Ngoại trừ mấy ngày đầu Quý Duệ canh chừng Diệp Ngọc mộc tấc cũng không rời, sau đó mỗi ngày đều thật sự bận rộn.

Chỉ là hắn cố gắng khống chế địa điểm bận rộn của mình ở quanh Diệp Ngọc, chuyển thư phòng đến cách vách phòng nàng. Diệp Ngọc thường xuyên có thể nghe được tiếng Quý Duệ đè giọng ra lệnh.

Toàn bộ Hinh viên đều an tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng Diệp Ngọc cũng phát hiện vấn đề này.

“Tiểu Đào.” Nàng buông quyển sách trên tay xuống, gọi người đứng ở một bên.

“Dạ, phu nhân, người cần gì ạ?” Tiểu Đào trả lời vô cùng tích cực. Nàng ta đến nơi này mấy ngày, giờ phút này đã hiểu rõ địa vị của phu nhân, cho nên không dám chậm trễ nửa phần với nàng.

Ngày thường mọi chuyện của Diệp Ngọc đều là Quý Duệ tự tay hầu hạ, khi cả hai ở cùng một chỗ, nàng cũng rất ít khi sai sử mình, bây giờ vất vả lắm nàng mới chủ động gọi mình, Tiểu Đào lập tức tiến lên.

“Mọi người trong viện, đi đâu cả rồi?” Diệp Ngọc phát hiện hình như đã nhiều ngày nàng chưa hề thấy người hầu trong viện mình.

“Hả? A!” Tiểu Đào hơi sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, “Phu nhân hỏi Diệu Tình cô cô sao? Vết thương của Diệu Tình cô cô khi đã khỏi sẽ lập tức quay về hầu hạ phu nhân.”

“Không phải,” Diệp Ngọc biết nàng ta cố ý tách đề tài cũng không giận, kiên nhẫn giải thích, “Ta nói là các nha hoàn khác.”

“Cái này…” Tiểu Đào tuy khẩn trương, nhưng cũng nhanh chóng nghĩ kỹ rồi trả lời lại, “Đại nhân thấy các nàng hầu hạ phu nhân không đủ tận tâm tận lực, vậy nên thay hết.”

“Ừ, ta đã biết.” Diệp Ngọc chỉ đáp một câu như vậy, lại cầm lấy sách đặt bên cạnh.

Tiểu Đào cẩn thận nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng như thường, không giống dáng vẻ vẫn đang rối rắm vấn đề này, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Nếu phu nhân cứ tiếp tục hỏi, nàng ấy cũng không biết trả lời tiếp như nào.

Diệp Ngọc đã có tâm tư trong lòng, cũng không làm khó tiểu nha đầu này.

Quý Duệ thường không ở một mình quá lâu, có lẽ đã xử lý xong chuyện lập tức trở về phòng Diệp Ngọc.

Giữa mày hắn có chút ý mừng: “Diệp Ngọc, ta tìm được một vị y giả, nghe nói là thế ngoại cao nhân. Lát nữa ông ấy sẽ đến, có thể để ông ấy khám cho nàng xem.”

Diệp Ngọc không hứng thú với cái này, nàng cho Tiểu Đào lui ra mới hỏi: “Người hầu trong viện ta, ngươi đưa đi đâu rồi?”

Vấn đề của nàng khiến Quý Duệ vất vả lắm mới giãn mày ra lại cau lại, nụ cười phai nhạt đi, hắn biết có lẽ Diệp Ngọc cũng đã đoán được, nên không giấu giếm, ngồi xuống bên cạnh.

“Độc của nàng nếu đã hạ mười năm, tất nhiên sẽ là người bên cạnh hạ, ta đã giam tất cả các nàng lại, đương nhiên sẽ tra ra người đứng sau.”

Quả thật Quý Duệ khó có thể tưởng tượng có một con rắn độc ẩn núp bên người Diệp Ngọc như vậy, bàn tay vô thức siết chặt lại. 

Diệp Ngọc nhìn hắn một cái, có thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, lại cảm thấy buồn cười, độc, có thể độc hơn người đàn ông này ư?

Khóe môi nàng lộ ra nụ cười châm chọc, đột nhiên hỏi không rõ ý tứ: “Nếu tra ra ai là kẻ đứng sau, ngươi sẽ làm gì? Giết nàng báo thù cho ta?” 

“Thù tất nhiên phải báo,” trong mắt Quý Duệ có sự tàn nhẫn, khi nhìn về phía Diệp Ngọc lại dịu xuống, “Nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là tìm người đó lấy thuốc giải. Chỉ cần có thuốc giải, nàng sẽ được cứu rồi.”

Hắn muốn cầm tay Diệp Ngọc, nhưng nghĩ đến nàng thấy phản cảm thì lại nhịn xuống. Bệnh của Diệp Ngọc cần phải có một tâm trạng tốt, mà bản thân lại là người khiến nàng cảm thấy không vui, Quý Duệ hiểu rõ điều này, không thể không cẩn thận khắc chế bản thân.

Nhưng bỗng nhiên hắn lại thấy có gì đó không đúng, ánh mắt khẽ thay đổi: “Hay là, nàng đoán được người đứng phía sau là ai?”

Diệp Ngọc nghe được lời này thì cười khẽ: “Sao ta biết được.”

Quý Duệ không biết lời nói của nàng là thật hay giả, bởi vì hắn quá rõ ràng, dù Diệp Ngọc biết, có lẽ nàng cũng chẳng nói.

“Cho nên, ngươi không cho Diệu Tình về, là vì bắt giữ nàng?”

Nhận thấy ngữ điệu sắc bén của Diệp Ngọc, Quý Duệ sợ nàng tức giận nên nhanh chóng giải thích: “Diệu Tình tất nhiên không giống người khác, ta chỉ để thị nghỉ ngơi dưỡng thương thôi, nàng cũng không muốn thị mệt mỏi đúng không?”

Hắn không dám nói là ngay cả Diệu Tình hắn cũng không yên tâm, dù sao cũng là người ở gần Diệp Ngọc nhất, cho nên cũng phải điều tra, chỉ là không dám áp dụng các biện pháp đối phó với mấy nha hoàn khác.

Lúc này giọng nói của Tiểu Đào vang lên ở bên ngoài: “Đại nhân, phu nhân, Lý đại phu đến.”

Lý đại phu này có lẽ là thần y mà Quý Duệ nói, Diệp Ngọc chỉ thấy sắc mặt Quý Duệ vui vẻ, người đã đứng lên đi ra ngoài: “Mau mời vào!”

Nàng ngồi không nhúc nhích, mấy ngày nay Quý Duệ không biết tìm đại phu ở nơi nào đến khám bệnh cho nàng, chỉ là không thấy có hiệu quả lắm.

Đại phu được mời đến, y thuật hơi cao minh, còn có thể lắc đầu nói một câu không có thuốc chữa, y thuật kém còn thậm chí không khám ra vấn đề gì cả, chỉ có thể nói là suy nhược cơ thể có thể điều trị, khiến Quý Duệ tức đến mức mắng là lang băm.

Sau khi Quý Duệ rời khỏi đây không bao lâu thì dẫn một ông già đầu tóc hoa râm, Diệp Ngọc thấy vậy cũng đứng lên. Mặc kệ giữa nàng và Quý Duệ xảy ra chuyện gì, thì cũng không thể mất lễ nghĩa trước mặt người ngoài.

“Thảo dân tham kiến phu nhân.”

Ông già khách khí hành lễ, đương nhiên Diệp Ngọc cũng đáp lễ lại.

Không hổ là Lý đại phu mà Quý Duệ coi trọng, nhìn qua cũng xác thật có chút bản lĩnh, sau khi cẩn thận bắt mạch thì vuốt râu rơi vào trầm tư.

“Lý đại phu, ngài xem như thế nào?” Quý Duệ ở một bên không nhịn được hỏi.

Lúc này Lý đại phu mới từ từ mở miệng: “Nếu đại nhân đã mời ta đến, chắc cũng đã biết tình huống của phu nhân, ta đây bèn nói thẳng, độc này tên khổng tước lam, số lượng nhiều có thể gây chết người, nhưng cũng không đến mức không có thuốc chữa. Nhưng cái xấu là phu nhân bị tích lũy đã nhiều năm, cho nên….”

Ông còn chưa nói dứt lời, nhưng ý tứ phía sau rất rõ ràng. Quý Duệ kìm nén tình tình: “Ta mời ngươi đến, không phải để nói mấy cái đó.”

Lý đại phu không vui nhìn hắn một cái: “Ta đây cũng chỉ có thể nói những gì ta biết. Hơn nữa phu nhân,” ông nhìn về phía Diệp Ngọc, “Ta cũng nhắc nhở người, độc này bây giờ còn chưa hoàn toàn phát tác, nếu đợi nó phát tác thật sự, thì chỉ có thể chịu đựng. Mỗi lần phát tác định kỳ, đều sẽ đau đến sống không bằng chết. Phu nhân cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Diệp Ngọc đúng là không ngờ đến mức này, cũng hơi sửng sốt một chút mới nói cảm ơn: “Cảm ơn Lý đại phu đã….”

Nàng nói chưa dứt lời, đã thấy Quý Duệ sắc mặt xanh mét đứng bật dậy: “Sống không bằng chết là ý gì? Không có cách chữa à? Ngươi không thể nói chút chuyện có ích cho ta à?”

Tuy Lý đại phu kia nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng cũng có tính tình, sắc mặt lập tức trở nên không vui: “Ta nói, ta chỉ nói những gì ta biết. Huống hồ, thân thể phu nhân, chắc hẳn có cao nhân điều trị đúng không? Nếu không bây giờ sắc mặt cũng không thể tốt như vậy.”

Quý Duệ cứng đờ ở đó không nói lên lời, nhưng Diệp Ngọc lại bật cười: “Lý đại phu quả nhiên y thuật cao minh, không giấu giếm ngài, trước đó vẫn luôn là Đoạn đại phu kê thuốc cho ta.”

“Đoạn…… Đại phu,” Lý đại phu lẩm nhẩm một chút, đột nhiên trong mắt chợt lóe, “Chẳng lẽ là Đoạn Vân Tri Đoạn đại phu?”

Diệp Ngọc hơi kinh ngạc: “Lý đại phu quen biết với hắn?”

Nói như vậy chính là khẳng định.

Lý đại phu đứng lên: “Quen biết thì không phải, chỉ là đã nghe qua tên của Thiếu cốc chủ Dược Vương Cốc. Trong phủ Quý đại nhân đã có cao nhân, cần gì phải tìm y giả nơi nơi.”

Khi nói chuyện cũng đã sắp rời đi, chỉ là trước khi rời đi còn nhìn Diệp Ngọc cảm thán một câu: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! “

Diệp Ngọc biết ông ta nói đến Đoạn Vân Tri, Thiếu cốc chủ….. Bản thân cũng biết chàng là người của Dược Vương Cốc, nhưng không nghĩ rằng còn có thân phận như vậy.

Một bàn tay làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, Diệp Ngọc tránh đi theo bản năng.

Quý Duệ nhìn bàn tay trống không của mình cũng không cố chấp dây dưa, dù sao hắn cũng chỉ để kéo suy nghĩ Diệp Ngọc về.

Giờ phút này nghe Lý đại phu nói vậy, hắn ngồi ở kia tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng thở dài nhận mệnh.

Cùng ngày, Diệp Ngọc lại lần nữa gặp được Đoạn Vân Tri.

Đoạn Vân Tri vẫn mặc y phục trắng thuần, nhìn cũng không giống bị chịu khổ, nhưng sắc mặt có chút tiều tụy.

Chàng nghe nói Diệp Ngọc té xỉu, lại bị ngăn không nhìn thấy người, đã nóng lòng mấy ngày. Lúc này vất vả lắm mới gặp được người, nhìn Quý Duệ che chở phía trước thì thật sự bực bội.

“Ngươi như vậy là muốn để ta khám bệnh cho ngươi? Ta cũng không ngại, ngươi bị bệnh thần kinh cũng không nhẹ đâu.” Giọng điệu chàng lạnh băng, ý trào phúng mười phần.

Diệp Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trước nay nàng còn chưa thấy bao giờ thấy mặt này của Đoạn Vân Tri.

Quý Duệ tuy không cam lòng, nhưng nhiều ngày như vậy hắn đã chứng thực, chỉ có người này có thể cứu Diệp Ngọc, nên phải nhường vị trí ra.

Đoạn Vân Tri chẳng nhìn hắn, ngồi xuống cạnh Diệp Ngọc, tuy canh cánh trong lòng nhiều ngày như vậy, lúc này vẫn không nhịn được quở trách nàng.

“Ta đã nói bao nhiêu lần với người, không thể tức giận, không cần suy nghĩ, người cứ không chịu nghe! Bây giờ nửa tính mạng người đều do ta kéo về, sao lại không quý trọng nó.”

Tuy là trách cứ, nhưng sự quan tâm trong ngôn từ này sao người khác lại không nghe hiểu được.

Diệp Ngọc thấy rất có lỗi, lại nói lần trước hai người cũng coi như là tan rã trong không vui.

“Làm phiền Đoạn đại phu.” Nàng vươn tay ra.

Quý Duệ ở cạnh hơi hít khí vài lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không quấy nhiễu Đoạn Vân Tri xem bệnh.

Đoạn Vân Tri không chậm trễ nữa, nghiêm túc viết phương thuốc cho Diệp Ngọc. 

Khi chàng đi ra nấu thuốc, Quý Duệ cũng đi theo.

“Đoạn đại phu.” Quý Duệ gọi chàng lại.

Đoạn Vân Tri dừng bước.

“Ta biết ngươi và nàng có chút sâu xa,” Quý Duệ còn điều tra sâu hơn Quý Tinh Hoa, biết hai người đã từng có giao thoa, tất nhiên không khó đoán ra tâm tư của Đoạn Vân Tri, đây cũng là nguyên nhân hắn bất mãn với Đoạn Vân Tri, “Nhưng mà, ngươi tốt nhất đừng có tâm tư khác.”

Đoạn Vân Tri cười lạnh: “Quý đại nhân sợ hãi ư? Chỉ là ta cảm thấy không cần thiết lắm. Trong lòng nàng, có lẽ bây giờ đi trên đường tùy tiện kéo một người qua cũng hơn ngươi nhiều, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ghen ghét hết một lượt?”

Lời nói của chàng khiến Quý Duệ á khẩu không trả lời được, nhưng hắn cũng biết, lời này của Đoạn Vân Tri đúng là sự thật.

“Độc của nàng, có thể giải không?” Quý Duệ lại hỏi vấn đề khác.

“Quý đại nhân bận rộn nhiều ngày như vậy, còn chưa tìm ra đáp án ư? Hoặc là không tìm được đáp án mình muốn?”

“Vậy nếu như ta có thể tìm được người hạ độc thì sao? Có thuốc giải linh tinh gì không?” Quý Duệ lo lắng vội vàng hỏi.

Đoạn Vân Tri vẫn luôn châm chọc lúc này lại trầm mặc trong chốc lát, mới dịu giọng: “Tuy không chắn chắn, nhưng nếu ngươi có thể tìm ra, vậy là tốt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play