Ta lại không du đãng khắp nơi nữa, nhưng Quý Tần lại tìm đến cửa.

Chính xác ra, không phải nàng ta tự mình tới cửa, mà là nàng ta phái người triệu Chiêu Nghi cùng ta đến gặp nàng ta.

Quý Tần giải sầu ở Lâm Viên, ngồi trên trải tịch*, bên cạnh là Đông Tương Vương, tiểu nam hài ác liệt kia, hắn ta khiếp đảm oán hận mà nhìn ta.

(*: Chỗ ngồi, ghế ngồi của chủ cung)

Chiêu Nghi nơm nớp lo sợ hành lễ với nàng ta, ta không làm, ta đứng thẳng tắp ở đó, cũng không uốn gối với nàng.

Quý Tần ngồi ngay ngắn ở trên, không cho chúng ta ngồi.

“Tiệp Dư gần đây thăng lên Chiêu Nghi, ta còn chưa kịp chúc mừng, Chiêu Nghi không cần chê ta chậm trễ.”

Quý Tần cười như không cười nói.

Chiêu Nghi yếu đuối mà liên tục nói: “Không dám.”

Ta lạnh lùng nhìn, biết sau đó Quý Tần muốn hưng sư vấn tội.

“Ít nhiều gì cũng dưỡng dục Chỉ Nô nữ lang rất vất vả, đúng không.”

Quý Tần di dời tầm mắt, nhìn ta chằm chằm.

Chiêu Nghi cúi đầu nhẹ giọng mà khiêm tốn.

Quý Tần vừa chuyển lời: “Đáng tiếc dưỡng ra chính là một yêu nghiệt hồ ly tinh.”

Chiêu Nghi kinh hãi, quỳ lạy nàng ta: “Là thần thiếp quản giáo không nghiêm. Chỉ Nô phóng túng tự tiện, không biết lễ pháp, va chạm với Quý Tần, nguyện chịu trách phạt.”

“Không biết lễ pháp*? Có thể dưỡng ra một nữ nhi như vậy, có thể thấy được làm dì cũng không lễ pháp.”

(*: Lễ nghĩa pháp luật)

“Chí tôn còn chưa định tội của ta, nàng ta làm sao có thể trách phạt ta?” Ta cãi, cũng không sợ Quý Tần.

“Có thể thấy được chí tôn bị ngươi mê hoặc rất sâu. Không biết tiện nhân nhảy ra từ đâu, đến nhi tử ruột của chí tôn, con cháu chính thống của hoàng thất đều dám ức hiếp.”

Quý Tần lập tức đã quên rụt rè, sắc nhọn mắng.

“Chí tôn vậy mà không xử phạt ngươi theo quy củ, thậm chí đến một câu nói cũng không nói nặng, cứ như vậy mà quên việc này. Ngươi làm chí tôn hồ đồ như thế!”

Ta nhỏ giọng tự nói: “Ngươi làm sao lại ngồi lên được vị trí Quý Tần chứ, không phải cũng là ỷ lại sự nuông chiều của chí tôn sao.”

Quý Tần không nghe rõ, chất vấn: “Ngươi nói cái gì?”

Ta cười lạnh: “Ý của Quý Tần vừa rồi là nói, ta yêu mị hoặc thượng, chí tôn thực sự hồ đồ hoa mắt ù tai, không thể nhận đúng không?”

Quý Tần sửng sốt: “Ngươi đây là có ý gì, bẻ cong lời nói của ta sao?”

“Quỳ Tần rõ ràng là nói như vậy, Chiêu Nghi cũng nghe thấy, không phải ư?”

Chiêu Nghi ngồi thẳng người, đã không còn thần sắc khiêm tốn, lẳng lặng mà nghe ta nói, nhìn xem tiếp theo ta muốn làm gì.

Quý Tần tức giận, đi đến trước mặt ta, muốn đánh vào ngay mặt.

Lần này ta sẽ biết phòng bị, một tay giữ chặt cổ tay của nàng ta, nắm ngược lại.

Quý Tần thuận thế giơ một tay khác lên, cũng bị ta gắt gao nắm lại.

“Ngươi bảo nàng ta buông tay.” Quý Tần không tránh thoát được, ra lệnh cho Chiêu Nghi.

Nhưng Chiêu Nghi bình tĩnh mà bàng quan, bất động thanh sắc, không nói một tiếng, đã cam chịu buông tay tùy theo ý ta.

Đông Tương Vương chạy đến túm chặt váy ta, vừa đấm vừa đánh, hô: “Không được ức hiếp a mẫu của ta.”

Chiêu Nghi kéo hắn ta ra, tùy ý để hắn ta kêu khóc, đè hắn ta lại không buông tay, ánh mắt để lộ ra thái độ cam chịu của nàng ta.

Ta cười lạnh nói: “Quý Tần nếu có thể tuân thủ lễ pháp nghiêm ngặt, nên dạy lễ nghĩa cho Đông Tương Vương, nếu Đông Tương Vương biết lễ nghĩa, nên gọi là “dì” chứ không phải “a mẫu”. Xem ra Quý Tần cũng không biết lễ, lại làm sao xứng để chỉ trích Chiêu Nghi?”

“Quý Tần vẫn là đi theo ta đến trước mặt chí tôn biện bạch đi, nhìn xem chí tôn che chở ngươi, hay là đồng ý với ta.”

Lúc ta lôi kéo Quý Tần đi đến gặp chí tôn, hắn quét đổ một án văn thư, thất hồn lạc phách, trong miệng nói: “Thất thủ, thất thủ, đều là bại binh tàn tướng.”

Ta đẩy Quý Tần về phía trước.

“Bệ hạ, Quý Tần oán Chỉ Nô mê hoặc bệ hạ, vậy cũng thôi, Chỉ Nô có thể nuốt tội danh xuống. Nhưng Quý Tần còn oán bệ hạ tin vào lời gièm pha, hoa mắt ù tai không rõ, dẫn đến cung đình hỗn loạn không hợp pháp, chuyện nhảm mọc thành cụm. Chỉ Nô không đồng ý với lời này của Quý Tần, thỉnh bệ hạ định đoạt xử trí.”

“Bệ hạ, ta không hề nói những lời như vậy! Chớ tin người khác mưu hại.”

Hắn giống như bừng tỉnh từ trong mộng, mệt mỏi nhìn tất cả: “Chuyện nhảm mọc thành cụm? Trong cung lưu truyền cái gì?”

“Nói bệ hạ và Chỉ Nô không trong sạch.”

Ta cố ý nói như vậy, thật ra cũng không nghe được có người nói vậy, nhưng ta đoán bọn họ sẽ nghĩ như vậy.

“Còn nói bệ hạ khi ở cùng một chỗ với Chỉ Nô, truyền ra tiếng động ô uế.”

Ta dùng thêm từ, nói bổ sung.

Ta nói như vậy, còn ẩn hàm một tầng tư tâm, chính là muốn nhìn xem hắn sẽ phản ứng gì.

Cả người hắn cứng lại, trên mặt tràn đầy khiếp sợ và tức giận, cùng với, cực lực che giấu cảm xúc thẹn thùng.

Ngón tay thon dài của hắn cuộn lên, gắt gao nắm lấy lòng bàn tay.

Ta cảm thấy một tia thắng lợi vui sướng.

“Quý Tần cũng nói như vậy ư?” Hắn hỏi.

Quý Tần sợ tới mức hồn phi phách tán, nói năng lộn xộn, liều mạng phủ nhận: “Không, thiếp không nghĩ đến, không nói bao giờ, không có đâu!”

“Không nghĩ như vậy, vậy Quý Tần vừa mới triệu ta đến bái kiến, hưng sư gì? Vấn tội gì?”

Ta lau hết nước mắt, nước mắt chảy xuống từng hàng trên mặt, nghẹn ngào nói: “Vì sao phải dùng những lời nói ác độc bôi đen sự trong sạch của người khác? Cũng vậy, Chỉ Nô thừa nhận những ô ngôn uế ngữ đó cũng vậy. Nhưng mà, bôi nhọ thánh dự của bệ hạ, chẳng lẽ cũng có thể ư?”

Sắc mặt hắn âm trầm xuống, đi lên phía trước ôm bả vai ta, hơi hơi vuốt ve tỏ vẻ an ủi.

“Ngươi nói nên xử trí như thế nào?” Hắn hỏi ta.

Ta chớp chớp mắt, khờ dại nói: “Người bịa đặt bôi nhọ bệ hạ nên cắt đứt đầu lưỡi.”

Hắn liếc nhìn ta một cái.

“Theo ngươi nói mà làm.”

Quý Tần không thể tin mà nhìn hắn, tức khắc giống như đánh mất hồn phách, vừa lảo đảo ngã xuống.

“Bệ hạ không thể dễ tin tưởng lời nói một bên của tiện tì.” Nàng ta điên cuồng kêu, cầu xin hắn tha thứ.

Ta thà rằng coi như nàng ta không phải xin người nào đó tha thứ, mà là quyền lực.

Trên mặt Quý Tần không còn huyết sắc, cánh môi run rẩy, gắt gao mắng ta: “Tiện tì”, “Yêu nữ.”

Ta không thích nghe những từ ngữ đó, hơn nữa cũng đã nghe đủ nhiều, đủ phiền chán.

Ta khó có thể chịu đựng mà chôn mặt ở ngực hắn, tránh né thanh âm nguyền rủa chói tai này.

Hắn sai người kéo Quý Tần xuống, sau đó sức cùng lực kiệt mà ngã vào ghế dựa.

Ta đi đến bên cạnh hắn, tay đặt trên vai hắn.

Hắn chạm đầu ngón tay của ta.

Ta gần gũi đứng ở bên cạnh hắn, phát hiện tóc của hắn ẩn giấu vài sợi tóc bạc, trên trán xuất hiện vài nếp nhăn.

“Hiện tại ngươi vừa lòng chưa?” Hắn hỏi.

Ta không nói gì.

Cung nhân bưng lên một bàn xanh bằng men sứ, tiến vào bẩm báo, đầu lưỡi của Quý Tần đã bị cắt xuống, hỏi chí tôn có muốn đích thân kiểm tra không.

Hắn xua xua tay, muốn cung nhân kia ném đi xa xa, không cần trình lên chỗ gần xem.

Nhưng ta ở rất xa đã thấy một khối nhỏ màu đỏ tươi đặt ở giữa bàn sứ, mãnh liệt mà mê hoặc người, dụ dỗ tội ác.

Ta chạy đến trước mặt cung nhân, nói: “Tại sao lại không chứ, ta còn chưa từng gặp bộ dáng người bị cắt lưỡi, nên xem cho thật tốt, kiểm tra thật tốt.”

Ta tưởng tượng ra bộ dáng miệng Quý Tần đổ đầy máu, lắp bắp kêu thảm thiết.

“Đúng rồi, hiện tại Quý Tần có bộ dáng như vậy, không thích hợp để nuôi nấng Đông Tương Vương. Không bằng giao Đông Tương Vương cho Chiêu Nghi, Chiêu Nghi không con, sẽ toàn tâm toàn ý nuôi nấng.”

Ta đề nghị.

Hắn đột nhiên phản ứng lại, ngồi dậy, hai mắt trộn lẫn tơ máu nhìn ta chằm chằm, sâu kín nói: “Ngươi đã sớm biết được quyền lực, cũng học được cách dựa vào quyền thế, phải không.”

Không biết là đáng tiếc hay là bất đắc dĩ, hắn lại nói tiếp: “Ngươi còn tàn nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của ta.

Hắn đánh giá ta như vậy, ta cũng không vui.

Lòng ta nghĩ, để ta cậy sủng mà kiêu chính là hắn, dung túng ta dựa thế xử người cũng là hắn, rõ ràng là hắn nguyện ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play