Sau khi ném Tiêu Chiến ra ngoài, Vương Nhất Bác lại lăn ra ngủ thêm một giấc đến gần giữa trưa mới chịu tỉnh lại, thế nhưng cả người đau nhức như vừa bị tra tấn đến nỗi không muốn động đậy, y có chút ủy khuất chẹp chẹp miệng gọi to, "Tiêu Chiến!"

"Đến đây, đến đây, tiểu tổ tông!"

Tiêu Chiến vội vội vàng vàng ôm gối chạy vào phòng sẵn sàng hầu hạ.

Vương Nhất Bác ngồi trên đùi Tiêu Chiến ăn cơm trưa, ăn xong liền thỏa mãn lau miệng, mổ lên môi hắn một cái.

"Chiến ca, lát nữa ta muốn về ám các một chuyến."

Tiêu Chiến giúp y xoa xoa eo, ôn nhu đáp, "Được."

Vương Nhất Bác bị giọng nói du dương của hắn làm cho cõi lòng có chút ngứa ngáy, bàn tay bên hông càng ngày càng làm loạn, y không thể làm gì khác ngoài việc nằm sấp trên người hắn mềm nhũn nói, "Ta còn phải trở về điều tra chuyện hương liệu."

"Được."

Tiêu Chiến khẽ cắn một cái lên cổ y mới lưu luyến rời đi.

Lúc Vương Nhất Bác trở lại ám các, Lưu Hải Khoan vẫn còn đang ở phòng dược chờ người, nhìn thấy y vào cũng không nói gì mà trực tiếp đưa quyển sách trong tay cho y.

Vương Nhất Bác tùy ý lật vài trang trong quyển sách hỏi, "Huynh trưởng, sao huynh vẫn chưa về rừng trúc vậy? Đây là lần đầu tiên đệ thấy huynh ở lại các lâu như vậy đấy."

Lưu Hải Khoan cười cười nói, "Đúng vậy, từ sau khi cha mẹ qua đời thì huynh cũng rất khi tới ám các, lần này là vì đệ, nếu không huynh cũng sẽ không trở về."

Vương Nhất Bác cười cười đóng quyển sách trong tay lại, nhàn nhạt mở miệng, "Đệ đi đây."

Lưu Hải Khoan đi bên cạnh y, "Cùng đi đi, huynh cũng phải về rừng trúc."

Vương Nhất Bác gật gật đầu vừa đi vừa hàn huyên cùng Lưu Hải Khoan hết cả một đường, đến Vương phủ mới lưu luyến nói tạm biệt. Y cầm quyển sách bước lên phía trước, vừa đi vừa nghĩ tới Tiêu Chiến, bước chân theo vậy mà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một âm thanh quen thuộc phút chốc rơi vào tai làm y sửng sốt dừng lại bước chân, thân thể áp sát lại cánh cửa phía sau.

"Phụ thân."

"A Chiến, ta nghe người trong phủ nói dạo gần đây con rất thân với một thị vệ trong phủ, thậm chí ta còn nghe được có người nói con thích Long Dương, chuyện này là thế nào?"

"Bọn họ nói không sai."

"Tiêu Chiến, con sao lại..."

"Phụ thân, không phải người vẫn luôn mong con sống một đời bình an sao? Đối với con, Vương Nhất Bác chính là bình an."

"Tiêu Chiến, con là Vương gia, con có biết chuyện này sẽ đem lại hậu quả gì không? Con có thể gánh nổi hay không?"

"Phụ thân, nếu thế đạo không dung túng được bọn con thì con sẽ mang theo y đến một nơi hoang vu nào đó ẩn cư trải qua một cuộc sống an ổn, mấy năm nay hết chuyện nọ đến chuyện kia không ngừng xâu xé nhau, con cũng mệt mỏi rồi."

"..."

Hai cha con bọn họ sau đó còn nói gì Vương Nhất Bác cũng không nhớ nổi, chỉ có ánh mắt nóng rực kia của Tiêu Chiến làm y vẫn nhớ mãi không quên.

Tiêu Chiến tiến lại gần chỗ y, ánh mắt nhu hòa xoa đầu y nói, "Sao lại đứng ngốc ở chỗ này rồi?"

Vương Nhất Bác lắc đầu mổ lên môi hắn một cái, dắt tay hắn chậm rãi đi về phía trước.

"Không có gì, chuyện hương liệu ta đã tra được rồi, là một loại hương liệu của ngoại bang, gọi là bạc hà mèo, mèo ngửi phải sẽ sinh ra ảo giác cắn đồ vật lung tung." Vương Nhất Bác tựa như nghĩ đến điều gì mà nói, "Bánh Mật đâu?"

"Ở trong phòng ta."

"Chúng ta dẫn nó ra một chút."

"Được." Tiêu Chiến gật đầu cùng y trở về phòng ôm Bánh Mật ra đi dạo quanh phủ một vòng.

Một lát sau dường như Bánh Mật chơi cũng thấm mệt, nó ngồi dưới chân cọ cọ vào ống quần Tiêu Chiến không muốn đi. Vương Nhất Bác ôm nó vào ngực nói, "Xem ra không có đầu mối gì rồi."

Lời vừa dứt liền thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người, Tiêu Chiến khẽ liếc mắt nhìn người kia rồi kéo Vương Nhất Bác ra phía sau, cụp mắt gọi một tiếng, "Vân phi."

Vương Nhất Bác đứng sau lưng hắn cũng cúi đầu thưa, "Tham kiến Vân phi."

Vân Bùi Cảnh nhìn hai người liếc mắt với nhau nhàn nhạt đi qua người bọn họ, Bánh Mật bỗng nhiên nhảy ra khỏi ngực Vương Nhất Bác nhào về phía nàng ta.

"Thứ gì?"

Nàng ta sợ hãi hô lên một tiếng, đám thị vệ bên cạnh vội vội vàng vàng thay nàng ta đẩy Bánh Mật ra xa, đáy mắt Tiêu chiến hơi giần giật lập tức ôm Bánh Mật trở về rồi giữ nó thật chặt.

"Thật có lỗi, là nhi thần thất trách, làm Vân phi sợ hãi rồi, xin Vân phi thứ tội."

Vân Bùi Cảnh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói, "Con mèo này mang đi làm thịt đi."

Tiêu Chiến mấp máy môi, trầm giọng mở miệng, "Vân phi, con mèo này là do một ngời bằng hữu thân thiết tặng cho nhi thần, rất có ý nghĩa, xin Vân phi bỏ qua cho nó."

"Nếu ta vẫn muốn giết nó thì sao?"

"Vân phi rộng lượng như vậy, tất nhiên sẽ không so đo với một con vật."

Ánh mắt Tiêu Chiến thâm trầm nhìn chằm chằm Vân Bùi Cảnh, ánh nhìn đó làm cho nội tâm nàng ta không khỏi có chút run rẩy.

"Thôi bỏ đi, ta không so đo với một co súc sinh." Vân Bùi Cảnh khẽ hừ một tiếng, khoát tay, xoay người rời đi.

Hai người không nói gì nhìn chằm chằm Vân Bùi Cảnh, một lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới chậm rãi mở miệng, "Trên eo nàng ta có một túi thơm."

Tiêu Chiến gật đầu, bàn tay không ngừng vuốt ve bộ lông của Bánh Mật, "Cả hai mẫu tử bọn họ và Lưu phó tướng đều có liên hệ với ngoại bang, còn có chuyện của A Tứ..."

"Nhưng mà bây giờ A Tứ đã không còn nữa, không thể lấy làm nhân chứng được, rất khó để kết tội ba người bọn họ." Vương Nhất Bác nắm tay dắt Tiêu Chiến trở về, "Sự tình càng ngày càng phức tạp."

"Ừm, mấy ngày nay ta đã phái người đi điều tra thân phận của bọn họ."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lên tiếng trầm mặc bước đi, khi bước chân vừa bước vào viện tử đã nhanh chóng thả Bánh Mật xuống một khoảng xa rồi bế người lên.

Vương Nhất Bác kêu nhỏ một tiếng, ôm chặt cổ hắn nói, "Tiêu Chiến, huynh định làm gì?"

"Làm đệ."

"..."

"Đệ quá câu người."

Suzie

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play