“Nghĩ gì vậy?”

Đột nhiên tiếng nói của Quý Duệ cất lên làm Diệp Ngọc hoàn hồn, lúc này mới nhận ra bản thân đang thất thần.

“Không có gì.” Nàng che giấu mọi cảm xúc.

Quý Duệ nhìn nàng nhưng cũng không truy hỏi, chỉ đột nhiên nhắc đến: “Ngày kia ta sẽ nạp Tích Tuyết làm thiếp.”

Diệp Ngọc hơi sửng sốt, Tích Tuyết? Chính là tên người kia sao? “Ngài đã nói với ta rồi.”

“Ồ?” Quý Duệ nhìn nàng, “Không có gì muốn nói sao?”

Giây phút này Diệp Ngọc không biết trả lời như nào để không vượt qua ý của bản thân, lại có thể theo ý người đàn ông trước mặt này: “Thế….Chúc đại nhân tân hôn vui vẻ.”

“Nếu ta nói muốn ngươi giao vị trí chính thất ra thì sao?”

Diệp Ngọc thở dài một hơi trong lòng, chẳng lẽ đến giờ Quý Duệ vẫn nghĩ mình coi vị trí này như bảo bối? “Diệp Ngọc, tất nhiên không dám có hai lời.”

Người bên cạnh dâng lên cơn tức giận ngập trời trong nháy mắt, thậm chí Diệp Ngọc còn cảm thấy Quý Duệ sẽ lập tức phất tay bỏ đi, nhưng mà hắn lại cầm chiếc đũa lên, không nói chuyện nữa, tất nhiên Diệp Ngọc cũng không chủ động mở miệng, hai người ăn cơm trong sự im lặng.

Diệp Ngọc không ăn quá nhiều, vốn dĩ nàng đã ăn uống không tốt, ngồi cùng bàn với Quý Duệ càng khiến nàng khó nuốt.

Chờ bọn người hầu dọn hết đồ trên bàn đi, Diệp Ngọc nghĩ rằng Quý Duệ sắp rời đi, Quý Duệ lại chẳng có ý muốn đi.

“Đêm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.”

Diệp Ngọc nhíu nhíu mày: “Đại nhân, thân thể ta còn chưa khỏi, sợ sẽ lây bệnh cho ngài.”

Ngữ điệu nàng dịu dàng, người không hiểu rõ chỉ cảm thấy nàng đang suy nghĩ cho hắn, nhưng Quý Duệ biết, nàng chỉ đơn thuần đang đuổi mình đi mà thôi.

“Vậy sao?” Quý Duệ nhìn nàng một cái thật sâu, nhưng cuối cùng cũng rời đi.

Khi hắn rời đi vẻ mặt không tốt lắm, Diệu Tình tránh một bên cũng nhìn thấy.

Nếu là khi trước, thị chắc chắn sẽ khuyên nhủ phu nhân, đừng gây mâu thuẫn khó giải quyết được với đại đương gia, học chịu thiệt, nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay phu nhân cũng chỉ còn thời gian một năm, thị chỉ hận tại sao lúc này đại đương gian còn chọc phu nhân không vui.

Trên thực tế Diệp Ngọc cũng thấy khó chịu, ngược lại khi Quý Duệ đi rồi nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Trước kia mơ màng hồ đồ nên cũng chẳng thấy sao, bây giờ biết bản thân chỉ còn thời gian một năm, mỗi khắc ở cạnh Quý Duệ đều khiến nàng khó có thể chịu đựng.

Lý Húc trằn trọc ở, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ thương vị phu nhân kia ở tướng phủ.

Tuy rằng đã đồng ý không tiết lộ, nhưng tâm lý vẫn không nhịn được nổi lên sự tiếc thương. Dù là một y giả hoặc là…..Cái gì khác.

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đã trễ thế này, không biết là người nào. Lý Húc mặc thêm áo ngoài, đã có học đồ đi mở cửa.

“Các ngươi là người nào!” Hắn chỉ nghe thấy học đồ hô một tiếng như vậy, ngay sau đó, một đám binh lính mặc áo giáp nối đuôi nhau tiến vào.

Lý Húc hoảng sợ, hắn không biết bản thân đã làm điều gì trái pháp luật.

“Các vị quan gia, không biết đây là có ý gì?”

Một nam nhân đi đến.

So với đám binh lính, người đàn ông này càng như một thư sinh tắm mình trong gió xuân. Đáng tiếc Lý Húc biến hắn ta không phải, người trước mắt này cả Hạ quốc không ai không biết.

“Lâm…… Lâm tướng quân!” Hắn nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, “Thảo dân bái kiến Lâm tướng quân.”

Vô số lần chống lại địch ngoại xâm, người đàn ông được gọi là thần bảo hộ của Hạ quốc, xứng đáng nhận một quỳ.

“Lý đại phu đừng đa lễ, mau mau đứng lên.” Bề ngoài Lâm Phong không nhìn ra chút thói quen tục tằng nào trên chiến trường, ở trên người hắn ta có thể nhìn thấy sự nho nhã của văn nhân.

Rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ người này giết địch trên chiến trường.

“Không biết tướng quân quang lâm cái nhà lạnh lẽo của thảo dân để chỉ giáo điều gì?” Lý Húc cẩn thận hỏi.

Vẻ mặt Lâm Phong khó xử: “Bản tướng quân có chuyện, mong tiên sinh giúp đỡ.”

Có thể giúp được Lâm Phong đó chính là phúc khí của bản thân, cái ý nghĩ này, chắc chắn là tiếng lòng của phần lớn người Hạ quốc.

“Tướng quân cứ nói, thảo dân chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.”

“Nghe nói hôm trước ngươi đến phủ Thừa tướng…. Khám và chữa bệnh cho đại phu nhân, không biết nàng mắc bệnh gì?”

Lý Húc sửng sốt, trăm triệu không ngờ Lâm Phong sẽ hỏi cái này, phu nhân tướng phủ và đại tướng quân, làm sao lại có thể liên quan đến nhau cơ chứ?

“Cái này……” Mặt hắn xuất hiện vẻ khó xử, “Làm y giả, phải đối với người bệnh……”

Ngay sau đó, có một cảm giác lạnh băng truyền từ trên cổ, Lý Húc hoảng sợ, một hành động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể lé mắt nhìn thanh đao đặt trên cổ mình.

“Biết điều thì nhanh chóng trả lời vấn đề của tướng quân.” Người phía sau mất kiên nhẫn quát lên.

Lâm Phong xua tay với người nọ: “Không được vô lễ.” Nói xong lại hiền lành chắp tay với Lý Húc, “Tiên sinh chắc hẳn không biết, cha của phu nhân phủ thừa tướng và cha ta từng là…..Bạn cũ. Hiện giờ Diệp phủ chỉ còn một tia huyết mạch là nàng, bản tướng quân tất nhiên sẽ phải bảo vệ nàng chu toàn.”

Lý Húc bừng tỉnh nhớ đến, trước đây đúng là có nghe đến quan hệ của Lâm gia và Diệp gia khá tốt, nghĩ về hắn ta nhắc đến Diệp phủ, lại nghĩ về tình huống của vị phu nhân kia, hắn hơi thổn thức. Nhưng lại lo lắng về lời hứa của mình nên không dám mở miệng.

Tuy những cảm xúc này của Lâm Phong chỉ trong chốc lát, nhưng Lâm Phong là ai? Sao lại không nhìn ra sự trầm trọng giữa mi tâm của hắn.

Hắn ta siết chặt tay cố gắng nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bạo ngược và sự sợ hãi trong lòng, vươn tay túm lấy cổ áo đối phương ném lên ghế.

Lý Húc ngờ nghệch, hắn đau đến méo miệng, không thể hiểu tại sao Lâm Phong lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Tướng…… Tướng quân……”

“Nói cho ta! Nếu có nửa câu nói dối, ta sẽ khiến y quán của ngươi biến mất từ đây.”

Người trước mắt như vừa tháo mặt nạ hòa nhã giả dối kia, dường như gương mặt khát máu này mới là gương mặt thật. Lý Húc tin rằng hắn ta thật sự làm y quán và mọi người cùng nhau biến mất.

“Ta….Ta nói.” Hắn không giấu giếm, một năm một mười nói rõ chuyện Diệp Ngọc trúng độc.

Mỗi câu hắn nói, sắc mặt của Lâm Phong lại tối thêm, Lý Húc sợ tới mức không dám nói tiếp.

“Ngươi có biết hậu quả khi lừa bản tướng không?”

“Những lời thảo dân nói đều là sự thật, không chút giấu giếm.”

“Trúng độc! Quý Duệ kẻ đáng chết kia!” Cái bàn cạnh đó bị một chưởng của Lâm Phong đập vỡ, nhưng cũng không thể giảm bớt sự phẫn nộ trong lòng hắn ta. Quý Duệ! Sao gã lại có thể để Ngọc Nhi trúng độc mười năm! Trong lòng như có một biển lửa thiêu đốt. Khiến hắn ta hận không thể đến tướng phủ băm kẻ đáng chết kia, sau đó cướp Ngọc Nhi về.

Lý Húc quỳ rạp trên mặt đất, không dám cử động một chút nào, sau một lúc lâu, người đàn ông vừa nổi cơn thịnh nộ ngồi xổm xuống: “Thật sự….Không thể giải?”

Giọng điệu kia rất cẩn thận, chiến thần trong mắt người dân Hạ quốc không gì không làm được kia, giờ phút này lại có thể nhìn ra sự yếu ớt, điều này khiến đáp án đến miệng Lý Húc rồi nhưng ngập ngừng mãi mới gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong mắt Lâm Phong tràn ngập bi thương và tuyệt vọng, hắn ta đứng lên, nhưng lại đứng không vững, lảo đảo nghiêng về một bên, tựa vào ngăn tủ bên cạnh.

“Tướng quân!” Các thuộc hạ bên cạnh muốn đỡ nhưng bị hắn ta hất văng.

Đầu óc Lâm Phong rơi vào hỗn loạn, hắn ta cứ nghĩ đời này cứ vậy trôi qua, cùng lắm thì bản thân ôm theo tình yêu say đắm vô vọng này cô độc sống quãng đời còn lại, chỉ cần nàng sống tốt, thì cũng không khổ sở lắm. Nhưng bây giờ lại có người nói cho hắn người kia chỉ còn một năm để sống, sao lại có thể chứ!

Trong lúc hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ ngàng càng rõ ràng: “Ta nhất định sẽ cứu nàng.”

Lý Húc nhìn dáng vẻ của hắn ta, vốn dĩ cũng không muốn nói lời đả kích, nhưng vẫn phải mở miệng: “Tướng quân, phu nhân người……Hình như không có ý định chữa trị.”

Không có ý định chữa trị, chính là đang đợi chết, ngay lúc đó, trái tim của Lâm Phong như bị ai đó siết chặt, đau đớn đến mức khó thở.

Thì ra, đây mới là trừng phạt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play