Khi Diệp Ngọc tỉnh lại, Quý Duệ đã đi rồi, thế mà nàng lại chẳng nghe được tiếng động gì.

Cái châm chọc là, nhờ Quý Duệ ban tặng, nàng khó có khi ngủ được giấc ngon lành.

Mới vừa đứng dậy, Diệu Tình đã từ ngoài đi vào: “Phu nhân, người muốn dậy ạ?”

“Ừ.” Giọng Diệp Ngọc có chút lười biếng.

Diệu Tình đốt lò lửa lớn hơn chút, lại dịch về phía mép giường, mới đến hầu hạ Diệp Ngọc thay quần áo.

Vừa mới mặc quần áo xong, chưa kịp trang điểm, đột nhiên có tiếng nha hoàn ở ngoài bẩm báo: “Phu nhân, Tuyết phu nhân đến.”

“Hử?” Bàn tay đang chọn đồ trang sức của Diệp Ngọc dừng một chút.

Diệu Tình cũng nhíu mày: “Phu nhân, đêm qua là đêm tân hôn, đại đương gia lại ngủ nơi này, chỉ sợ Tuyết phu nhân đến đây hẳn cũng không có ý tốt gì. Nếu không nô tỳ ra tống cổ?”

Diệp Ngọc lười nhác liếc thị một cái qua gương: “Ngươi tống cổ như nào? Nói phu nhân nhà ngươi không xuống giường được à?”

Diệu Tình bị lời của nàng làm sặc, ngay sau đó thấy buồn cười, đêm qua đại đương gia ngủ lại, nếu hôm nay thị nói phu nhân không xuống giường được, Tuyết phu nhân kia không biết sẽ tức thành dạng gì đây? Biết phu nhân có ý đi gặp người, thị phân phó một tiếng với bên ngoài: “Báo Tuyết phu nhân chờ lát!”

Nói xong lại tiếp tục vấn tóc cho Diệp Ngọc, thị nhẹ nhõm thở một hơi trong lòng, tối hôm qua thị cũng nhìn ra phu nhân không muốn đại đương gia, nhưng nhìn nàng vẫn còn trêu đùa được với mình, hẳn cũng không còn chuyện gì nhỉ?

Nếu đã đi gặp thiếp thấp, đôi tay khéo léo của Diệu Tình chải một kiểu tóc vừa quý khí vừa trang nghiêm cho Diệp Ngọc, phải để khí thế phu nhân của mình nghiền áp đối phương trước đã, nếu không phải Diệp Ngọc phản đối, thị hận không thể đổi y phục màu nhạt này đi luôn.

Ngoại trừ ngại phiền toái phải thay quần áo, cái khác Diệp Ngọc đều theo thị.

Khi chọn lựa cài tóc, Diệp Ngọc thấy một chiếc trâm ngọc, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng xúc cảm cực kỳ thượng thừa, sờ vào bóng loáng mượt mà.

Nàng cũng không để ý đến bản thân còn có một chiếc trâm ngọc như vật, bởi vì ngọc sờ vào trơn nhuận bóng loáng khiến người ta yêu thích không buông tay, Diệp Ngọc bèn cài lên đầu mình luôn.

Chỉnh trang ổn thỏa, hai người bấy giờ mới đi ra gian ngoài, Diệp Ngọc liếc mắt một cái đã thấy người con gái mặc một chiếc váy màu xanh nhạt.

Nơi đây của nàng cũng không phải xưa nay không ai đến, rốt cuộc thì nàng không được sủng ái nhưng cũng vững vàng là đại phu nhân phủ Thừa tướng, thường xuyên có thị thiếp được sủng ái đến gây chuyện, người nào cũng ăn mặc quyến rũ xinh đẹp đến thể hiện bản thân được sủng ái, nhưng hôm nay vị Tuyết phu nhân này lại mặc y phục màu nhạt, hơn nữa khi Diệp Ngọc vừa vào cửa đã chú ý đến, nàng ấy cũng không có động tác đứng dậy, xem ra trong thời gian chờ vẫn luôn đứng.

Đã nhiều năm như vậy rồi Diệp Ngọc hiếm khi tỏ ra khen ngợi với ánh mắt của Quý Duệ.

Dư Tích Tuyết ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy Diệp Ngọc từ ánh nhìn đầu tiên, dù cho nàng ấy đã nghe thanh danh diễm động thiên hạ* của vị phu nhân này, như năm tháng không tha người nào, có trẻ tuổi xinh đẹp thì khi già rồi vẫn cùng một dạng thôi không phải sao? Nhưng hôm nay nhìn thấy người thật, nàng ấy mới cảm thấy ông trời thiên vị người này, giống như Quý Duệ, trên người vị phu nhân này, cũng không nhìn thấy dấu vết năm tháng.

*Xinh đẹp đến mức kinh động cả thiên hạ.

“Phu nhân.” Dư Tích Tuyết cười nhạt, khom lưng hành lễ.

Khi vừa vào cửa Diệp Ngọc chỉ nhàn nhàn nhìn thoáng qua, bây giờ đến gần đã nhìn rõ người, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Năm đó nàng cho rằng bản thân là người Quý Duệ cưng chiều trong tim, sau này lại biết được, Quý Duệ chỉ lợi dụng bản thân, người chân chính hắn cưng chiều trên đầu quả tim, là một người khác. Nhưng khi Diệp Ngọc biết được sự tồn tại của người đó, cha nàng đã giết người đó rồi.

Diệp Ngọc chưa gặp người thật, nhưng đã nhìn qua tranh.

Người con gái trước mắt cực kỳ trẻ tuổi, giống bức tranh kia đến sáu phần, trong mắt nàng có thể nhìn thấy sự hồn nhiên ở tuổi này, thiếu nữ như vậy, dường như tâm cơ đều viết hết trong mắt, khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

Diệp Ngọc không biết tâm tình bản thân bây giờ như nào, Quý Duệ cất chứa cả một hậu viện người thay thế, cuối cùng cũng tìm thấy người giống nhất sao? Nàng đi qua đỡ người lên: “Tuyết phu nhân không cần đa lễ, ngồi đi!”

“Tích Tuyết không dám,” Dư Tích Tuyết vội từ chối, “Ngày hôm qua Tích Tuyết vừa qua cửa, dựa theo quỷ củ thì hôm nay sẽ đến thỉnh an phu nhân người. Phu nhân mời ngồi, Tích Tuyết dâng trà cho người.”

Diệp Ngọc nhìn nàng ấy một cái rồi ngồi xuống, nàng suýt nữa đã quên cái quy củ này, rốt cuộc mọi người trong hậu viện này đều hiểu rõ trong lòng rằng nàng mặc kệ mọi chuyện, ngoại trừ kiếm mấy chuyện hãm hại linh tinh, hầu như không ai đến.

Dư Tích Tuyết thấy nàng ngồi xuống, nhanh chóng dâng trà lên.

Diệp Ngọc nhận lấy, vẻ mặt Diệu Tình hơi lo lắng, dường như sợ trà bị hạ độc. Diệp Ngọc lại chẳng thấy sao, không nói đến Dư Tích Tuyết không có khả năng trắng trợn táo bạo ngầm hạ độc như vậy, dù cho thật sự có độc, chẳng qua là chết sớm hơn chút thôi. Nàng uống một ngụm tượng trưng.

“Tuyết phu nhân có tâm.” Nếu người ta đã theo quy củ mà đến, nàng tất nhiên cũng không thể mất lễ nghĩa, nhưng mà nàng cũng không ngờ Dư Tích Tuyết lại đến thỉnh an một cách nghiêm túc, nhất thời không có chuẩn bị gì, chỉ có thể rút một cây trâm trên đầu xuống, “Ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có cây trâm này ta đã cài nhiều năm, hôm nay vừa nhìn nhưng đã thấy rất hợp với ngươi, nếu Tuyết phu nhân không chê thì nhận lấy đi.”

Nàng rút cây ngọc trâm xuống, thật ra cũng là lâm thời nảy lòng tham, thấy cây trâm có vẻ đơn bạc, thì thêm câu chuyện bịa ra để làm tăng giá trị, trên thực tế thì đây là lần đầu tiên nàng cài.

Dư Tích Tuyết nhận lấy cây trâm, nàng ấy vừa nhìn cây ngọc trâm này đột nhiên vừa thấy đã không chớp mắt*, thủ công không đủ tinh thế, nhưng nhìn kỹ thì chất ngọc trong suốt ôn nhuận, lập tức biết đây là đồ tốt, cũng không chối từ: “Vậy phu nhân thứ cho Tích Tuyết đã đoạt đồ yêu thích.”

*Nó giống như vừa thấy đã yêu.

Thỉnh an cũng đã xong, Dư Tích Tuyết cũng không ý định rời đi, Diệp Ngọc cũng không thể đuổi người, chỉ có thể để nàng ấy ngồi xuống.

Diệp Ngọc nhận ra nhìn qua Dư Tuyết là người lui tới có lễ, dáng vẻ đoan trang hào phóng, nhưng thật ra cũng là người có tính tính hoạt bát, nói khá nhiều.

“Trước kia thiếp đã nghe nói về phu nhân, hôm nay vừa thấy thật đúng là danh bất hư truyền.”

Diệp Ngọc cười nhạt, thái độ nàng không nóng không lạnh, hoặc nói là xa cách. Oanh oanh yến yến của Quý Duệ nhiều như vậy, nàng không có ý định trộn lẫn vào, huống chi, lại là khuôn mặt như này.*

*Dành cho ai không hiểu: Nữ chính đang nói đến gương mặt của ánh trăng sáng.

Cho nên cuối cùng vẫn chỉ điểm đôi câu: “Tuy trên danh nghĩa ta là đại phu nhân, thật ra chuyện trong phủ không phải ta quản thúc. Tuyết phu nhân nếu nguyện ý, có thể đi lại nhiều thêm với Như phu nhân, Dao phu nhân các nàng ấy.”

Ý tứ nàng rõ ràng như vậy, Dư Tích Tuyết tất nhiên nghe hiểu, nhưng nàng ấy cũng chỉ khách sáo đáp lại một câu: “Như phu nhân, Dao phu nhân đều là các tỷ tỷ vào phủ trước Tích Tuyết, Tích Tuyết đương nhiên sẽ đến thăm hỏi.”

Diệp Ngọc bèn tiếp tục ứng phó nàng ấy một cách không mặn không nhạt.

Diệu Tình bên cạnh vừa nhìn sắc mặt đã biết nàng mệt mỏi, lại biết nàng không thể nói rõ ra, lập tức mặt không đổi sắc đứng sau xoa bóp vai cho nàng.

Dư Tích Tuyết đương nhiên cũng chú ý đến, vội đứng dậy chào tạm biệt: “Nghe nói thân thể phu nhân gần đây không khỏe, Tích Tuyết đã quấy rầy lâu rồi, hôm nay xin phép về trước ạ.”

Tất nhiên Diệp Ngọc sẽ không giữ lại, chỉ ôn hòa dặn dò: “Thời tiết không tốt, trên đường trở về Tuyết phu nhân cẩn thận chút.”

Dư Tích Tuyết quy quy củ củ hành lễ, rồi mới dẫn theo đám nha hoàn lui ra.

Diệp Ngọc hưởng thụ Diệu Tình bóp vai cho nàng, lại hơi buồn cười: “Ngươi đúng là ngày càng cơ linh.”

“Sao có thể so với phu nhân được ạ? Nô tỳ không biết người đeo cây trâm kia mấy năm cơ đấy.” Diệu Tình cũng trêu ghẹo, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì, “Nhưng mà cây trâm kia lại đại đương gia đưa cho người, người cứ đưa cho Tuyết phu nhân như vậy, đại đương gia có tức giận không nhỉ?”

Diệp Ngọc hơi sửng sốt: “Đó là đại nhân đưa?”

Diệu Tình vừa nghe thì biết ngay nàng đã quên, hoặc căn bản là không biết. Dù sao đại đương gia vừa đưa đồ, Diệp Ngọc cũng không nhìn lấy một cái chỉ bảo thị cất đi.

Diệp Ngọc cũng liếc thị một cái: “Đã bảo ngươi cất cho tốt rồi sao còn đưa đến trước mặt ta, bây giờ cũng không thể lấy về được nữa, chỉ hy vọng đại nhân đã quên rồi.”

Tuy nàng nói như vậy, nhưng lại cảm thấy cũng không phải chuyện lớn gì, Quý Duệ rất ít khi đưa riêng cho nàng thứ gì, trên cơ bản đều là mỗi người trong hậu viện đều có thì cũng tiện thể cho nàng, cái kia chắc chắn là quản gia đưa, hắn sao có thể nhớ rõ bản thân tặng cái gì, cho nên cũng không nghĩ về chuyện này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play