở trước mặt thanh niên nọ thì vẫn có chút khác biệt, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn một chút.
"Sao cậu không ăn đi?" Đỗ Vân Nghiên thấy cậu ngây người, "Không ngon sao?"
"Không có, ngon lắm." Cố Văn Hi cúi đầu ăn hai muỗng, vừa ngọt vừa nóng, cậu buông muỗng xuống hỏi anh, "Giờ anh còn nhức đầu không?"
"Nhức đầu gì?"
"Không phải hôm qua anh uống say sao?" Cố Văn Hi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của anh, "Anh không nhớ hả?"
"Ngày hôm qua tôi... say lắm hả?" Sắc mặt Đỗ Vân Nghiên khẽ thay đổi.
"Cũng không say lắm, nhưng rất khác so với ngày thường."
Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên càng trở nên cứng ngắc: "Tôi... có nói cái gì kỳ quái không, hay là làm chuyện kỳ lạ gì đó?"
"Anh cảm thấy mình sẽ làm cái gì?" Cố Văn Hi nhận ra anh rất để ý hình tượng của mình sau khi say, tức thì muốn trêu chọc, "Anh bất lịch sự với tôi thì tính sao?"
Đỗ Vân Nghiên "keng" một tiếng ném cái muỗng vào trong chén, nhìn chằm chằm cậu: "Không có khả năng."
Cố Văn Hi không nhịn được cười: "Vậy tôi bất lịch sự với anh thì sao?"
"Đừng nói giỡn." Đỗ Vân Nghiên nghiêm túc nói.
"Nhàm chán." Cố Văn Hi nhỏ giọng. Nếu không phải đêm qua Đỗ Vân Nghiên nói vậy thì cậu cũng không nghĩ ra cái trò đùa nhạt nhẽo này.
Vài phút sau, Vân Hàn đi ra, "Thế nào, hương vị không tệ phải không?" Cậu ta hỏi Cố Văn Hi.
"Ừm, vất vả rồi."
"Không có gì," Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vân Nghiên, hai người đang ngồi đối diện với Cố Văn Hi, cậu ta nhỏ giọng nói với anh, "Xin lỗi anh Vân Nghiên, hôm qua đáng lẽ em nên đến phụ anh."
"Có gì đâu," Đỗ Vân Nghiên hơi quay mặt qua, "Anh chỉ muốn mời em đến ăn một bữa thôi."
Sáng sớm nay năm sinh viên đã đi lên núi nên không ở lại nhà trọ dùng bữa, Sầm Phỉ cũng đã ăn từ sớm rồi đi mất, bây giờ ở sảnh lớn chỉ có ba người bọn họ. Hai người đối diện nói gì thì Cố Văn Hi đều nghe được.
Đây là lần thứ ba cậu gặp Vân Hàn, nhưng lại là lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát đối phương: thanh niên này nhỏ hơn mình vài tuổi, ngồi bên cạnh Đỗ Vân Nghiên thì cũng không có cảm giác chênh lệch gì, trái lại thì cậu càng giống như nhân vật bạn nhỏ được chăm sóc vậy.
Đỗ Vân Nghiên thích nói chuyện với cậu ta, đây là trực giác của Cố Văn Hi. Bởi vì lúc Vân Hàn không ở đây thì phải tự cậu chủ động mở miệng, Đỗ Vân Nghiên mới tình nguyện nói với cậu đôi ba câu, nhưng dĩ nhiên bây giờ thì chẳng phải vậy.
Thanh âm nói chuyện của bọn họ vang lên không ngừng, Đỗ Vân Nghiên trước giờ ôn hòa lại thêm một chút chủ động.
Cố Văn Hi không nói thêm câu nào, cậu cảm thấy mình không thích hợp với bầu không khí này, nhanh chóng ăn xong rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu đứng trước cửa sổ phòng bếp vài phút, nơi này quay mặt về hướng đông, vào mùa đông thì rất hiếm khi có ngày nào nắng chói chang như hôm nay, cậu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa rửa chén với muỗng.
"Để đó đi tôi làm cho." Vừa mới mở vòi nước ra thì Đỗ Vân Nghiên cũng đi vào.
Cố Văn Hi vẫn mở nước ra rửa: "Sao hôm nay anh hào phóng vậy?"
"Hào phóng gì?" Đỗ Vân Nghiên không hiểu, "Không phải cậu rất thích nghỉ ngơi sao?"
"Đỗ Vân Nghiên," Cậu tắt nước, phá lệ gọi tên đầy đủ của anh, "Tôi cũng là người trưởng thành, không phải là con nít cần được chăm sóc, nên làm cái gì hay không nên làm cái gì tôi đều biết." Chén được đặt lên bàn nhẹ nhàng phát ra tiếng vang, tựa như vẽ thêm một dấu chấm cho lời cậu nói.
"Cậu sao vậy?" Đỗ Vân Nghiên không ngốc, nghe ra dao trong câu nói của cậu, "Tôi chỗ nào... làm cậu không vui hả?"
Cố Văn Hi nhanh chóng giấu đi tâm tình, "Không phải, anh không có."
Có lẽ lưu lạc ở bên ngoài lâu quá nên có lúc cảm xúc của cậu sẽ có hơi bất thường. Lúc nào Đỗ Vân Nghiên cũng xa cách mà treo lên một nụ cười khách khí khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cái lý do này mà nói ra thì cũng quá mất phong độ đi.
Thậm chí cậu còn nhớ nhung Đỗ Vân Nghiên chìm trong men say của ngày hôm qua, ít nhất thì đó cũng là gương mặt thật của người này.
"Anh Vân Nghiên!" Vân Hàn vén rèm cửa phòng bếp lên, "Đi ra ngoài cùng em không?"
"À, anh ra liền ——" Đỗ Vân Nghiên nhìn lại cái chén trên tay.
"Để tôi rửa giùm anh," Cố Văn Hi đưa tay ra, sắc mặt bình thản, "anh có việc thì đi trước đi."
Sau vài giây do dự, Đỗ Vân Nghiên vẫn đưa chén muỗng cho cậu.
Cố Văn Hi lại mở vòi nước ra, dòng nước thanh mát che đi tiếng bước chân đang rời đi của Đỗ Vân Nghiên
Dưới sự cọ rửa của cậu, chén sứ trở nên sạch bong, tâm trạng khó chịu của Cố Văn Hi cũng trôi đi theo dòng nước, cậu dựa theo lời dặn của Đỗ Vân Nghiên, dùng khăn vải lau khô hết rồi mới đặt vào tủ chén.
Nhà trọ vắng tanh, Dương Dương và Bối Bối đang nằm trên mặt đất bày ra dáng vẻ ỉu xìu. Cố Văn Hi đi qua ngồi xổm xuống chơi đùa với tụi nó: "Không có ai chơi cùng tụi mày nên rất chán sao?"
"Tao cũng thấy chán nữa," Cậu tiếp tục lẩm bẩm, "người nào người nấy cũng chạy hết rồi."
Cậu chỉ ngồi xổm có một lúc mà khi đứng lên hai chân tê rần. Túi rác bên hàng rào vô cùng bắt mắt, Cố Văn Hi chỉ nhìn thoáng qua đã thấy.
Đỗ Vân Nghiên đi ra ngoài mà cũng quên vứt rác... Trong lòng cậu oán giận đi qua xách túi rác lên.
Bãi rác phân loại cách nhà trọ gần nhất là ở ngay giao lộ phía trước, Cố Văn Hi xách túi rác đi ra ngoài rồi ném vào thùng rác, lúc định xoay người trở về thì dường như nghe được giọng của Đỗ Vân Nghiên.
"Em đừng ghét anh có được không?"
Cố Văn Hi quay đầu lại, Đỗ Vân Nghiên và Vân Hàn đang đứng sau một cái cây cách cậu rất gần, có điều giữa bọn họ còn có một bụi cây nên hai người họ không phát hiện ra cậu.
Cậu đứng sau bụi cây, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT