“Ha ha, cô Tô. Tôi vẫn cứ áy náy về vụ tai nạn xe đấy, nhưng tôi cũng muốn cô biết rằng tôi là bà chủ của ngôi nhà này.”
“Tôi biết, cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức! Tôi nghĩ theo đuổi tình yêu vì tình yêu thì dù thế nào cũng không sai đúng chứ.”
Dù Tô Gia Hân nói rất thẳng nhưng Tích Niên vẫn giữ nụ cười trên môi. Điều này rõ ràng là ‘hạ chiến thư’: “Cô muốn yêu như thế nào đều không liên quan gì đến tôi.”
“Cô Cố, cô thật rộng lượng. Xem ra là cô cũng không yêu Ngôn.”
Tích Niên không trả lời, chỉ mỉm cười.
Tô Gia Hân nói: “Nếu đã không yêu thì sao không thành toàn cho những người yêu nhau, để chúng tôi thành người một nhà chứ?”
“Cô Tô, cô yêu anh ta. Đó là chuyện của cô, nhưng tôi hy vọng chuyện của cô không liên quan đến tôi.” Cô lờ mờ cảm thấy chuyện này có giấu diếm một tia lửa nào đó, cũng kiềm lại ý muốn nhắc nhở một tiếng. Cô không muốn tia lửa này trở thành ngọn lửa chiến tranh.
“Ha ha, cô Cố đúng là không giống người thường. Nhưng thật đáng tiếc là một núi không thể chứa được hai hổ. Ngày tháng của chúng ta còn dài. Đã nói nhiều như vậy, sáng nay tôi chưa kịp ăn sáng nữa. Tôi đi ra ngoài tìm đồ ăn đây.” Tô Gia Hân vẫn mỉm cười, sau đó bước ra khỏi nhà họ Hạ.
Chiến thư trắng trợn.
Câu nói ‘Một ngọn núi không thể chứa hai con hổ’ gần như đã thể hiện quyết tâm của Tô Gia Hân.
Tích Niên tỏ vẻ thờ ơ, cô muốn rời khỏi ngôi nhà này và để hai người họ theo đuổi cái gọi là tình yêu. Nhưng hết lần này đến lần khác... Hạ Ngôn lại lấy chuyện của bố để ép cô.
Có không cam lòng đến đâu chăng nữa, cô cũng phải ở lại đây. Lâu như vậy đến nay, Hạ Ngôn là nơi duy nhất mà cô có thể nhận được tin tức về bố.
Về phần Tô Gia Hân.
Bọn họ muốn yêu thì cứ yêu đi! Miễn là đừng có ý đồ gì với cô thì đều không sao cả.
Tô Gia Hân vừa rời khỏi nhà họ Hạ đã lén lút đi một mình đến một nhà hàng. Dọc đường đi, cô ta cứ ngó dọc ngó ngang như thể sợ bị người khác theo dõi.
Cô ta quen cửa quen nẻo đến phòng riêng của nhà hàng, cũng không cho phục vụ đi theo. Cô ta đẩy cửa vào. Thiết kế của căn phòng này rất độc đáo, ngoài bàn ăn còn có một tấm bình phong, có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang ngồi sau tấm bình phong đó.
“Cô đến rồi à?” Người sau bức bình phong lên tiếng, giọng nói giàu sức hút.
Tô Gia Hân đóng chặt cửa lại rồi mới nói: “Vâng, để anh chờ lâu rồi.”
“Có vẻ đã thành công rồi.”
Tô Gia Hân nhếch miệng: “Ừ, thành công rồi. Tôi phải cảm ơn anh. Nếu không có thông tin mật và sự giúp đỡ của anh, tôi e rằng rất khó để Hạ Ngôn tin tôi là người phụ nữ đã ngủ với anh ấy trên du thuyền đêm đó.”
“Ha ha… Không cần khách sáo. Cô yêu Hạ Ngôn như vậy, tôi chỉ thành toàn cho cô mà thôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng tôi không ngờ rằng Hạ Ngôn lại bị ám ảnh bởi người phụ nữ tình một đêm như vậy, còn đi tìm cô ta một cách rầm rộ nữa chứ. Hơn nữa, bây giờ anh ấy nghĩ tôi là người phụ nữ đó và đối xử với tôi rất tốt.”
“Ồ… Hạ Ngôn là một người đàn ông có tâm tư kín kẽ. Cô cẩn thận một chút, nếu lộ ra một xíu sơ hở thì sẽ bị anh ta nhìn thấu ngay.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chú ý. Hiện tại anh ấy rất tin tưởng tôi, cộng thêm tai nạn được cố ý sắp đặt ngày hôm qua và phản ứng của tôi đã khiến Hạ Ngôn hoàn toàn tin tưởng.” Tô Gia Hân cười nói. Hôm qua cố tình đụng phải xe của Cố Tích Niên chính là muốn tạo dựng lần gặp gỡ ngoài ý muốn này với Hạ Ngôn. Phản ứng lúc đó của cô ta cũng là tập luyện rất lâu.
Sự phấn khích và hạnh phúc ngập tràn trên khuôn mặt Tô Gia Hân. Sau một lúc dừng lại, cô ta tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh giúp đỡ tôi như vậy, tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?”
Người đứng sau bức bình phong im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này để sau hãy nói đi. Dù sao thì bây giờ cô cũng đã ở bên cạnh Hạ Ngôn rồi. Hãy nắm lấy cơ hội này.”
“Được, vậy sau này chúng ta hãy giữ liên lạc với nhau. Hiện tại trong nhà của Ngôn vẫn còn một người vợ, tôi muốn thế chỗ cô ta nên vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”
“A… Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Cô cũng về đi, để tránh bị người khác phát hiện.”
“Được rồi. Hẹn gặp lại.” Tô Gia Hân rời căn phòng với nụ cười tự tin trên môi. Hạ Ngôn là người cô ta đã yêu nhiều năm. Đối với người đàn ông này, cô ta đã dùng vô số cách để tiếp cận anh, nhưng anh cứ cao ngạo như vậy. Cho dù xung quanh có vô số phụ nữ, anh vẫn luôn lạnh lùng như thế. Ngay cả khi cô ta tự phụ với nhan sắc xinh đẹp hơn người, nhưng để lọt vào tầm ngắm của Hạ Ngôn mà cô ta đã không ngần ngại sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Trải qua hơn một năm ròng rã phẫu thuật không ngừng, cuối cùng cô ta đã chỉnh mình thành dáng vẻ phụ nữ hấp dẫn đàn ông nhất.
Cô ta vẫn đang chờ đợi cơ hội để tiếp cận anh một lần nữa. Trong khi cô ta đang buồn bực hao tổn tinh thần thì ông trời đã ưu ái cho cô ta gặp được một người đàn ông bí ẩn.
Đó chính là người đàn ông vừa nói chuyện trong căn phòng kia. Mặc dù cô ta chưa nhìn thấy anh ta trông như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ, đối phương chắc chắn là một nhân vật rất ghê gớm.
Người đàn ông bí ẩn nói với cô ta rằng Hạ Ngôn đang ra sức tìm kiếm một người phụ nữ đã qua đêm với anh trên du thuyền. Vì vậy, cô ta đã tương kế tựu kế, dùng ly miêu đánh tráo thái tử. Bằng cách này, cô ta đã tiếp cận thành công Hạ Ngôn và trở thành người phụ nữ mà anh coi trọng.
Dù không biết làm cách nào mà người bí ẩn này lại biết được nhiều thông tin như vậy, cũng không biết người bí ẩn này giúp cô ta với mục đích gì. Nhưng những gì cô ta muốn chính là kết quả thôi.
Tô Gia Hân này chỉ muốn ở bên Hạ Ngôn. Dù sử dụng phương pháp và thủ đoạn nào thì cô ta cũng muốn đánh cược một lần cho tình yêu của mình.
Mợ chủ trong nhà họ Hạ chính là mục tiêu đầu tiên cô ta cần phải tranh thủ. Người ta nói một ngọn núi không thể chứa hai con hổ, trừ khi là một con đực và một con cái!
Tô Gia Hân nhếch miệng cười lạnh lùng bước ra khỏi phòng riêng, đang định rời khỏi nhà hàng thì bỗng...
“Cô Tô!” Cố Tích Niên vừa từ cửa bước vào, tình cờ đụng phải Tô Gia Hân đang đi ra ngoài.
Tô Gia Hân nhíu mày: “Cố Tích Niên? Cô, sao cô lại ở đây.”
“Tôi ở đây có gì kì lạ sao?”
“Cô theo dõi tôi?” Tô Gia Hân cảnh giác nói, cô ta vừa mới gặp người bí ẩn kia nên hơi chột dạ. Cô ta sợ rằng âm mưu của mình sẽ bị vạch trần.
Ngược lại Tích Niên lại có vẻ hơi buồn bực: “Cô Tô, tôi không bỉ ổi như cô nghĩ đâu.”
“Nếu cô không theo dõi tôi thì sao lại vừa khéo có mặt ở đây lúc này? Tôi cướp chồng cô, cô sẽ không thuê người ngoài hại tôi đấy chứ?” Tô Gia Hân nở nụ cười mỉa mai. Trong lòng cô ta sinh ra phòng bị, đồng thời cũng không nhịn được châm biếm vài câu.
Cố Tích Niên khẽ nhíu mày, cảm thấy có một sự tương phản lớn giữa cô Tô này với cô Tô lần đầu gặp mặt. Cả khi cô ta ở trước mặt Hạ Ngôn cũng không giống như bây giờ.
Tại sao mỗi lần gặp riêng cô ta thì cô ta lại chanh chua như vậy nhỉ? Tích Niên khẽ liếc mắt cười nhẹ: “Cô Tô, tôi nghĩ cô thật sự rất đặc biệt.”
“Đặc biệt?”
“Đúng đấy, không ai muốn nhận mình là kẻ thứ ba cướp chồng của người khác cả, nhưng cô lại can đảm thừa nhận như vậy. Việc gì tôi phải thuê người để sát hại cô chứ? Chỉ cần tôi đứng giữa đường mắng to vài tiếng, tự nhiên sẽ có người hiểu rõ lý lẽ mà thay tôi đòi công đạo. Cô Tô, làm người phải biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Nếu cô không không phạm tôi thì tôi cũng sẽ không phạm cô. Xin hãy tự trọng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT