Ngày hôm sau Diệp Ngọc đi thỉnh an lão phu nhân, nàng đến sớm, quỳ trên đất vấn an lão phu nhân, mặt bà ta hiện rõ vẻ châm chọc: “Cái giá của đương gia chủ mẫu cũng lớn ghê nhỉ, nhiều ngày không đến, ta còn nghĩ rằng ngươi coi bà già đã chết rồi.”
“Ôi ôi!” Diệp Ngọc còn chưa nói gì, mama già bên cạnh đã kêu lên, “Lão phu nhân của ta, đã sắp ăn tết đến nơi rồi, không nên nói những lời không may.”
Diệp Ngọc vẫn đang quỳ, thấy lão phu nhân nhìn về phía mình, dịu ngoan nói tiếp: “Đúng vậy, mẫu thân sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Hừ, sống lâu trăm tuổi?” Lão phu nhân cười lạnh, “Ngươi đừng chọc ta tức chết, thì ta cũng có thể sống lâu trăm tuổi.”
Nói xong thì chẳng để ý đến Diệp Ngọc nữa, cũng không cho nàng đứng lên, Diệp Ngọc chỉ có thể quỳ gối ở đó.
Người đến thỉnh an lão phu nhân ngày càng nhiều, khi nhìn thấy Diệp Ngọc trên mặt đất, trong mắt mọi người đều hiện lên sự khinh thường hoặc vui sướng khi người gặp họa, chỉ có Dư Tích Tuyết lần đầu nhìn thấy tình huống này, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc tột cùng.
Diệp Ngọc đã quen với những ánh mắt như vậy, thậm chí nàng còn chẳng nhíu mày lấy một cái, chỉ thờ ơ nhìn lão phu nhân ôn hòa kêu những người khác đứng dậy, ngay cả Dư Tích Tuyết người bà ta ghét cũng không hề làm khó, để các nàng ngồi xuống bắt đầu hòa thuận vui vẻ nói chuyện với nhau.
Dư Tích Tuyết nhìn bộ dạng ý cười tràn đầy của những người khác nhưng lại chẳng cười nổi, người con gái đang quỳ cách đó không xa vẻ mặt vẫn thờ ơ, hệt như dáng vẻ ngày đó nói chuyện với nàng ấy. Nàng ấy đã sớm biết tình cảnh gian nan của Diệp Ngọc tại hậu viện, nhưng chưa từng nghĩ đến tình trạng này.
Nhìn người kia sống lưng thẳng tắp, nàng ấy chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, mơ hồ nghe thấy tiếng vấn an, chỉ trong chốc lát, cùng với tiếng vang của rèm châu, Quý Duệ từ ngoài đi vào.
Dư Tích Tuyết đứng dậy theo mọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quý Duệ. Nàng ấy thấy Quý Duệ chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua Diệp Ngọc, ngay cả nhìn cũng không nhìn, càng đừng nói giúp nàng.
“Duệ Nhi,” lão phu nhân vui mừng khi nhìn thấy con trai, nhưng trong giọng nói lại có sự oán trách, “Sao hôm nay lại có thời gian đến đây? Còn nhớ bộ xương già này à?”
“Gần đây con hơi bận, thân thể mẫu thân vẫn tốt chứ?” Trong giọng điệu nhàn nhạt của Quý Duệ lộ ra chút quan tâm.
Lão phu nhân đương nhiên rất hưởng thụ những lời quan tâm này: “Gần cuối năm rồi, chuyện trên triều đình lẫn trong phủ đều nhiều, mẹ cũng biết. Chỉ là thương cho con ta không có vợ hiền chủ trì hậu viện này, nếu không cũng có thể sẻ chia vài phần giúp con.”
Lời này trong tối ngoài sáng nhắm vào Diệp Ngọc. Mấy người phụ nữ đang ngồi bắt đầu ngo ngoe rục rịch, ngầm đợi lão phu nhân đả động được Quý Duệ, đổi nữ chủ nhân cho phủ Thừa tướng.
Diệp Ngọc dường như chẳng nghe thấy gì.
“Cũng chưa đến mức không lo liệu được hết việc. Tinh Hoa cũng sắp trở về.” Quý Duệ chỉ không mặn không nhạt đánh Thái Cực chuyển đề tài đi.
Quý Tinh Hoa là em trai Quý Duệ, làm người phóng khoáng thích đi ngao du, một năm còn chẳng xuất hiện được mấy lần trong phủ.
Vừa nhắc đến y, lão phu nhân càng vui vẻ: “Tinh Hoa sắp về à, thế đúng là tốt quá. Aiz, thằng nhóc thúi kia, tính tình không biết giống ai, đúng là khiến ta lo lắng không thôi.”
Chắc là tâm trạng đã tốt, bà ta thậm chí còn tha cho Diệp Ngọc: “Ngươi cũng đứng lên đi! Lần này cho qua, niệm tình cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi cho tốt, nếu có lần sau, ta sẽ thay bọn họ dạy dỗ ngươi nên người.”
Vốn dĩ Diệp Ngọc vẫn luôn bình đạm không chút gợn sóng, nghe thấy câu nói kia thân mình chấn động mạnh mẽ. Lúc này, nàng không còn dịu ngoan đáp lời nữa, chỉ đứng lên sửa sang quần áo.
“Nếu mẫu thân cảm thấy cha mẹ con dạy dỗ không tốt, thì nếu không đêm nay đi tìm bọn họ chỉ giáo đôi câu, như vậy kiếp sau con đầu thai vào nhà bọn họ, họ cũng sẽ có chút kinh nghiệm dạy dỗ con cái.”
Lời này vừa thốt ra, người trong phòng đều có sắc mặt khác nhau. Ai mà không biết cha mẹ Diệp Ngọc đều đã qua đời? Nàng nói như vậy, không phải quanh minh chính đại nguyền rủa lão phu nhân chết đi sao?
Lão phu nhân đương nhiên rất tức giận, tay run run ném chén trà qua, làm cho cả người Diệp Ngọc dính nước trà.
Diệp Ngọc còn chẳng hành lễ, xoay người đi ra khỏi phòng ngay. Nàng nghe thấy tiếng rống giận của lão phu nhân từ bên trong: “Ta biết ngay ả không có lòng tốt gì! Nhìn đi! Còn nguyền rủa ta chết, nếu ta xảy ra chuyện không may gì, thì đó cũng là do ả nguyền rủa.”
Diệu Tình thấy nàng vừa đi ra đã mau chóng chạy đến, đau lòng đến mức đôi mắt đỏ ửng, nhanh nhẹn khoác thêm áo choàng cho nàng.
“Phu nhân, chúng ta về trước đi.”
Diệp Ngọc trấn tĩnh lại: “Không vội.”
“Nhưng mà……” Diệu Tình còn định nói gì đó, đã bị Diệp Ngọc ngắt lời, nên chỉ có thể cùng nàng đứng ở đó.
Một lát sau, thị thấy Quý Duệ từ trong phòng đi ra.
Lúc này Diệu Tình cực kỳ hận Quý Duệ, thị cứ tưởng đại đương gia ở đó, chắc cũng bảo vệ phu nhân một chút, nhưng lại không ngờ vẫn khiến nàng chật vật như vậy.
Nhưng Diệp Ngọc dường như không hề có hận ý với Quý Duệ.
Nàng nhìn Quý Duệ đi đến, giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một: “Có việc?”
Diệp Ngọc biết nói những lời giả dối đó chỉ lãng phí thời gian đôi bên, cho nên trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Trước đó ta đã từng chúc mừng đại nhân tân hôn vui vẻ, nhưng sau này thấy Tuyết phu nhân, ta cảm thấy nên chúc mừng đại nhân lần nữa, có thể tìm được một người giống Tô Mộ Nhiễm.”
Tên Tô Mộ Nhiễm vừa bật ra, mặt Quý Duệ lập tức đen lại: “Diệp Ngọc!”
“Đại nhân đừng tức giận,” Diệp Ngọc đột nhiên mỉm cười, “Ta nói như vậy cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần chúc mừng, chúc mừng ngài nhiêu năm như vậy, tuy cũng không được như ý nguyện, nhưng tốt xấu gì có chút an ủi. Diệp Ngọc thật tình vui vẻ thay đại nhân. Nhưng mà…. Chỉ là một thị thiếp, quá ấm ức cho Tuyết phu nhân, dù sao cũng là người mà ngài ở trên giường người khác còn gọi tên.”