Ý thu bao bọc lấy thân ảnh gầy gò, thiếu niên thu kiếm đúng lúc trước mặt Tiêu Chiến, tiểu thị vệ bên cạnh bỗng nhiên rút kiếm bảo hộ trước người hắn. Dù thân thủ chỉ có vậy nhưng cậu liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra người nọ chưa xuất hết toàn lực.
Giữ gìn thực lực trong tình huống như thế này thật sự rất thú vị.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Vương Nhất Bác thu lại cành khô trong tay, đem cỗ sát khí thâm trầm cất thật kĩ nơi đáy mắt, nhàn nhạt mở miệng, "Thất lễ rồi."
"Công tử võ công cao cường, thật sự làm cho bổn vương mở mang tầm mắt." Khóe miệng Tiêu Chiến nhẹ cười hướng tiểu thị vệ phất tay, mở miệng nói, "Phồn Tinh, quá chậm, nếu như sau này thật sự gặp thích khách thân thủ như vậy thì ngươi nên làm gì để bảo vệ ta?"
Trịnh Phồn Tinh cúi đầu lùi sang một bên, "Là thuộc hạ tài cán không bằng, xin Vương gia thứ tội."
Tiêu Chiến lại hướng cậu khoát tay áo, "Thôi, từ ngày mai ngươi dẫn theo Vương công tử đi làm quen Vương phủ đi."
"Vâng, Vương gia." .
||||| Truyện đề cử:
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
"Nếu không còn việc gì khác thì công tử cũng nên rời đi trước, giờ Tỵ ngày mai ta sẽ cho người đợi công tử trước cổng Vương phủ."
"Tại hạ cáo từ."
Thiếu niên nói xong liền quay người rời đi, Trịnh Phồng Tinh nhìn thân ảnh người nọ dần biến mất sau đình viện mới nhịn không được hỏi, "Vương gia, người bên ngoài nhiều như vậy, sao ngài chỉ liếc mắt liền nhìn thấy Vương công tử được vậy?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi cười cười, "Không thể nói."
Trịnh Phồn Tinh không hiểu nhìn đối phương, người kia chậm rãi đứng dậy, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
"Ta còn có việc, chuyện còn lại giao cho ngươi và Liễu quản gia đi."
Cậu khẽ lắc đầu, vị Vương gia này càng ngày càng nhàn rỗi.
Vương Nhất Bác lúc trở lại ám các thì trong phòng đã có người chờ y trở về, y nhìn người kia đang tắm mình trong ánh nắng, đóng cửa lại rồi chầm chậm bước tới.
"Huynh trưởng, sao huynh lại tới đây?"
Lưu Hải Khoan quen tay châm hộ y một ly trà, đưa đến trước mặt.
"Ta suy nghĩ có lẽ một lúc nữa đệ sẽ tới rừng trúc tìm ta, vừa hay hôm nay nhàn rỗi liền tới đây gặp phụ thân một lát, thuận tiện đến nhìn đệ một chút."
Vương Nhất Bác cười nhận lấy ly trà, "Huynh vậy mà rất hiểu đệ."
"Nói đi, hôm nay đến Vương phủ thế nào rồi?"
"Rất thuận lợi, ngày mai là có thể chính thức vào Vương phủ rồi."
Lưu Hải Khoan thấy bộ dạng y có chút không yên lòng liền chủ động dò hỏi, "Có điều gì bất thường không?"
Thiếu niên lắc đầu, đem cỗ bất an tận đáy lòng áp xuống, nhàn nhạt nói, "Đệ cũng không rõ."
"Đệ mấy ngày nay vào Vương phủ chớ có sốt ruột, cứ tạm thời quan sát mấy ngày đã, đợi thời cơ chín muồi rồi ra tay cũng không muộn."
"Ừm."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng, trong tâm vẫn có chút bất định.
Lưu Hải Khoan cũng khẽ cười, chậm rãi nói, "Là ta nói nhiều rồi."
Thiếu niên ngước mắt nhìn hắn một cái, nhấp một ngụm trà, "Đệ không ngại, sẽ bình an trở về."
"Vậy cũng được." Lưu Hải Khoan thở dài một tiếng, "Ta ấy à, lo lắng nhất nhất vẫn là an nguy của đệ."
Khoảng không yên tĩnh bao trùm, không có ai trả lời, chỉ lưu lại trong không khí chút gió thổi hơi sương, lá thu rụng trước cửa sỏ vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.
Giờ Tỵ, Vương phủ.
Người đứng chờ y là tiểu thị vệ hôm qua.
Đại khái đều là thiếu niên sức trẻ dồi dào, chỉ mới đi cùng nhau một khoảng thời gian tiểu thị vệ liền buông lỏng cảnh giác, liên miên lải nhải nói, "Vương công tử, ta có thể gọi ngươi là Nhất Bác không?"
Thiếu niên liếc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt đáp, "Ừm."
"Ta là Trịnh Phồn Tinh, là thị vệ thân cận của Vương gia." Người kia dẫn y đến một tiểu viện thanh u rồi dừng lại, "Sau này ta với ngươi sẽ ở đây."
"Đây là?"
Nghe vậy, Vương Nhất Bác hơi không hiểu nhìn cậu, theo quy củ mà nói thì y sẽ được nhận vào chỗ của thị vệ Vương phủ, loại đãi ngộ đặc biệt như này ngược lại có chút không dễ chịu.
"Là Vương gia an bài." Trịnh Phồn Tinh hướng y cười cười, giải thích, "Nơi này chỉ có một mình ta, ngươi đến vừa hay có thể cùng ta bầu bạn."
Người kia thấy y vẫn im lặng liền mở miệng nói, "Ta và Vương gia từ tiểu viện này cùng nhau lớn lên, vì vậy Vương gia ngày thường đối đãi với ta rất tốt tựa như hai người bằng hữu vậy. Cho nên ngươi không cần phải quá câu nệ, nếu không phạm phải đại tội, Vương gia cũng sẽ không trách mắng ngươi quá nặng đâu.."
Lời còn chưa dứt, tiếng lá kêu sàn sạt đã truyền đến sau lưng, "Phồn Tinh."
Hai người dừng chân một chút, liếc nhìn nhau rồi cùng thưa, "Vương gia."
"Phồn Tinh, ta từ nhỏ đã nhắc nhở ngươi tai vách mạch rừng, mọi việc đều phải cẩn thận, sao bây giờ còn làm việc qua loa như vậy? Hôm qua là bị ta nghe thấy, vậy hôm nay là sao?"
Trịnh Phồn Tinh hơi cúi đầu nhỏ giọng ai oán một câu, "Rõ ràng là võ công của Vương gia... đi không tiếng động, thuộc hạ khó lòng phòng bị."
Tiêu Chiến nhìn cậu đem câu "võ công cao cường" nuốt trở lại liền cảm thấy có chút buồn cười, hắn khẽ lắc đầu hướng thiếu niên dò hỏi, "Ở đây có vừa ý không? Nếu không thoải mái, bổn vương sẽ thay ngươi an bài chỗ khác."
Vương Nhất Bác còn chưa mở miệng, người bên cạnh liền nói, "Vương gia, Nhất Bác chỉ vừa mới tới phủ đệ thôi, đệ còn chưa kịp dẫn y đi tham quan mà..."
"Mới một lúc đã thân thiết vậy rồi." Thiêu Chiến hơi liếc mắt nhìn cậu, "Phồn Tinh, sao trước đây bổn vương không biết ngươi rộng lượng như vậy nhỉ?"
Người kia lập tức ngậm miệng lui về sau hai bước, yên tĩnh đi theo sau hai người.
Vương Nhất Bác nhìn hai kẻ người xướng người họa, trong lòng ngược lại có chút sáng tỏ, "Vương gia, tiểu nhân không có nhiều yêu cầu đối với chỗ ở, ở đây là được rồi, không cần phiền Vương gia hao tâm tổn trí."
Tiêu Chiến hơi gật nhẹ đầu, đáp, "Như thế cũng tốt, nếu cần gì thì cứ nói cho Phồn Tinh."
Bước chân Trịnh Phồn Tinh dừng một chút, dường như có chút khó hiểu nhìn Vương gia nhà mình, "Vương gia?"
"Ừm?"
Thần Vương nhàn nhạt liếc mắt, đối phương liền giả lả cúi đầu mở miệng, "Thuộc hạ đã biết."
"Ta còn có việc, không đi cùng các ngươi nữa." Tiêu Chiến hài lòng dừng bước trước cửa một gian phòng, nhìn về phía thiếu niên nói, "Nhất Bác, đêm nay ngươi nghỉ ngơi đi, giờ Thìn ngày mai cùng ta tiến cung một chuyến."
Vương Nhất Bác và Trịnh Phồn Tinh liếc nhau một cái, tròng mắt đều là kinh ngạc, "Ta?"
Tiêu Chiến hướng y nhíu mày nói, "Sao vậy? Không muốn?"
Thiếu niên nghe vậy hơi cụp mắt nói, "Có thể cống hiến cho Vương gia chính là phúc của tiểu nhân."
"Nhất Bác, lúc không có người ngoài thì nói chuyện không cần câu nệ như vậy, cứ giống như Phồn Tinh là được." Tiêu Chiến thoáng chút thâm ý nhìn thoáng qua Trịnh Phồn Tinh, "Được rồi, hai người các ngươi đi thu dọn một chút đi, ta đi đây."
"Cung tiễn Vương gia."
Hai người hướng Thần Vương vái chào một cái rồi chậm rãi bước vào phòng.
"Nhất Bác, ta nói không sai đúng không, trước mặt Vương gia giống như là bằng hữu lâu năm bình thường vậy."
Thanh âm nhẹ nhàng của Trịnh Phồn Tinh vang lên bên tai, thiếu niên như có điều suy nghĩ mà liếc qua nơi phương xa, yên lặng đi vào phòng.
Là một sát thủ củ ám các thì ngày đêm điên đảo được cho là bình thường, huống chi ở trong hoàn cảnh xa lạ, ngũ quan đặc biệt nhạy cảm hơn làm cho y không sao đi vào giấc ngủ, đến nỗi ngày hôm sau suýt thì ngủ quên, cũng may mà có Trịnh Phồn Tinh tập luyện trở về kịp thời đánh thức.
Đợi y rửa mặt xong ngồi vào bàn ăn điểm tâm, người kia liền xông tới, "Nhất Bác, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi."
Nghe vậy, Vương Nhất Bác từ trong chén ngẩng đầu lên nhìn, "Ngưỡng mộ ta cái gì."
"Ngưỡng mộ ngươi không cần luyện tập."
"Luyện tập?" Vương Nhất Bác nhai nhai miếng bánh quế hoa trong miệng, hàm hồ nói, "Chuyện gì vậy?"
"Thị vệ trong phủ mỗi ngày vào giờ Mão đều phải thức dậy tập luyện, cho nên mỗi ngày ta đều phải cùng mọi người dậy sớm tập." Trịnh Phồng Tinh mặt rầu rầu, "Đại khái là cả Vương phủ trên dưới chỉ có một thị vệ là ngươi không cần tập luyện."
Thời gian sắp hết, thiếu niên cũng không có lòng nghe cậu kể lể, liền hét vội cái bánh bao vào miệng rồi chạy ra cửa, "Ta đi trước."
Trịnh Phồn Tinh nhìn y dần biến mất tại hậu viện, khóe miệng câu lên nhón lấy một cái bánh bao, vừa ăn vừa ra khỏi phòng.
Đợi đến khi thiếu niên đuổi đến cửa Vương phủ, Thần Vương đã đứng chờ trước xe ngựa không bết bao lâu. Lỗ tai y hơi nóng lên, chạy chậm lại gần người kia.
"Thật xin lỗi, Vương gia, ta..."
Y còn chưa nói xong người kia đã ngắt lời nói, "Không sao, ta cũng vừa mới đến."
Nói xong, Tiêu Chiến liền xoay người lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại thiếu niên vẫn không hề nhúc nhích đứng cụp mắt tại chỗ nhịn không được nói, "Thất thần gì vậy? Còn không mau lên xe?"
Vương Nhất Bác há to miệng, không hiểu gì đi sát theo lên xe ngựa.
Đợi khi hai người đã ngồi xuống ổn định, hạ nhân liền buông rèm che xuống chuẩn bị lên đường.
Bên trong xe ngựa tuy rằng không nhỏ nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy áp bách. Thần Vương ngồi bên cạnh y im lặng xem sách, con người hắn khi im lặng đột nhiên có chút đáng sợ.
Một cơn gió thu thổi tung rèm cửa, ánh nắng nhu hòa lập tức tràn vào trong xe, rơi trên vầng trán thiếu niên, mắt y hơi híp lại, nghiêng đầu nhìn về nơi khác.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Tiêu Chiến tựa như cảm nhận được điều gì mà ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu mực lưu chuyển quang mang như vòng xoáy quấn trôi tâm lí con người.
Vương Nhất Bác dời đi khỏi ánh mắt vô tình giao nhau, còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác liền nghe thấy âm thanh ôn nhuận của người kia, "Chói mắt thì có thể đổi chỗ."
Thiếu niên quay đầu nhìn hắn một cái, yên lặng ngồi xuống chỗ đối diện.
Hơi lạnh từ gió thu quét từ sau lưng đến lỗ tai, bất tri bất giác thổi loạn vài lọn tóc của thiếu niên, làm cho cơn buồn ngủ cũng lên cao hơn mấy phần, y mơ màng nháy mắt, người bên cạnh lại nhịn không được quan tâm nghĩ, "Đêm qua ngủ không ngon sao?"
Vương Nhất Bác mơ hồ nhẹ gật đầu, có lẽ là do cực kì mệt mỏi nên khóe mắt thanh lãnh ngày thường hơi rũ xuống, lại làm cho dung mạo thiếu niên mềm mại đi không ít.
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của y đáy mắt không khỏi hiện lên tiếu ý.
"Ngủ không quen sao?"
"Không phải." Vương Nhất Bác lắc đầu, "Là do ta ngủ nông."
Cảm giác thái độ của người kia có chút thay đổi, ý cười trong đáy mắt Tiêu Chiến lại càng hiện rõ hơn, "Muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Người kia lại lắc đầu.
Tiêu Chiến mím môi một cái, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay nhưng khóe mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn người kia.
Ánh nắng ôn hòa ôm lấy tấm lưng thiếu niên, làm cái đầu nhỏ gục gật càng thêm nhu thuận.
Suzie