Hai người không nói thêm gì nữa mà mỗi người đi một ngả.

Sau một ngày lăn lộn, Tích Niên lết cơ thể rã rời của mình quay về nhà. Vừa mới vào phòng, cô đã nhìn thấy Tô Gia Hân ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa xem hoạt hình bọt biển.

Tích Niên lặng lẽ đi đến sô pha và ngồi xuống.

"Á!" Tô Gia Giân hoảng sợ lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Cố Tích Niên: "Cô... Sao cô xuất hiện không một tiếng động vậy? Cô muốn dọa chết tôi sao?"

"Không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì quỷ đến gõ cửa?" Cố Tích Niên bình tĩnh nói.

"Chuyện trái... Trái với lương tâm? Tôi... Tôi nào có làm chuyện gì trái với lương tâm? Còn cô á, quần áo thì xộc xệch, lẽ nào cô làm chuyện bại hoại gì ở bên ngoài sao?" Tô Gia Hân liếc mắt, tại sao người phụ nữ này lại về nhanh như vậy? Rốt cuộc mấy tên lưu manh mà cô ta sắp xếp có thành công hay không? Nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Tích Niên không giống như bị ức hiếp gì đó.

"Cô Tô, cô giỏi thật đấy, không cần đoán cũng biết sao? Hay là cô sắp xếp chuyện mờ ám gì đó?"

"Tôi... Tôi... Tôi nào có sắp xếp chuyện mờ ám gì? Là bản thân cô có tật giật mình mà thôi." Tô Gia Hân mỉa mai nói.

"Cô Tô, tôi chỉ muốn nói tôi rất tiếc vì âm mưu của cô không thành công. Được chăng hay chớ, tha cho người ta được thì nên tha, nếu không cô cũng không sống được ở cái nhà này đâu, cô cần gì phải như vậy?"

"Hình như tôi có sống được hay không cũng không cần cô nói? Mặc dù cô là vợ của Ngôn, nhưng căn nhà này là nhà của Ngôn, nói không chừng đến khi đó người bị đuổi đi là cô đó. Ngôn nói rồi, anh ấy không yêu cô, cô vợ đáng thương ạ!" Mặc dù giọng nói của Tô Gia Hân cũng không lớn và người giúp việc qua lại trong căn nhà này không nhiều, nhưng dù thế nào cô ta cũng để ý hơn một chút và không quá hống hách.

Tích Niên nheo mắt lại, thật đúng là Hạ Ngôn đã cho cô một cái bạt tai. Hơn nữa cái tát này có thể vang được bao nhiêu thì vang bấy nhiêu, khiến cho cô... Thật sự không biết nên làm thế nào.

Cuộc chiến giằng co giữa hai người phụ nữ đang dần dần nổ ra.

"Cậu chủ, cậu về rồi..." Lúc này bên ngoài thoáng truyền đến giọng nói cung kính của giúp việc nữ.

Tô Gia Hân dờii ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng khách, chỉ thấy cánh cửa được đẩy ra. Cô ta quay người, lăn từ trên ghế sô pha xuống.

"Cô Cố, cô đừng tức giận nữa. Nếu như đẩy tôi có thể hả giận thì tuỳ cô, cô muốn đuổi tôi đi thì tôi sẽ đi." Tô Gia Hân nhếch nhác nằm nhoài trên mặt đất, đôi mắt lập tức tuôn trào nước mắt.

Chiêu này thật sự khiến Tích Niên trở tay không kịp, ngây ngốc nhìn "con người đáng thương" đang nằm trên mặt đất, quả thật là cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Cô đang nói cái gì vậy?"



"Đã xảy ra chuyện gì?" Bên ngoài cửa nhà vang lên tiếng đàn ông lạnh lùng.

"Hu hu hu..." Tô Gia Hân cắn môi dưới, cổ họng vang lên tiếng nức nở nhưng dường như đang cố gắng kìm nén, nhìn rất đáng thương.

Cô ta khẽ liếc đôi mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh da trời sắc bén mạnh mẽ, xung quanh người bao phủ làn khí lạnh lẽo. Là Hạ Ngôn!

Vào lúc này, cuối cùng Tích Niên cũng hiểu xảy ra chuyện gì. Vu oan, vu oan một cách rành rành như vậy sao? Còn có công lý nữa không?

Hạ Ngôn chậm rãi đi vào, im lặng không nói gì. Nhưng mỗi bước chân của anh đều mang theo dáng vẻ kiêu ngạo đen tối, giống như ép bầu không khí xung quanh giảm âm độ vậy.

Bước chân nặng nề của anh dừng bên cạnh Tô Gia Hân, anh cúi người xuống, đưa tay ra kéo cô ta lên rồi lạnh lùng nói: "Có chỗ nào bị ngã đau không?"

Tô Gia Hân nhanh chóng lắc đầu, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt tủi thân lại khiến người ta càng thương yêu hơn: "Em không... không có, em không sao. Cô Cố không có lỗi, đều là lỗi của em."

Hạ Ngôn liếc nhìn Cố Tích Niên với ánh mắt sắc bén, đôi mắt màu xanh da trời vô cùng sắc sảo: "Cô đẩy cô ta?"

"Không phải, tôi không có đẩy."

Cô vừa vứt lời, chỉ thấy Hạ Ngôn nghiêng người tiến đến trước mặt cô. Bàn tay to lớn cứng như sắt của anh bóp chặt lấy chằm của cô: "Tích Niên, tôi nói rồi, tôi rất ghét loại đàn bàn nói dối như cô. Cô hãy bỏ cái tính thích nói dối này đi."

Anh luôn không tin tưởng vào cô, khi nóng nảy anh không có lý do gì để tin cô. Người phụ nữ này giống y như mẹ ruột của cô, hèn hạ, nói ra toàn là lời nói dối!

Cô không sợ khi bị anh bóp cằm, ánh mắt vẫn chắc như đinh đóng cột: "Tôi không nói dối, hơn nữa anh cũng không tận mắt nhìn thấy tôi đẩy cô ta, cho nên anh có tư cách gì mà bảo tôi nói dối?"

Tô Gia Hân đứng ở một bên, cúi gằm mặt, trông vẫn rất tủi thân. Nhưng dưới phần che của mái tóc, khóe miệng cô ta đã sớm vẽ ra cười quỷ dị. Hừ, Cố Tích Niên đúng là con bé ngốc nghếch. Bây giờ người Ngôn yêu là cô ta nên đương nhiên sẽ tin cô ta rồi, sao có thể tin một một người vợ mình đã chơi chán, nghèo hèn và không có tình cảm này được? Nực cười!

Đôi mắt màu xanh da trời lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên: "Đồ đàn bà mạnh miệng!"

"Ha... Hạ Ngôn, cho dù là tôi đẩy Tô Gia Hân thì đã làm sao? Cô ta là người tình của anh, còn tôi là vợ anh. Cho dù tôi có đánh cô ta thì anh cũng nên trách chính bản thân anh, anh đúng là một kẻ lăng nhăng." Trong lời nói toát lên vẻ khó chịu và tức giận của cô.



Cô chưa từng nghĩ sẽ lấy thân phận người vợ để chèn ép cái gì, nhưng cô hoàn toàn không cam lòng. Chuyện của đám lưu manh ngày hôm nay, còn cả chuyện lúc này bị vu oan nữa, tất cả đều khiến cô phải chống lại.

"Cô đang muốn tôi kháng nghị lại sao?" Anh nở nụ cười lạnh lùng.

Tích Niên không nói thêm gì nữa, cô luôn cảm thấy anh đang hỏi có phải cô đang ghen tuông hay không. Cho dù có chết, cô cũng sẽ không yêu người đàn ông này.

Cô quay đầu đi với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Hạ Ngôn bóp cằm, nhấc bổng cả người cô lên rồi ném mạnh xuống ghế sô pha: "Đưa mợ chủ về phòng chăm coi cho cẩn thận, tối hôm nay cô ta không được phép bước chân ra ngoài dù nửa bước. Cũng không được cho cô ta ăn uống gì."

"Vâng ạ."

Người giúp việc nữ đi đến.

Tích Niên bỗng nhiên đứng lên: "Không cần, chẳng phải chỉ là không ăn cơm không uống nước thôi sao? Không ăn thì không ăn, không uống thì không uống, tôi vẫn sẽ tự mình đi."

Cô quay đầu, tự mình đi lên trên tầng. Thua người không thua trận, cho dù cô có thua ở đây thì cũng không được mất đi khí thế.

Tô Gia Hân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cố Tích Niên đang ở trên tầng. Đúng là đáng tiếc, dễ dàng buông tha cho cô như vậy, xem ra mưu kế của cô ta vẫn chưa đủ ác. Lần sau cô ta phải ác hơn một chút, để cho Ngôn dạy dỗ lại người phụ nữ kiêu ngạo này tử tế. Cô ta thay đổi ý nghĩ rồi lập tức nói với Hạ Ngôn: "Ngôn à, anh đừng tức giận. Em thấy em vẫn không nên ở đây, em cảm thấy thật sự không hợp. Cô Cố nói đúng, thân phận của em hoàn toàn không hợp với nơi này."

"Ngoại trừ em ra, không có ai ở có thể ở lại nơi này." Hạ Ngôn nói.

"Thật sao?"

"Đúng vậy."

"Ngôn à, em thật sự rất may mắn khi gặp được anh ở trên du thuyền vào đêm hôm ấy." Tô Gia Hân mỉm cười rồi nói, không còn dáng vẻ nhanh nhẹn như trước mà tất cả đều vô cùng mập mờ.

Đêm nay người khác thì hưởng niềm hạnh phúc, còn Tích Niên phải chịu tội. Có hai người giúp việc nữ đứng trước cửa phòng của cô, thật sự giống như là tù nhân đang bị canh giữ gắt gao vậy.

Cô đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhận ra bên ngoài cửa sổ cũng có người giúp việc canh giữ. Anh sợ cô nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn sao? Ha... Anh đúng là quyết tâm muốn trừng phạt cô như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play