Thủy tộc tên Du Văn, cậu chàng ngay lập tức chuyển sang hỏi chuyện Quan chỉ huy đứng kế bên, “Anh Nghiêm ơi! Người kia là ai??”

“Người đó là …” Quan chỉ huy cũng không biết nên nói thế nào nữa … tình nhân? Bạn trai? Cha của đứa bé??

Nhưng chưa kịp nói thì Du Văn đã ngạc nhiên đến mức bật ra tiếng, “Là "trai" sao??”

Quan chỉ huy: “…”

Du Văn nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Quan chỉ huy và sau đó thấy y cũng không phản bác, thì lập tức ôm ngực, “Không thể nào! Nguyên soái sao lại thích cậu ta được chứ!”

Quan chỉ huy nghe Du Văn nói vậy, y chợt nghiêm mặt lại, “Chuyện của Nguyên soái chúng ta có thể xen vào à? Tôi khuyên cậu hành xử đúng mực một chút, đặc biệt là đừng đụng vào người này.”

Cậu Du Văn này cũng có tinh thần lực cấp S, Nguyên soái thấy là một hạt giống tốt nên tự mình chỉ dạy một thời gian với hy vọng rằng có thể bồi dưỡng cậu ta thành tài, sau này cũng có người đánh với hắn. Mà ai ngờ rằng Du Văn lại thích Nguyên soái. Nguyên soái thấy rất phản cảm nên từ đó cũng né cậu ta xa ba thước.

“Vì chuyện lần trước nên Nguyên soái lệnh không cho cậu đi theo, nếu lại chọc Nguyên soái giận thì nhất định ngài sẽ đuổi cậu đi.”

Mặt Du Văn khó coi, thở phì phò nói: “Không có chuyện đó. Sao Nguyên soái có thể vì một người ngoài mà phạt tôi được.”

Người ngoài? Quan chỉ huy nhìn Du Văn với vẻ thương hại.

Ôi chàng trai, cậu đúng là không biết tình hình hiện giờ thế nào cả!!

Sau khi ra khỏi tinh hạm, Lâm Ngọc nhìn thấy có rất nhiều người đứng bên dưới thì rất hoảng sợ.

Nghi thức chào mừng của chủ tinh dành cho Yến Tử Hàn rất long trọng, nó giống hình thức duyệt binh, tất cả mọi người đều mặc quân trang, động tác và tư thái đều chỉnh tề, khí thế rất dữ dội.

Lâm Ngọc đứng cạnh Yến Tử Hàn, cậu cảm thấy được tất cả mọi người hành lễ thì rất xấu hổ.

Cậu muốn lui ra phía sau một chút, nhưng Yến Tử Hàn cứ luôn nắm tay cậu rất chặt, cậu không tránh được.

Khi nghi thức duyệt binh kết thúc thì rất nhanh sau xung quanh hai người đã có vài người mặc quân trang.

Ở chủ tinh thì người có cấp bậc cao nhất chính là Tham mưu trưởng. Lông tóc người nọ rất nhiều, thêm hoa văn trên mặt, Lâm Ngọc cảm thấy bề ngoài người này khá giống báo đen.

Tham mưu trưởng thấy Lâm Ngọc đứng bên cạnh Nguyên soái thì hơi kinh ngạc pha chút sửng sốt, nhưng nhanh sau đã bình thường. Người nọ nhanh chóng báo cáo tình huống của tinh cầu cho Nguyên soái một cách đâu vào đó.

“Lần này ngài muốn ở bao lâu. Ở căn phòng trước kia phải không ạ?”

“Không, ta tính ở lại tinh cầu luôn.”

Câu này cho thấy Nguyên soái định ở lại một thời gian.

Nghe hắn nói vậy tất cả mọi người đều hơi vui vẻ, “Ngài đã lâu không về ở rồi. Chúng tôi sẽ xây cho ngài một phòng mới, ngài có yêu cầu gì không?”

Tay Yến Tử Hàn đang vờn ngón tay Lâm Ngọc, bảo rằng: “Cho người tìm hiểu kiến trúc cổ của Liên Bang tinh rồi nhanh đưa bản thiết kế đến đây, ta tự chọn.”

Tham mưu trưởng hơi sửng người, Liên Bang tinh à?

Tham mưu trưởng nhạy bén nhìn thoáng qua Lâm Ngọc, hỏi: “… Nguyên soái sống một mình sao?”

“Không. Hai người.” Yến Tử Hàn dừng một chút để suy tính về việc xây phòng, nói thêm: “Sau này còn có con nhỏ nữa.”

Tham mưu trưởng âm thầm hít sâu một hơi. Trước lúc rời đi rõ ràng Nguyên soái vẫn còn là một người đàn ông vạn năm độc thân, người không những đẹp trai giàu có mà còn phong độ, là kẻ băng sơn chơi hệ không tình dục. Tại sao vừa ra ngoài một chuyến mà đã có cả con rồi!!

Người nắm lấy trái tim Nguyên soái rốt cuộc là thần thánh phương nào??

Lâm Ngọc rõ ràng cảm giác được không khí đột nhiên ngưng lại. Dù mấy người ngoài hành tinh xung quanh đã cố đến mức liều mạng để xóa đi vẻ hóng chuyện trên mặt, nhưng cậu vẫn cảm giác được rất nhiều ánh mắt cả tò mò cả khiếp sợ bu vào người mình, đặc biệt là ở bụng.

Lâm Ngọc: “…” Mấy người hiểu lầm rồi …

Nhưng Lâm Ngọc không nói gì cả. Bởi cậu tin rằng với bọn họ thì chuyện hiểu lầm vẫn dễ tiếp thu hơn …

Yến Tử Hàn nói mấy câu với họ xong thì dẫn Lâm Ngọc đến một phòng đơn, rồi đặt một mâm đồ ăn vặt xuống trước mặt. Nói Lâm Ngọc chờ hắn chốc lát, hắn vừa trở về nên có chuyện cần bàn.

Lâm Ngọc gật đầu, nhìn Yến Tử Hàn đi thì thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Cậu cảm thấy hơi nóng.

Vậy mà Yến Tử Hàn lại bắt cậu mặt một bộ cao cổ dài tay, rồi còn khoác thêm một lớp chế phục bên ngoài nữa. Yến Tử Hàn nói thế này thì mùi hương mới không bay ra ngoài được. Nhưng nơi này trừ Yến Tử Hàn thì cũng chẳng ai ngửi được pheromone của cậu cả! Với cả cậu không phải bánh chưng!

Lâm Ngọc nhìn quanh bốn phía, thấy phòng này không có cửa sổ nên liền cởi quân phục ra, cởi cả cái áo bên trong xuống, cậu để trần thân trên rồi lấy tay quạt cho bớt nóng.

“Ồ, cậu quyến rũ Nguyên soái như vậy phải không?”

Lâm Ngọc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện không biết khi nào trong phòng đã có thêm một người.

Là cậu Thủy tộc tóc vàng gặp hồi nãy.

“Xin lỗi …” Lâm Ngọc vội vàng cúi đầu mặc lại quân phục.

“Che cái gì?” Vốn dĩ ánh mắt Du Văn còn hơi dao động, thấy cậu muốn mặc áo vào thì nhướn một bên lông mày lên, bước nhanh đến.

“Để tôi nhìn xem người như cậu dùng thủ đoạn gì mà có thể có được con của Nguyên soái!”

Lâm Ngọc: “…”

Lâm Ngọc nhìn Du Văn vươn tay định vén quần áo mình thì vội vàng lui về phía sau vài bước, “Anh làm gì?”

Du Văn rất dễ dàng để nắm được Lâm Ngọc. Kéo cổ áo Lâm Ngọc ra xem rồi nhìn lướt qua vùng xương quai xanh, mắt Du Văn bắt được ngay dấu trên đó, lập tức hít một hơi, “Đây là Nguyên soái làm?”

Sau đó Du Văn lại sờ vào vòng kim loại trên cổ Lâm Ngọc, “Đây là cái gì?”

Lâm Ngọc hơi tức giận, “Anh bỏ tôi ra!”

“Dựa vào đâu!” Du Văn hừ lạnh.

Giờ đây Du Văn có một bụng khó chịu.

Cậu xuống tinh hạm liền nghe Nguyên soái nói người này có thai!

Quả thật Du Văn không thể tin nổi, cậu cho rằng nguyên soái không thích mình là bởi vì mình quá đẹp!

Nguyên soái ghét nhất thứ bình hoa di động. Tuy Du Văn cũng rất mạnh nhưng do thiên sinh lệ chất nan tự khí* nên mới bị liên lụy!

Du Văn quét qua quét lại mặt Lâm Ngọc thì lại phát hiện rằng người này còn đẹp hơn cả cậu! Mắt mũi miệng hoàn mỹ đối xứng, màu môi tự nhiên, da cũng đẹp. Đáng ghét, tại sao cả lỗ tai cũng đẹp thế này??

Chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi sao, Nguyên soái không thích cậu là bởi vì cậu chưa đủ đẹp?

Lâm Ngọc nghiêm túc đẩy Du Văn ra, Du Văn cảm nhận được sức của Lâm Ngọc thì lại càng kinh ngạc tợn, Du Văn nắm cổ tay Lâm Ngọc, quơ quơ, “Giỡn hả? Cậu yếu muốn chết!”

Tuy Du Văn có khuôn mặt đẹp nhưng cơ thể thì không. Cậu nói một cách đầy khinh thường: “Cánh tay thế này tôi bẽ dễ như chơi!”

Du Văn mới vừa nói xong thì đã bị sút bay va vào tường, đứng trước mặt cậu là một Yến Tử Hàn lạnh như băng.

Mặt Du Văn lập tức trắng bệch, “Nguyên soái.”

Yến Tử Hàn đen mặt giúp Lâm Ngọc sửa sang lại quần áo, xong mới nhìn cậu một cái, “Chán sống à?”

Du Văn hơi ủy khuất, bò dậy từ mặt đất, “Không phải …”

“Không chấp hành mệnh lệnh, cố ý tập kích thượng cấp. Đi lãnh phạt với Tham mưu trưởng.”

Mặt Du Văn vặn vẹo. Đâu nghiêm trọng dữ vậy, người này mà thượng cấp gì chứ!?

Nếu nhận phạt thì cậu sẽ bị cho đi làm nhiệm vụ địa ngục cấp tử vong gì đó mất, sẽ bay nửa cái mạng mất.

“Nguyên soái …” Du Văn còn muốn nói gì đó thì đã Yến Tử Hàn ngùn ngụt lửa giận mắng, “Cút!”

Du Văn bị dọa run, đành phải hành lễ cúi đầu rời đi.

Lâm Ngọc nhìn Du Văn đóng cửa lại, mới thở dài, đưa tay ra muốn xoa bụng Yến Tử Hàn, “Anh đá người đó làm gì …”

Hồi trước không biết thì không nói, giờ đang có bầu mà cứ đánh đánh giết giết. Mà thật ra người kia cũng chưa làm gì …

Ai ngờ Yến Tử Hàn ôm cậu vào lòng. Mắt hắn cứ lượn quanh cổ áo cậu, vẫn luôn lấy tay cọ quanh cổ cậu, chuyên chú như một con mèo đang liếm lông.

Lâm Ngọc cúi đầu nhìn. Chỗ này chắc là vừa nãy bị Thủy tộc kia đụng trúng. Chắc là dính chút mùi gì rồi.

Lâm Ngọc còn chưa nói lời nào thì Yến Tử Hàn đã giương mắt lên, “Ta nói em đừng nói chuyện với người khác rồi mà. Em ghê gớm lắm, còn cởi cả áo!”

Lâm Ngọc hơi sửng người, “Không phải. Là người đó đột nhiên xuất hiện …”

Yến Tử Hàn đúng lý hợp tình, “Vậy sao em không nói nó cút?”

Lâm Ngọc:?? Anh nghĩ ai cũng như anh chắc.

Lâm Ngọc lại thở dài, không cẩn thận nói lời trong lòng ra, “Được được, chờ anh sinh trứng xong rồi …” Em nhường anh vậy.

Yến Tử Hàn nhướng mày, “Ý em là sao, sinh xong thì thế nào? Ý là muốn qua lại với nó phải không? Em thích nó?”

Lâm Ngọc: “… Đương nhiên không phải, em không có.”

“Em tránh xa nó ra.” Mặt Yến Tử Hàn lộ rõ vẻ đề phòng. “Nó thích đàn ông đó.”

Lâm Ngọc thấy hơi buồn cười, “… Do cậu ấy từng tỏ tình với anh phải không?”

Yến Tử Hàn: “Ừ.”

“… Sau đó thì sao?”

Yến Tử Hàn vẫn nói năng đúng lý hợp tình: “Ta đánh gãy ba cọng xương sườn của nó.”

Lâm Ngọc: “…???”

Lâm Ngọc bất đắc dĩ nói: “Đó anh nhìn đi, nói vậy là cậu ấy thích anh, còn em thì cậu ấy không có hứng thú xíu nào. Ghen thì cũng phải là em ghen, anh giận gì chứ?”

Lâm Ngọc phục sát đất năng lực ghen tuông của Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn dừng một chút rồi hỏi: “Vậy em ghen không?”

Lâm Ngọc lắc đầu.

Yến Tử Hàn đã đánh gãy ba cọng xương sườn của người ta luôn rồi! Lâm Ngọc còn thấy đồng cảm đây này …

Yến Tử Hàn nhăn mày, cảm thấy không vui. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc một hồi rồi ôm chặt hơn chút, “Hôn ta.”

Lâm Ngọc hơi do dự nhưng vẫn hôn khóe miệng hắn một cái.

Yến Tử Hàn bất mãn, “Lúc trước em không hôn như vậy.”

Lâm Ngọc bất đắc dĩ nhìn hắn rồi quay mặt đi không nói gì.

Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc một hồi, Lâm Ngọc cũng không nhìn hắn, khí thế của Yến Tử Hàn liền mềm xuống, “… Em giận à?”

Lâm Ngọc gật đầu, “… Có một chút.”

Yến Tử Hàn im lặng.

Mấy ngày nay hắn ra rất nhiều yêu cầu, hòng trói Lâm Ngọc lại thật chặt. Hắn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn cố ý đấy thì sao. Hắn có bản năng giống dã thú, cứ thích được một tấc lại muốn thêm một thước đấy thì sao, cho đến tận điểm mấu chốt của người ta mới thôi.

Hắn muốn trói Lâm Ngọc bên người, muốn bảo đảm rằng Lâm Ngọc sẽ không rời khỏi hắn, sẽ không thích người khác. Chỉ cần Lâm Ngọc không phản kháng, hắn sẽ luôn luôn làm theo ý mình.

Nhưng giờ đây khi Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc giận thì lòng hắn lại không thoải mái lắm. Tuy hắn muốn chiếm lấy Lâm Ngọc nhưng vẫn muốn làm Lâm Ngọc vui. Hai loại bản năng này lại mãnh liệt như nhau.

Yến Tử Hàn cố ý đổi đề tài, “Mặc hai bộ nóng lắm phải không?”

Lâm Ngọc lập tức quay mặt lại, “Ừ.”

“Vậy thì đừng mặc nữa, để ta kêu người làm một bộ mát mẻ cho.”

Lâm Ngọc gần đây bị chèn ép quá đà, giờ đột nhiên được cho một cục kẹo thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Yến Tử Hàn nhìn cậu cười thì giọng cũng mềm hẳn đi, nói tiếp: “Ta muốn em ở cạnh ta cũng là sợ em bị thương thôi. Nếu ta không ở đây, lỡ như có người lạ giống hồi nãy khi dễ em thì em phải nhắn ta ngay.”

Lâm Ngọc gật đầu, “Được.”

“Em còn giận không?”

Lâm Ngọc nghĩ rồi kéo cổ áo mình xuống, “Thứ trên cổ này có thể lấy xuống không? Nhìn kỳ lắm, như vòng cho chó ấy.”

Vừa nãy bị Thủy tộc nhìn cậu xấu hổ vô cùng.

“Không phải vòng cổ.” Yến Tử Hàn vội vàng phủ nhận, “Có thể đổi thành khác. Đổi thành nhẫn.”

Lâm Ngọc thở dài. “Vậy thì đươc.”

Yến Tử Hàn nhìn hắn, “Ta cũng mang một cái.”

Lâm Ngọc sửng sốt, “Ô?”

Yến Tử Hàn dựa về phía trước, “Hôn ta.”

Lúc này Lâm Ngọc dùng thái độ rất đoan chính để hoàn thành công việc, cậu nghiêm túc hôn Yến Tử Hàn.

Rất nhanh sau Yến Tử Hàn đã nheo mắt lại, chủ động dựa sát vào Lâm Ngọc. Một hồi sau hai người ngã xuống sô pha, Lâm Ngọc vốn đang đè trên người Yến Tử Hàn, nhưng cậu sợ đè em bé trong bụng hắn.

Cậu ngồi dậy, để tay đặt trên bụng Yến Tử Hàn. Hiện giờ khi Yến Tử Hàn không mặc quần áo cậu mới thấy bụng hắn hơi nhô lên. Cậu xoa tay lên bụng, càng lúc càng cảm thấy đáng yêu. Đứa bé này làm thân hình thon dài cứng cáp của Yến Tử Hàn nhiều hơn một phần mềm mại.

“Có khó chịu chỗ nào không?” Dù Yến Tử Hàn chưa bao giờ biểu hiện sự khó chịu khi mang thai, thì Lâm Ngọc vẫn hỏi hắn.

Yến Tử Hàn nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lâm Ngọc rồi lắc đầu.

Bụng không khó chịu, nhưng …

Hắn càng ngày càng mê muội Lâm Ngọc, những chỗ trước kia không chú ý hiện giờ lại cảm thấy càng kỳ lạ, chỗ nào cũng cần Lâm Ngọc để ý đến.

Chỉ có sự tồn tại của Lâm Ngọc mới có thể trấn an nó một cách kỳ diệu được.

Yến Tử Hàn nhích gần đến chỗ Lâm Ngọc, đôi mắt hắn lại một lần nữa biến thành trạng thái nửa xanh xám nửa vàng, “Em không giận?”

“Ừ, em không giận.”

Mặt Yến Tử Hàn hơi đỏ lên, hắn nhìn Lâm Ngọc một cái, tự cởi nút áo trên quân phục mình ra, “Giúp ta …”

Hầu kết Lâm Ngọc nhấp nhô lên xuống. Hoàn toàn bị thứ bên trong áo hấp dẫn, “… Được.”

Hai người dây dưa bên nhau, không biết đây là dã thú chăm nuôi mỹ nhân, hay là mỹ nhân thuần phục dã thú nữa.

- -

Bên kia, Du Văn lãnh trúng nhiệm vụ nguy hiểm từ chỗ Tham mưu trưởng, cậu ta vẫn tức, “Nguyên soái phạt tôi tôi nhận, nhưng cậu ta mà tính là thượng cấp sao?”

Tham mưu trưởng nhíu mày thật chặt, “Cậu đúng là làm bậy! Người nọ đang mang đứa con của Nguyên soái đó, nếu cậu làm người ta bị thương thì Nguyên soái có tha cho cậu được không?”

Quan chỉ huy: “…” Muốn nói lại thôi.

Du Văn lúc này mới lộ ra vẻ hối hận, sắc mặt biến đổi không ngừng, “Không được! Tôi phải đi tìm Nguyên soái.”

Quan chỉ huy ngăn người lại, “Chưa ầm ĩ đủ à? Kiên nhẫn của Nguyên soái có hạn đó!”

“Tôi muốn đi xin lỗi! Nguyên soái nhất định là sợ tôi làm con ngài bị thương. Người nọ yếu chết đi được, nếu va chạm mạnh chút thôi thì chắc không giữ nổi con của ngài ấy mất.”

Quan chỉ huy: “…” Muốn nói lại thôi.

Nhưng Du Văn đã hấp tấp chạy đi mất rồi.

Lâm Ngọc đang lúc thời khắc mấu chốt thì lại nghe được tiếng đập cửa, lập tức lùi về sau một chút.

Yến Tử Hàn hít một hơi, hốc mắt đỏ lên kéo cậu lại, “Em đừng dừng …”

“Nhưng có người bên ngoài …”

Yến Tử Hàn sắp tức chết rồi, tiện tay túm món gì đó quăng lên cửa, “Cút!!”

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Du Văn: Tôi thảm quá mà.

______

(*): một câu trong Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị. Không biết edit sao hết:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play