“Không được phép nguyền rủa bản thân.”

Đông Quân gật đầu một cách nghiêm túc.

Thanh Lam thu cánh lại, ngồi lên đầu vai dựa vào hắn, vẫn tức giận nói: “Ta vẫn chưa tin tưởng ngươi đâu.”

Đông Quân có chút không biết làm sao, hắn cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào, cũng không thể nói “Thật ra cái chuông đeo chân kia, chính tay ta đã đeo lên cho ngươi của kiếp trước” đúng không?

Thần mùa thu đột nhiên nghĩ tới chuyện người khác nhờ mình, lấy ra một tờ giấy ố vàng, vẻ mặt nhạt nhẽo đưa qua, đánh vỡ yên lặng giữa hai người: “Lúc đi ngang qua Côn Luân vô tình gặp được Tây Vương Mẫu, nàng nhờ ta trả tờ khế ước này lại cho ngài.

Đó là khế ước của Thanh Lam trước khi niết bàn với Tây Vương Mẫu, sắp xếp đường lui một cách đầy đủ cẩn thận. Ngụy trang thành chim Tam thanh, dưới sự che chở ở Côn Luân lẩn tránh tất cả nguy cơ có thể khiến Thanh Loan bé nhỏ chết yểu.

“Chúc Dung, đốt giúp đi.” Đông Quân cảm giác bóng lông đang dính bên gò má mình khẽ run lên, tựa hồ bị đả kích không nhỏ, chỉ có thể quyết định thay nó.

Chúc Dung cong ngón tay bắn ra, chân hỏa bùng lên từ bên dưới khế ước.

Thanh Lam nhìn tro bụi tung bay trong gió, vô số hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, chỉ cảm thấy trên người bỗng nhẹ bẫng, gông xiềng vô hình trước nay luôn áp chế mình tựa như biến mất vào lúc này.

Linh lực tràn đầy như được chỉ đường dẫn lối, rót vào cơ thể nho nhỏ của nó. Lông tơ quanh thân cởi ra, thay vào đó là lông vũ với sắc màu xinh đẹp, ba chiếc lông đuôi rốt cục đã dài ra, nhu thuận rủ xuống trong khuỷu tay Đông Quân.

Toàn bộ quá trình lột xác trải qua suốt một mùa xuân, sau khi mang nó về Bồng Lai, Đông Quân ở bên trông nom không rời lấy nửa bước. Bởi vì trần gian đã vào hạ, sắc xuân* lại khoác lên mình chiếc áo xanh tưởng như rất đỗi bình thường ấy.

*chỉ Đông Quân

Một sáng sớm nọ, khi tất cả những hào quang nơi chân trời chiếu xuống Bồng Lai, Thanh Lam cuối cùng cũng mở mắt ra.

Đông Quân chỉ cảm thấy trong ngực nằng nặng, cúi đầu xuống, đối diện với một đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Kiếp trước Thanh Lam gặp phải một số chuyện nên là có tật sợ lạnh. Sau đó Đông Quân từng tiếc nuối nói với Thanh Lam rằng, nếu có thể gặp cậu sớm hơn, thì đã có thể nuôi dưỡng cậu trong sắc xuân vô biên rồi, sẽ không còn sợ gió tuyết nữa.

Hiện tại, Đông Quân nhìn thiếu niên không tấc vải trong ngực, giũ thanh sam để ở một bên ra, khoác lên vai cậu che đi vạn cảnh xuân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play