"Trên người A Tứ có tổng cộng hai vết kiếm đâm làm bị thương, một vết trên ngực và một vết trên cổ, vết thương gây tử vong hẳn ở trên cổ, thi thể đã hoàn toàn đông cứng nên đoán chừng là đã chết từ đêm qua."
"Thế nhưng rõ ràng là chỉ cần một kiếm đã có thể lấy đi tính mạng, vậy mà hung thủ lại tốn tận hai đao."
"Như vậy thì hẳn là hung thủ có chút hoang mang."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mười đầu ngón tay chặt chẽ đan xen đi ra sau núi, hai người yên lặng nghe người bên cạnh phỏng đoán, "Sợ hắn chạy mất."
"Ừm, đoán chừng A Tứ đã nghe thấy bí mật không nên nghe nào đó." Vương Nhất Bác vô thức xoa nhẹ cổ mình, "Thật ra thì không phải ai cũng sẽ giống như Chiến ca một đao đâm vào cổ họng."
Bước chân Tiêu Chiến ngừng lại, hắn lo lắng lên tiếng, "Bảo bảo..."
Vương Nhất Bác cười khẽ một cái tiếp tục dắt tay hắn đi về phía trước.
"Nhưng mà Chiến ca, ta luôn cảm thấy sự việc lần này với việc huynh bị thương có liên quan đến nhau."
"Tửu quán kia ta đã điều tra rồi, không có manh mối gì cả, mũi tên cũng là loại bình thường."
"Nói như vậy thì thật sự không còn manh mối nào." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn đất, "Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ chuyện của A Tứ. Chiến ca, một lát nữa huynh đi cùng ta với Phồn Tinh một chuyến đi?"
Tiêu Chiến vuốt cằm nói, "Được."
"Bất quá, hình như ta cảm thấy lâu rồi không nhìn thấy Tiêu Ý thì phải?"
Lời vừa dứt bước chân Tiêu Chiến liền đột nhiên dừng lại. Vương Nhất Bác nhìn theo tầm mắt của hắn cũng dừng lại bước chân.
Tiêu Ý đang đi đến trước mặt bọn họ.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nói khẽ vào tai thiếu niên, "Bảo bảo, đệ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tìm đến tận cửa rồi."
"Chà, đây không phải là Thần Vương và tiểu thị vệ sao?" Ánh mắt Tiêu Ý châm rãi rơi vào hai bàn tay đang trùng điệp của hai người, "Không nghĩ đến huynh trưởng vậy mà... làm thần đệ kính nể không thôi."
Cảm giác bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Tiêu Chiến liền trấn an vuốt nhẹ lên bàn tay đang để sau lưng của thiếu niên, lạnh lùng nói, "Nhị đệ, bổn vương đã từng nói rồi, ngươi không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của ta."
"Thần đệ nào dám can thiệp vào chuyện của huynh trưởng." Tiêu Ý cười khẽ một tiếng sau đó liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Thần đệ còn có việc, xin phép rời đi trước."
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn bóng lưng hắn ta rời đi sau đó hướng Vương Nhất Bác nói khẽ, "Đi thôi."
Lúc hai người trở lại viện phủ thì vừa hay Trịnh Phồn Tinh đang cho mèo ăn, bé mèo vàng vừa nhìn thấy hai người đến liền nhào vào ngực Vương Nhất Bác. Trịnh Phồn Tinh lắc đầu thở dài một cái rồi chầm chậm lại gần hai người, "Vương gia, Nhất Bác."
Tiêu Chiến dắt người đi đến cái bàn đá bên cạnh ngồi xuống, vẫy tay cho Trịnh Phồn Tinh cũng lại ngồi.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Vương Nhất Bác mở miệng nói, "Phồn Tinh, bọn ta vừa ra sau núi kiểm tra, toàn bộ vết máu đã bị xử lí sạch sẽ, ngươi nói một chút về tình huống lúc đó đi."
"Ta lúc đó cùng hai người ở đại sảnh nhìn qua cũng không tìm thấy điểm khả nghi, thi thể hẳn là không bị động chạm qua. Nhưng một thi thể lớn như vậy lại có thể thần không biết quỷ không hay di chuyển trong Vương phủ, huống hồ A Tứ chỉ là một thị vệ nhỏ bé, cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, "Đại sảnh trong khoảng thời gian yến hội tổ chức cũng không có gì khác thường, đoán chừng là sau khi yến hội kết thúc mới xảy ra chuyện."
Trịnh Phồn Tinh gật đầu nói, "Đêm hôm qua có nhiều khách đến Vương phủ như vậy, ngư long hỗn tạp, không nhất định là người trong phủ làm..."
Thiếu niên trầm mặc từ nãy đến giờ bỗng nhiên mở miệng, "Chiến ca, chúng ta đi kiểm tra thi thể A Tứ một chút đi."
Tiêu Chiến nhìn y nhíu mày, "Vừa rồi ở đại sảnh không phải đệ đã kiểm tra rồi sao?" Vương Nhất Bác lắc đầu, "Vừa rồi chỉ kịp nhìn sơ qua một chút thôi, vẫn chưa có thời gian nhìn rõ."
Sau đó lại bổ sung, "Nếu hung thủ là người của Vương phủ thì rất có khả năng sẽ xuất hiện sơ suất. Mấy ngày nay đệ sẽ kiểm tra xem có nơi nào khả nghi không."
Tiêu Chiến hơi nhéo nhéo đầu ngón tay y, "Đệ trúng tên còn chưa khỏe hẳn, để Phồn Tinh đi đi."
Vương Nhất Bác bĩu môi, "Vết thương đã không còn gì đáng ngại rồi mà."
Tiêu Chiến thấy vậy thì không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, "Đệ về nghỉ ngơi một lát đi, đợi ta xong việc sẽ đi cùng đệ."
Sau buổi cơm trưa, Tiêu Chiến đứng trong viện phủ của Vương Nhất Bác nhìn bé mèo vàng trong tay đối phương không khỏi phiền muộn.
Tiêu Chiến tóm lấy gáy bé mèo vàng, đem nó từ trong ngực thiếu niên kéo ra, rất có khí thế muốn vứt bỏ nó mà nói, "Đệ mang theo nó làm gì?"
Vương Nhất Bác vội vàng ôm bé mèo vàng về lại trong ngực, "Nó đi theo ta, vì vậy ta muốn mang nó ra ngoài."
Tiêu chiến trỏ ngón tay vào bé mèo vàng nói, "Tiểu tử thối, dám tranh sủng với ta."
Vương Nhất Bác trầm thấp cười một tiếng, y dành ra cánh tay trái rảnh rang nắm chặt lấy tay hắn, "Được rồi, huynh tội gì phải tức giận với một con mèo cơ chứ?"
Tiêu Chiến nghe vậy liền cười toe, "Ta nhớ lúc trước ta đã nói câu này với đệ."
"Vậy sao?"
Vương Nhất Bác hướng hắn cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ, dắt tay hắn chậm rãi đi ngoài. Đợi đến khi hai người đến liễm phòng thì mọi người đang ở đó đều thức thời lui ra, chỉ để lại hai người một mèo trong căn phòng không có nhiều đồ đạc.
Vương Nhất Bác thả Bánh Mật xuống trước cửa rồi đi đến cạnh thi thể xốc chiếu lên, cẩn thận dò xét một phen.
"Sao rồi?" Tiêu Chiến đi đến bên cạnh y dò hỏi.
Vương Nhất Bác lắc đầu nói, "Không có manh mối gì mới, thi thể này đã được xử lí qua, ngoại trừ vết thương thì không còn điểm nào khả nghi."
"Vết thương cũng chỉ là vết kiếm đâm bình thường, không tìm ra được đầu mối nào."
Y vừa dứt lời thì Bánh Mật đột nhiên nhảy đến cạnh thi thể khẽ liếm lên ống tay áo bên trái của A Tứ, còn duỗi móng ra cào cào vài cái.
Tiêu Chiến giật mình lập tức ôm Bánh Mật lên, "Cái tên nhóc này! Ngươi mà làm hỏng thi thể A Tứ, ta sẽ không tha cho ngươi."
Vương Nhất Bác hơi nhíu mày đi đến bên trái thi thể ngồi xuống, nâng cánh tay trái của A Tứ lên cúi người ngửi thử một chút.
"Chiến ca." Y ngẩng đầu nhìn một người một mèo còn đang bận đùa giỡn, "Bên cánh tay trái của A Tứ có mùi hương rất nhạt."
Tiêu Chiến dừng lại một chút thả mèo xuống một bên rồi bước nhanh đến bên cạnh thiếu niên, Vương Nhất Bác hơi lùi về sau một bước chừa chỗ trống cho hắn.
"Đúng thật là có mùi." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn đối phương, "Nhưng mùi hương này rất lạ, hẳn là không phải hương liệu của Trung Nguyên."
Vương Nhất Bác vuốt cằm nói, "Ừm, chút nữa ta sẽ trở về ám các một chuyến."
"Được." Tiêu Chiến đem Bánh Mật đang có ý đồ làm loạn bên cạnh ôm lên rồi dắt thiếu niên ra ngoài, "Đi thôi."
Sau khi trở về từ liễm phòng, Tiêu Chiến liền lao vào xử lí công vụ, Vương Nhất Bác một mình chơi đùa cùng Bánh mật một hồi cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, đúng lúc y đang định trở về ám các một chuyến thì một con bồ câu đưa thư chậm rãi bay vào.
Là bồ câu đưa thư của ám các.
Y đem bức thư cột trên đùi bồ câu tháo xuống rồi đi vào đóng thật chặt cửa mới mở giấy ra đọc những gì viết trong thư.
Bên trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ.
[ Ta đã so sánh qua nét chữ, mật hàm là do Thần Vương đích thân viết. Người này tâm tư không tốt, Vương phủ không thể ở lâu, đọc được thư lập tức trở về. ]
Bức thư trong tay Vương Nhất Bác truyền đến một hồi run rẩy sau đó liền bị y gắt gao vo lại xé nát. Y nhóm lửa nến đem bức thư thiêu rụi hoàn toàn, nhìn ngọn nến bập bùng lúc vàng lúc đỏ mà tâm tư y càng ngày càng loạn.
Y biết Tiêu Chiến muốn lợi dụng y, nhưng y chưa từng nghĩ đến tất cả mọi thứ đều do Tiêu Chiến một tay bày mưu tính kế.
Từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy do Tiêu Chiến bày ra.
Chính tay Tiêu Chiến đã viết mật hàm.
Thần Vương có thể ngồi vào vị trí này thì làm sao có thể dễ dàng trở thành một quân cờ trong tay người khác, chỉ tại y một mực tự lừa mình dối người thôi.
Nếu Hoàng Đế là người chủ trì cục diện thì y còn có thể tự thuyết phục mình rằng Tiêu Chiến chỉ là người bị sai khiến, nhưng bức thư ngày hôm nay đã thay y nói lên sự thật.
Một cái bẫy từ trong ra ngoài, vậy mà y lại vô tư xoay người nhảy vào bên trong.
Tạm thời hắn vẫn chưa từng lợi dụng y, nhưng không biết chắc sau này sẽ thế nào...
Thế nhưng, hai người họ còn có "sau này" hay không...
Đôi mắt thiếu niên tối sầm lại, đốt ngón tay nắm chặt chuôi kiếm bởi vì hơi dùng lực mà trắng bệch. Một lúc lâu sau đó y lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút kiếm xoay người rời đi.
- ---------------------------------
Tác giả:
Kịch bản chương này có chút rối não, hơi ngắn một tẹo nên sợ không thể hiện rõ ràng được, vì vậy tôi sẽ tổng kết một chút. Mấy chương trước có thể mọi người cho rằng Chiến ca đã hoàn toàn quay đầu nhưng thật ra là khi đó vẫn còn đang do dự, đến chương này mới thật sự quay đầu.
Đầu tiên, thực lực của hoàng thất yếu kém, Hoàng Đế muốn thâu tóm ám các về tay nhưng không nghĩ ra cách nên sinh buồn rầu, Vương gia thấy vậy liền muốn cùng Hoàng Đế phân ưu, tiếp cận tiểu thiếu chủ ám các, muốn lợi dụng y để thu gọn ám các, cuộc hội thoại mà đệ đệ nghe được ngoài cửa chính là của Chiến ca với Hoàng Đế hỏi về tình hình tiến triển của hai người, đệ đệ hiểu ra là Vương gia cố tình tiếp cận y nhưng lại cho rằng đây là ý chỉ của Hoàng Đế, Vương gia khi tiếp cận y không hề lợi dụng y mà ngược lại còn vô cùng sủng ái y, thậm chí còn bày tỏ tâm tình, hiện tại y phát hiện ra rằng mọi thứ ngay từ đầu đều do Vương gia sắp xếp nên vô cùng hoảng sợ. Y đã rơi vào bể tình yêu với hắn, sau đó lại sợ hắn sẽ dùng tình cảm của y để lợi dụng y.
Em nói thật các chị ạ, em edit truyện cũng không cảm thấy khó bằng edit lời tác giả đâu, bả viết khó hiểu lắm ấy:(
Suzie
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT