Ánh mắt Thẩm Thừa Quang trở nên vô cùng sắc bén, chất vấn: “Đã cho thuốc gì vào!”

“Thuốc kích dục, nhưng dược tính không mạnh nên sẽ không hại đến cơ thể của cô ta, nhiều nhất chỉ là đánh mất chính mình mà thôi, anh Thẩm, tôi thực sự không cố tình làm như vậy. Xin anh, hãy tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi chỉ là nhất thời tức giận mới làm thế. Anh Thẩm, anh tuyệt đối đừng nói cho bố mẹ của tôi biết, tôi sai rồi, tôi thực sự đã biết lỗi rồi.”

“Thuốc giải!”

Trương Manh sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, cô ta lấy một cái chai nhỏ xíu từ trong túi ra rồi đi tới trước bàn, đặt xuống: “Cái này…”

Nhìn thoáng qua chai thuốc, Thẩm Thừa Quang lạnh lùng nói: “Cô không được phép nói với bất kỳ ai về chuyện của ngày hôm nay, nếu không tôi sẽ biến những lời vừa nói trở thành hiện thực!”

“Tôi biết rồi.”

“Cút ra ngoài!”

Trương Manh sợ hãi vội vàng gật đầu, quay người bước ra khỏi văn phòng, cô ta không cam lòng cắn môi dưới, tại sao Cố Tích Niên lại thân thiết với Thẩm Thừa Quang đến thế? Đúng là xui xẻo mà!

Thẩm Thừa Quang cho cô uống thuốc giải bằng nước ấm sau đó để cô nằm yên trên ghế sofa.

Hơi thở của Cố Tích Niên đã nhẹ nhàng hơn sau khi uống thuốc giải, nhưng có vẻ do vừa rồi toàn thân đã hoạt động quá mạnh nên mệt mỏi đến ngủ thiếp đi.

“Chao ôi… Đúng là không thể yên tâm với em mà.” Thẩm Thừa Quang lo lắng nhìn cô ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu rồi, đầu óc cô rối bời, mệt mỏi quá! Cô mệt mỏi rã rời mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Đây là đâu vậy?

Tại sao cô lại nằm trên ghế sofa?

“Dậy rồi à?” Thẩm Thừa Quang rót ly nước đặt xuống trước mặt cô.

“Tôi… Bị sao vậy?”

“Uống chút nước trước đi, vừa nãy em bị Trương Manh bỏ thuốc kích dục.”

Thuốc kích dục? Chẳng trách sao cô thấy toàn thân nóng ran, không được tỉnh táo. Chết rồi, cô không làm ra chuyện gì kỳ quái đấy chứ? Cô ấp a ấp úng nói: “Tôi, có phải đã làm ra những chuyện quái lạ gì không…? Chúng ta…”

“Yên tâm đi, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, sau khi uống thuốc giải thì em liền đi ngủ.”

Cố Tích Niên thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy vậy: “Cám ơn.”

“Sau này hãy cẩn thận một chút, Trương Manh là người có ý đồ xấu.”



“Ừm.”

“Bây giờ đã tan học rồi, có cần anh đưa em về nhà không?” Thẩm Thừa Quang hỏi, để không làm cô gái này thấy khó xử nên anh ấy cố gắng không nhắc đến chuyện này.

“Không cần đâu, tôi có thể tự về. Chuyện của ngày hôm nay, thực sự rất cám ơn anh.”

“Đây là điều anh nên làm, cho dù với tư cách là bạn của em, hay là chủ tịch của trường này thì đây cũng là trách nhiệm anh nên gánh.”

“À đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi anh, tại sao anh lại làm chủ tịch của trường này vậy?”

Trước câu hỏi đột ngột của cô, Thẩm Thừa Quang cười đùa rằng: “Bởi vì anh say mê học hành đó.”

Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống từ trên trán của Cố Tích Niên, cô không hỏi thêm nữa: “Cũng muộn rồi, vậy tôi đi trước đây.”

“Ừm, được thôi.”

Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Thẩm Thừa Quang mỉm cười bất lực, tại sao phải làm chủ tịch của trường này ư? Anh ấy cũng không biết nữa. Có lẽ để có thể nhìn thấy em chăng…

Sau khi rời khỏi trường học, Cố Tích Niên một mình đi về nhà.

“Mợ chủ, cô đã về rồi? Cậu chủ đang đợi cô ở phòng ngủ trên lầu. Mời cô lập tức qua đó sau khi trở về.” Cô người làm kính cẩn nói.

“Ừ.”

Cố Tích Niên đặt đồ xuống rồi đi lên lầu, khi bước lên lầu thì gặp phải Hạ Khả Doanh đang chuẩn bị đi xuống, cô mỉm cười chào hỏi: “Hi, Khả Doanh.”

Hạ Khả Doanh mặt mày tối sầm: “Hừm.”

“Khả Doanh, cô bị sao vậy?”

“Em bị sao hả? Chị nên hỏi bản thân chị bị sao mới đúng đấy. Em thực sự không ngờ chị lại làm ra loại chuyện như thế! Chị tự lo liệu cho mình đi!”

Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tích Niên nghe đến bối rối khó hiểu, cô đã làm gì khiến cho Hạ Khả Doanh không vui rồi ư? Cô vừa suy nghĩ vừa đi đến trước phòng ngủ của Hạ Ngôn.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi!” Trong phòng phát ra giọng nói lạnh lùng bá đạo.



Cô đẩy cửa bước vào rồi tiện tay đóng cửa phòng lại: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Hạ Ngôn mặt mày lạnh lùng đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, chậm rãi bước về phía cô.

Anh, anh muốn làm gì vậy? Tại sao cảm thấy là lạ nhỉ?

Hạ Ngôn dừng lại trước mặt cô, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Người phụ nữ này, tôi muốn làm gì, cô vẫn chưa rõ sao?”

“Làm sao tôi biết anh muốn nói gì?” Cố Tích Niên nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào anh, hôm nay anh rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy hơi rợn người, trái tim cũng khẽ run rẩy theo.

“Hừ!” Hạ Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay lên sờ vào mái tóc đen tuyền của cô: “Hôm nay đã tan trường lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ cô mới về?”

“Có chút việc nên đã nán lại.”

“Có việc nán lại ư? Là việc ve vãn cùng người đàn ông khác trong văn phòng chăng!” Sau đó, bàn tay to lớn của Hạ Ngôn mò mẫm đến xương quai xanh của cô. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve lấy chiếc cổ trắng ngần, dường như muốn dùng ngón tay xé rách cổ họng của cô vậy.

Con ngươi của Cố Tích Niên lập tức giãn ra, sự vuốt ve ở cổ chỉ khiến cô cảm thấy ớn lạnh, trái tim cũng gần như ngừng đập: “Anh, anh đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói gì ư?” Đôi mắt màu xanh dương toát ra vẻ u ám, giống như ác quỷ đã nhập vào người của anh, bàn tay to lớn đột nhiên siết chặt lấy cổ của cô: “Người phụ nữ này, tôi đã bảo cô gần đây hãy cư xử ngoan ngoãn một chút cho tôi! Nhưng cô lại làm ra chuyện bẩn thỉu như thế! Hừ… Cô thậm chí còn quyến rũ cả chủ tịch của trường mình sao? Có phải tôi đã quá xem thường cô rồi không?”

Cổ bị siết đến đau đớn, cô đã sớm cau mày lại. Quyến rũ chủ tịch? Lẽ nào đang nói về chuyện thuốc kích dục phát tác trong văn phòng vào ngày hôm nay sao? Hạ Ngôn làm thế nào lại biết được? Nhưng cô với Thẩm Thừa Quang thực sự không xảy ra chuyện gì cả: “Anh nghe tôi giải thích!”

“Giải thích? Cô còn muốn giải thích như thế nào nữa? Ôm ấp ở trong văn phòng chủ tịch đến bây giờ mới trở về, chắc đã xong việc rồi nhỉ! Tôi đã nhắc nhở cô từ lâu rồi, phải an phận thủ thường nhưng cô vẫn quá quắt như vậy!” Ánh mắt trở nên sắc bén, anh càng dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, gần như muốn ngay lập tức dùng hết lực bẻ gãy nó vậy!

“Ư…” Khuôn mặt của cô bị bóp chặt đến đỏ bừng cả lên, nghe thấy mấy lời nói chói tai đó của anh giống như từng thanh kiếm sắc bén đang đâm vào trái tim cô, nước bọt ứa nghẹn: “Không phải như vậy, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy đâu. Anh hãy nghe tôi, giải thích.”

Hạ Ngôn buông bàn tay đang siết cổ của cô ra.

“Khụ khụ khụ…” Cố Tích Niên ho sặc sụa, dùng tay vuốt cổ, nuốt một ngụm nước bọt cũng đau không tả nổi, nhưng anh buông cô ra có nghĩa là đồng ý nghe cô giải thích? Cô ngước mắt lên, vừa đúng lúc bắt gặp một đôi mắt màu xanh dương, cô liền thấy sợ hãi bởi sự lạnh lùng thờ ơ đó.

Sự lạnh lùng trên người của Hạ Ngôn không hề thuyên giảm chút nào.

Cô hắng giọng, khi mở miệng nói, nơi cổ họng vẫn có chút đau: “Hôm nay tôi đã bị hãm hại.”

“Hãm hại? Hừ! Cũng chính là nói, cô thừa nhận chuyện đã xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay rồi? Người đàn ông đó đã giúp cô giải quyết rồi sao?” Anh vốn sẽ không tin bất kỳ lời nào của người phụ nữ này.

“Không phải như vậy đâu! Giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết.”

Ánh mắt tuyệt tình nhìn cô, không chút động lòng, đôi mắt màu xanh dương rủ xuống nhìn vào cơ thể cô: “Cố Tích Niên, cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng đấy! Biết rằng không thể chối cãi nữa liền nói là bị hãm hại sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play