Lúc Diệp Ngọc tỉnh dậy chỉ cảm thấy bản thân dường như đã ngủ rất lâu, trong phòng một mảnh tăm tối, mắt nàng phải thích ứng tới nửa ngày mới có thể loáng thoáng trông thấy mép giường có một bóng người, Diệp Ngọc theo trực giác cho là Diệu Tình, nên mở miệng gọi: “Diệu Tình, ta muốn uống nước.”

Nói xong một lúc lâu vẫn không có lời đáp, nàng lập tức nhận ra có điều không bình thường, Diệu Tình chắc chắn sẽ không không để ý tới mình.

“Ai đang ở đó?”

Mãi đến khi nàng hỏi thêm một câu, bóng người kia rốt cuộc mới động đậy, đi tới bên cạnh bàn thắp nến.

Nương theo ánh nến, Diệp Ngọc cũng nhìn thấy rõ người đó, vậy mà lại là Quý Duệ, biểu cảm tức khắc thay đổi, nghĩ tới chuyện người này thế mà muốn động thủ với Diệu Tình, trong lòng nàng lại dâng lên cơn giận, quay đầu đi không nhìn.

Sau tiếng rót nước, Quý Duệ bưng một chén nước đi tới.

“Không phải muốn uống nước sao? Có thể ngồi dậy không?”

Giọng của hắn có chút nghẹn ngào, giống như đã rất lâu không nói chuyện, ngữ khí lại ôn hòa đến mức khó tin.

Diệp Ngọc lạnh lùng nhắm mắt lại: “Ta không muốn uống nữa.”

Quý Duệ không rời đi, trái lại ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói nhu hòa thêm một chút: “Nàng ngủ ba ngày rồi, vẫn nên uống một ngụm đi, đợi lát nữa ta bảo phòng bếp hầm bát cháo mang tới.”

Thanh âm này khiến Diệp Ngọc trợn mắt nhìn hắn như thấy quỷ, khi tới gần, nàng mới thấy khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông. Không biết người này kích động cái gì, nhưng thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Diệp Ngọc mím đôi môi khô khốc, hỏi thẳng chuyện mình đang lo lắng.

“Diệu Tình đâu?”

Quý Duệ không hề bất ngờ về câu hỏi của nàng, lập tức trả lời: “Ta để thị lui xuống nghỉ ngơi rồi, trên mặt thị còn có vết thương, ta đã cho đại phu tới xem. Còn Hà Thủy Dao, ta cũng trách phạt rồi.”

Giọng điệu gần như lấy lòng này thật sự khiến Diệp Ngọc phải nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt, nàng quét mắt nhìn một vòng mới phát hiện ra nơi này không phải phòng của mình.

Không đợi nàng nói gì, Quý Duệ lại tiếp tục khuyên: “Hay là uống nước trước đã, được không?”

Diệp Ngọc vốn khát nước, lại nói thêm mấy câu như vậy cho nên lần này cũng không từ chối.

Thấy nàng muốn đứng dậy, Quý Duệ đưa tay ra đỡ lại bị Diệp Ngọc né tránh.

“Để ta tự làm được rồi.”

Cánh tay của Quý Duệ khựng lại một hồi, cuối cùng cũng không miễn cưỡng nữa, rụt về.

Nằm trên giường ba ngày, thân thể của Diệp Ngọc quả thật đã suy yếu tới cực điểm, nhưng nàng vẫn cố sức tự mình ngồi dậy. Quý Duệ thấy nàng ngồi vững rồi mới đem chén trong tay mình đưa tới.

Hắn ở bên cạnh nhìn Diệp Ngọc uống xong, nhận lấy chén lại hỏi: “Có muốn uống thêm không?”

Diệp Ngọc hơi không thích ứng với một Quý Duệ như vậy, nàng không trả lời, hỏi ngược lại: “Đây là đâu? Ta muốn về Hinh viên.”

“Đây là phòng ta. Về sau nàng cũng không cần trở về Hinh viên nữa, cứ ở lại đây.” Quý Duệ nói xong, hình như phát hiện ra bản thân vừa dùng ngữ điệu quen thuộc bèn dịu giọng, “Nàng ở lại nơi này, ta mới có thể chăm sóc nàng cho tốt.”

Diệp Ngọc im lặng. Sự trầm mặc này khiến Quý Duệ lộ ra vài phần hoảng sợ, ngay cả động tác đứng dậy hắn cũng cảm thấy lúng túng.

“Ta tới phòng bếp dặn bọn họ hầm cháo.”

Hắn buông chén xuống lập tức vội vàng xoay người đi ra ngoài.

“Quý Duệ,” Diệp Ngọc gọi hắn lại, trừ khi cực kỳ tức giận, nàng rất ít khi gọi tên hắn, hiện giờ lại bình thản gọi như vậy, Quý Duệ lập tức dừng bước. Biểu cảm Diệp Ngọc đầy khó hiểu, “Ngươi đây là đang làm gì vậy?”

Nàng không bất ngờ vì Quý Duệ đã biết cái gì, giấu đi bệnh tình của mình cũng là bởi vì không cần phải để hắn biết, nếu như biết rồi thì cũng vẫn như thế, Diệp Ngọc nghĩ như vậy, lại không ngờ rằng Quý Duệ sẽ phản ứng thế này.

Quý Duệ hơi cúi đầu, hắn quay lưng lại với ánh sáng, bóng tối bao trùm cả khuôn mặt khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cuối cùng hắn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Ngọc

“Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ trở lại ngay.”

Diệp Ngọc nhìn hắn xoay người đi ra ngoài như một âm hồn, phía trước là chiếc ghế tựa nhưng dường như hắn không nhìn thấy, không có ý định đi đường vòng, Diệp Ngọc cũng không mở miệng nhắc nhở, cứu thế trơ mắt nhìn hắn đụng phải ghế.

Sau âm thanh loảng xoảng, ghế dựa đổ trên mặt đất, Quý Duệ cũng bị vấp đến loạng choạng không vững, nhìn từ sau vừa buồn cười lại vừa nhếch nhác.

Diệp Ngọc thậm chí còn hoài nghi Quý Duệ có phải bị câu hồn mất rồi không.

Quý Duệ suýt nữa bị té ngã, hắn kêu lên một tiếng, khom người dừng lại một chút, tựa hồ là đang điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới đặt ghế trở về chỗ cũ, đi ra ngoài.

Diệp Ngọc nhìn đến ngây ngốc, hắn đã đi được nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Cứ nghĩ đến việc ngủ trên giường Quý Duệ, trong lòng nàng lại nảy sinh nỗi chán ghét, vừa rồi nàng muốn về Hinh viên Quý Duệ cũng không đồng ý, lúc này thừa dịp hắn không có ở đây, Diệp Ngọc cố gắng xuống giường, tự mình trở về.

Cho dù Quý Duệ nói Diệu Tình không sao, nàng cũng muốn phải tự kiểm chứng mới an tâm.

Nào ngờ nàng mới vừa chật vật ngồi tới mép giường, cửa phòng đã bị bị mở ra, một nha hoàn lập tức chạy vào, trông thấy Diệp Ngọc ngồi dậy thì vội vàng chạy tới.

“Phu nhân, người làm gì vậy? Mau nằm xuống, thân thể người vẫn còn chưa hồi phục đâu!”

Nha hoàn này trông hơi lạ mắt, Diệp Ngọc hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ tên Tiểu Đào, đại nhân phân phó ta đến hầu hạ người.”

Hầu hạ cũng là giám sát nhỉ? Diệp Ngọc nghĩ thầm, nhưng cũng thuận theo Tiểu Đào hầu hạ mình nằm xuống.

Tiểu Đào kéo chăn cho nàng, khẽ thở một hơi: “Phu nhân, nếu người có yêu cầu gì cứ nói với nô tỳ.”

Diệp Ngọc nhắm mắt: “Không cần gì cả.”

Biết rằng nằm ở trên giường của Quý Duệ, nàng có buồn ngủ cũng không ngủ được, chẳng bao lâu, Quý Duệ đã mang về một bát cháo.

“Không nóng nữa rồi,” Dáng vẻ của hắn cứ như hóa thân thành hiền thê lương mẫu, bưng cháo ở bên cạnh nàng nhẹ giọng nói, “Nàng ăn cái này lót dạ trước.”

Giọng điệu dỗ dành này khiến Diệp Ngọc nổi da gà.

Nàng tự mình nhận lấy chén nhưng không ăn ngay.

“Ta muốn về Hinh viên.” Diệp Ngọc cũng không biết vì sao bản thân lại có sức lực để kiên trì, dường như Quý Duệ hồn xiêu phách lạc thế này cho người ta một loại ảo giác rất dễ nói chuyện.

Vốn dĩ nàng cũng không ôm hy vọng gì, nhưng Quý Duệ lại không lập tức phản bác mà rơi vào trầm mặc.

Trong lúc hắn im lặng, ánh mắt hiện lên một tia rối rắm, hắn nhìn bát cháo trong tay Diệp Ngọc mới mở miệng: “Bên đó không thuận tiện, hoàn cảnh cũng không tốt như ở đây…”

Lời nói như muốn thuyết phục Diệp Ngọc.

Ánh mắt Diệp Ngọc hơi lóe lên, thái độ này của Quý Duệ rõ ràng có hy vọng, nàng lời ít ý nhiều vẫn kiên trì: “Ta muốn về Hinh viên.”

Thanh âm kiên quyết vang lên ngắt lời Quý Duệ, hắn lại im lặng trong chốc lát, dường như là nghĩ thông điều gì đó nên gật đầu: “Được, ngươi ăn hết cháo trước đã, đợi lát nữa ta sẽ sắp xếp trở về Hinh viên.”

“Ta còn muốn gặp Diệu Tình.” Diệp Ngọc nghĩ bản thân đây có tính là được voi đòi tiên không nhỉ? Vậy mà trên mặt Quý Duệ không tìm ra một tia tức giận, nàng biết tính tình người này không tốt thế nào mà.

Lần này Quý Duệ dứt khoát từ chối: “Vết thương của thị còn chưa khỏi, đợi khi khỏi rồi ta sẽ đưa thị đến gặp nàng.”

Diệp Ngọc nghe được thì nhíu mày: “Cái gì mà vết thương vẫn chưa khỏi, có phải sau đó ngươi lại làm gì nàng ấy hay không?” Nghĩ đến khả năng này, ngực nàng lại bắt đầu phập phồng vì tức giận, hơi thở không thông.

Quý Duệ thấy nàng nổi nóng, có chút hoảng loạn vỗ lưng nàng trấn an: “Không, ta không hề động tới thị. Chỉ là vết bàn tay trên mặt thị trước đó nhất thời chưa thể tiêu sưng, ta sợ nàng nhìn thấy… sẽ tức giận. Nàng đừng kích động, đừng nóng nảy.”

Diệp Ngọc vẫn giận dữ khó tiêu, đẩy tay hắn ra khỏi người.

Quý Duệ thu tay lại, dùng ánh mắt dè dặt nhìn nàng, thấy Diệp Ngọc như đang dần bình tĩnh trở lại mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn càng như vậy, Diệp Ngọc càng chán ghét, đành bưng bát lên một lần nữa, chỉ nghĩ ăn thật nhanh để trở về Hinh viên, không cần phải đối mặt với hắn.

Nhưng nàng không ngờ, Quý Duệ không chỉ đưa nàng về mà còn mang cả bản thân mình tới, ăn vạ ở phòng Diệp Ngọc, không có ý định rời đi

Trong lúc nghỉ ngơi, Diệp Ngọc thấy hắn đang chuẩn bị lên giường mình thì vội vàng ngăn lại.

“Quý Duệ, ta còn chưa hết bệnh!”

“Nàng đừng lo lắng,” Quý Duệ từ khi nàng tỉnh lại dường như mọi chuyện đều nghe theo nàng, lúc này lại vô cùng kiên quyết, “Ta sẽ không làm chuyện khác đâu.”

Hắn cầm tay Diệp Ngọc, lực đạo vừa ôn nhu lại vừa không thể ngăn cản, chỉ hơi dùng sức đã ôm Diệp Ngọc vào trong lồng ngực, nằm lên giường.

Diệp Ngọc phát hiện ra, giờ phút này dù Quý Duệ thoạt nhìn có dễ nói chuyện cỡ nào, bản chất vẫn là cái người bá đạo kia, biết mình nói không lại hắn, Diệp Ngọc cũng không mở miệng nữa.

Quý Duệ quả thật không làm chuyện gì khác, ngoại trừ việc ôm nàng gắt gao như ôm cọng rơm cứu mạng ra, thật khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Diệp Ngọc nhíu nhíu mày: “Ta không thoải mái.”

Vốn chỉ là một câu đơn giản, nhưng khi Quý Duệ nghe được cả người đều hoảng loạn, lập tức bò dậy: “Chỗ nào không thoải mái? Ta đi gọi đại phu.”

“Bị ngươi ôm không thoải mái.” Diệp Ngọc nói làm ngừng lại động tác chuẩn bị xuống giường của hắn.

Quý Duệ hơi sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, im lặng nhìn bóng hình Diệp Ngọc đang đưa lưng về phía hắn, lại nằm xuống một lần nữa, dường như lần này hắn đã thỏa hiệp, không duỗi tay ôm nàng nữa. Diệp Ngọc nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhích người vào bên trong, kết quả chưa dịch được bao nhiêu thì y phục đã bị Quý Duệ gắt gao túm lấy.

Quý Duệ áp mặt vào lưng nàng, tay túm một góc y phục của nàng, dường như động tác có thể khiến hắn yên tâm hơn một chút.

Diệp Ngọc mặc dù rất mất kiên nhẫn, nhưng thử vài lần đều không có kết quả, cuối cùng đành từ bỏ.

Bởi vì bên cạnh có thêm một người, rất lâu sau nàng cũng không thể đi vào giấc ngủ. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, người phía sau đột nhiên mở miệng gọi nàng: “Diệp Ngọc.”

Diệp Ngọc không muốn để ý đến hắn, giả bộ bản thân đã ngủ rồi.

Nhưng người phía sau vẫn không từ bỏ, tiếng gọi càng ngày càng khẩn thiết, thấy dáng vẻ không chịu thôi như vậy của hắn, Diệp Ngọc chỉ có thể trả lời.

“Sao vậy?”

Quý Duệ được đáp lại mới tiếp tục dán sát vào lưng nàng, âm thanh rầu rĩ truyền tới: “Lúc ta gọi nàng, đừng không để ý tới ta.”

Diệp Ngọc thật sự không hiểu hắn đang phát điên cái gì, là do bản thân mình sắp chết ư? Nhưng Quý Duệ suốt bao nhiêu năm như vậy không phải đều dày vò nàng đến muốn chết hay sao? Chẳng lẽ cảm thấy nàng chết như vậy quá dễ dàng rồi? Hay là…. Áy náy?

Diệp Ngọc muốn hỏi lại thôi. Người phía sau cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nàng chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, ngay cả triều đình Quý Duệ cũng xin nghỉ, tự mình chăm sóc Diệp Ngọc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ

Trước kia không hay gặp mặt, Diệp Ngọc còn có thể diễn trò duy trì mối quan hệ ngoài mặt với hắn, hiện giờ sớm chiều ở chung như vậy, nàng diễn không nổi nữa. Trước kia Quý Duệ giẫm phải cái đinh không mềm không cứng ở chỗ nàng cũng sẽ bỏ đi, nhưng hiện tại thái độ của nàng càng ngày càng kém, lông mày Quý Duệ lại chưa nhăn một lần nào.

Có vẻ thời gian xin nghỉ quá dài, hôm nay có người hầu vội vã chạy vào báo cáo với hắn: “Đại nhân, người trong cung tới.”

Dù biết người trong cung tới, Quý Duệ cũng không lập tức hành động mà là quay sang nhìn Diệp Ngọc đang lật sách, đến đầu cũng không ngẩng lên.

“Ta phải ra ngoài một chút.”

“Ừ.” Diệp Ngọc nhàn nhạt lên tiếng, một hồi lâu vẫn không thấy Quý Duệ động đậy, ngay cả hạ nhân bên ngoài cũng vừa gấp gáp vừa dè dặt thúc giục.

“Gia?”

Diệp Ngọc nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Quý Duệ đang nhìn chằm chằm mình, dường như sợ rằng vừa đi trở lại sẽ không thấy người. 

“Đại nhân không đi sao? Để người trong cung đợi lâu sẽ không tốt.” Diệp Ngọc chỉ mong hắn mau ra ngoài để bản thân được thở một hơi.

“Bây giờ đi.” Quý Duệ nói như vậy nhưng lại đi về phía chỗ nàng.

Diệp Ngọc cau mày nhích người lên giường, hắn vẫn quỳ gối trên giường, đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Chờ ta trở lại.”

Cơ thể Diệp Ngọc cứng đờ, giọng điệu này thật giống lời nỉ non của mấy đôi tình nhân, khiến nàng nảy sinh một suy nghĩ trong lòng, nhưng ngay sau đó đã theo bản năng mà phủ nhận.

Sau khi Quý Duệ rời đi, nha hoàn tên Tiểu Đào kia đi vào, cũng không biết Quý Duệ đã căn dặn thế nào, nàng ta đối xử với Diệp Ngọc như với chiếc bình sứ dễ vỡ, vô cùng cẩn thận, Diệp Ngọc chỉ cần khẽ động đậy, nàng ta lập tức đi tới hỏi có cần giúp đỡ hay không.

“Phu nhân,” Tiểu Đào bưng thuốc người hầu vừa mang đến cho Diệp Ngọc, “Thuốc đã sắc xong rồi, người muốn uống khi nào?”

“Bây giờ đi.” Diệp Ngọc nhận lấy chén, đưa đến bên miệng lại đặt xuống, “Phải rồi, ta hơi sợ đắng, ngươi có thể đi chuẩn bị chút đồ ngọt không?”

Dường như trước giờ Diệp Ngọc luôn biểu hiện quá mức dịu ngoan, cho nên Tiểu Đào không có chút nghi ngờ, lập tức đồng ý: “Vâng thưa phu nhân, người đợi chút, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.”

Thấy nàng ta đã rời đi, Diệp Ngọc ngồi dậy đi xuống giường.

Ở cửa sổ có đặt một chậu hoa, nàng đi tới đem thuốc đổ vào, quả nhiên ai cũng dễ lừa hơn Đoạn Vân Tri. Nghĩ đến Đoạn Vân Tri, Diệp Ngọc có chút thất thần, Hà Thủy Dao gióng trống khua chiêng như vậy, Đoạn Vân Tri cũng bị quấy rầy, không biết hiện tại thế nào rồi.

Nàng mải mê suy nghĩ, đến khi lấy lại tinh thần bỗng phát hiện bản thân đã vô thức bóp nát một phiến lá. Tiểu Đào có lẽ sắp về rồi, nàng quay người, đem cái bát trống rỗng muốn trở lại giường lại bất ngờ nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh cánh cửa.

Biểu tình của Quý Duệ âm trầm đến đáng sợ, nhưng so với phẫn nộ, hắn giống như sụp đổ hơn, dường như mọi tình cảm bị kìm nén trong nháy mắt bộc phát ra.

Diệp Ngọc bị vẻ mặt của hắn dọa sợ tới mức lùi lại hai bước, nàng cho rằng người này xin nghỉ nhiều ngày như vậy, chắc chắn không thể một chốc một lát mà về ngay, không ngờ rằng.

Động tác này khiến Quý Duệ ngẩn người, nét tàn nhẫn trên mặt từng chút biến mất, hắn cố sức mềm giọng: “Nếu như nàng sợ đắng, lần sau ta dặn người chuẩn bị đồ ngọt là được. Nàng bị bệnh, tại sao lại không uống thuốc?”

“Quý Duệ,” Một Quý Duệ như vậy khiến lòng nàng sinh ra vài phần khoái cảm kì lạ, nàng bật cười, “Ngươi biết ta bị bệnh rồi phải không? Ta không uống thuốc không phải sợ đắng, ta chỉ không muốn sống nữa thôi.”

Quý Duệ nghe được lời này, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, mấy ngày nay tinh thần hắn đã ngơ ngẩn, sắc mặt rất kém, lúc này lại càng không còn giọt máu.

Tiểu Đào đi lấy đồ ngọt trở về, trông thấy Quý Duệ thì hoảng sợ, cuống quít cúi đầu hành lễ: “Đại nhân.”

Quý Duệ đang không biết phải làm sao với Diệp Ngọc, lúc quay đầu trông thấy Tiểu Đào thì tính khí không còn tốt như vậy nữa, hắn giơ chân đạp đổ chiếc ghế bên chân: “Ta bảo ngươi chăm sóc phu nhân, ngươi chăm sóc kiểu gì vậy?”

Hắn không thể tức giận với Diệp Ngọc nên chuyển cơn tức giận lên người nha hoàn.

Tiểu Đào không rõ là chuyện gì những vẫn bị dọa sợ không ít, lập tức sợ hãi quỳ xuống: “Đại nhân bớt giận!”

Diệp Ngọc đứng một bên nhíu mày, nói với Tiểu Đào: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tiểu Đào dè dắt liếc mắt nhìn Quý Duệ, thấy dáng vẻ tuy vẫn tức giận nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Diệp Ngọc của hắn thì biết ở đây lời của Diệp Ngọc hiệu nghiệm hơn, lập tức lui xuống: “Nô tỳ cáo lui.”

Chờ nàng ta đi ra ngoài, Diệp Ngọc mới cười lạnh: “Ngươi tức giận nàng ta cái gì? Chẳng lẽ ta vì nàng ta mà không muốn sống nữa sao?”

“Diệp Ngọc!” Quý Duệ tiến lên hai bước ngắt lời nàng, ngữ điệu như cầu xin, “Đừng nói những lời như vậy.”

“Vì sao lại không nói? Vốn dĩ lúc Diệp gia bị hạch tội ta đã nên cùng chết với họ rồi, hay là ngươi cảm thấy ta chết như vậy quá dễ dàng? Chẳng lẽ ngươi….” Lời còn chưa dứt, môi bỗng nhiên bị lấp kín.

Khoảng thời gian này vì chăm sóc thân thể Diệp Ngọc, Quý Duệ gần như không có hành động nào quá thân mật với nàng, lúc này vừa bắt đầu đã mơ hồ có xu hướng không thể cứu vãn, động tác của Quý Duệ hơi gấp gáp, dường như đang muốn xác nhận điều gì đó.

Diệp Ngọc khép mắt lại như mọi khi, chờ đợi trận hoan ái này kết thúc, nhưng Quý Duệ vừa hôn đã dừng lại, hắn cất lời, giọng nói khàn khàn: “Diệp Ngọc, nàng mở to mắt nhìn ta.”

Hắn rất ít khi để Diệp Ngọc mở mắt trên giường, thậm chí lúc động tình cũng sẽ che mắt nàng lại, nhưng hiện tại hắn lại nói ra những lời như thế.

Diệp Ngọc mở mắt, đối diện với khuôn mặt có chút vặn vẹo vì tình dục, biểu tình của Quý Duệ quá mức phức tạp, tình yêu trong mắt hắn truyền tới không hề che giấu.

Phỏng đoán lúc trước được chứng thực, Diệp Ngọc chỉ cảm thấy hoang đường.

“Quý Duệ,” Nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói của mình, “Không phải ngươi muốn nói, ngươi thích ta đấy chứ?”

Quý Duệ hôn khóe mắt nàng: “Ta yêu nàng, Diệp Ngọc, cho nên về sau, đừng dễ dàng nói đến cái chết, người nàng hận nhất vẫn đang sống tốt, sao nàng lại có thể chết chứ?”

Diệp Ngọc ngẩn người, sau đó lại thấy buồn cười, người tra tấn nàng hai mươi năm, vậy mà lúc này lại nói yêu nàng, nàng thật sự thấy nực cười: “Ngươi thích Tô cô nương nhưng lại cưới ta, khiến nàng ta chết thảm. Ngươi thích ta, lại đứng nhìn ta tan cửa nát nhà. Quý Duệ, bị ngươi thích quả là đáng thương.”

Nét mặt Quý Duệ cứng đờ, cuối cùng run run nói ra mấy chữ: “Xin lỗi, rất xin lỗi, Diệp Ngọc, ta hối hận rồi.”

Diệp Ngọc cảm thấy trái tim yên lặng đã lâu của mình dường như đang đập lại một lần nữa.

Nàng ở địa ngục này hai mươi năm, ngày ngày đối mặt với người bản thân căm hận nhất, không có dũng khí tiếp tục sống, cũng không có dũng khí chết đi, cứ tồn tại như một cái xác không hồn.

Vô số lần oán trách bản thân vô dụng, đem nỗi hận giấu vào nơi đáy lòng sâu thẳm, thời khắc này bất ngờ trông thấy một tia hy vọng.

“Quý Duệ,” Diệp Ngọc càng ngày càng bình tĩnh, “Mỗi lần làm loại chuyện này cùng ngươi, đều ta đều cảm thấy ghê tởm, cho nên ta không muốn làm.”

Trong mắt Quý Duệ hiện lên nỗi bị thương, hắn vùi đầu vào cần cổ Diệp Ngọc, đợi chờ dục vọng của thân thể từ từ bình ổn, hắn ngẩng đầu sửa lại y phục vừa bị kéo ra của nàng, ngữ điệu mang theo sự ôn nhu lưu luyến khó tả.

“Được, chúng ta không làm.”

Ánh mắt Diệp Ngọc lộ ra vài phần hung ác, rốt cuộc nàng cũng có thể chắc chắn rằng, hiện tại người đàn ông này đã đặt thanh đao sắc bén nhất, lên tay mình.

Đương nhiên nàng sẽ đâm xuống không chút lưu tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play