Càng suy nghĩ về quá khứ, sự chua xót không hiểu từ đâu dâng trào trong lòng, mắt cũng theo đó mà đỏ lên. Đầy bất đắc dĩ và đau lòng! Nước mắt tựa như một đứa trẻ không nghe lời, chầm chậm chảy xuống khuôn mặt.

Khuôn mặt đẫm nước mắt, hai gương mặt dán sát vào nhau cũng khiến anh ấy cảm nhận được nước mắt của cô.

Thẩm Thừa Quang bất chợt buông cô ra: “Em...! Sao lại khóc?”

Được tự do rồi nhưng cô lại không vui vẻ chút nào cả, ngược lại còn có vẻ rất chật vật, nghẹn ngào mở miệng: “Anh không nên chạm vào em, vì em đã là vợ người ta rồi. Anh không chê dơ sao? A... Hành động như vậy thật quá giới hạn! Làm người ta thấy xấu hổ!”

“Anh chỉ cần trái tim em sạch sẽ! Bị anh hôn, làm tình nhân của anh khó chịu đến vậy sao? Khó chịu đến nỗi em bật khóc?”

“Thẩm Thừa Quang, chuyện anh muốn em làm là bán rẻ nhân cách của mình! A... Anh cho rằng mọi thứ đều là do em cam tâm tình nguyện sao! Người nhà em muốn em lấy chồng, mẹ kế ép em phải gả đi, em còn làm được gì chứ! Em chỉ có thể cưới Hạ Ngôn, em không có đường lui. Đột nhiên một người xa lạ trở thành chồng em, anh cho rằng em vui vẻ sao? Bây giờ em muốn đi học tiếp cũng khó khăn vô vàn, anh cho rằng em vui lắm à? Hạnh phúc lắm à? Bây giờ em rất chật vật, mà anh... còn muốn khiến em khó khăn thêm sao? Còn muốn nhìn em thê thảm chừng nào nữa?”

Tình cảm của cô bùng nổ như bom, phẫn nộ đầy kích động! Đã không thể im lặng chịu đựng nữa rồi, những thứ uất ức này cô đã để trong lòng từ lâu.

“Tích Niên...”

“Em mệt lắm. Em chỉ muốn cuộc sống hỗn loạn này trở nên đơn giản một chút.” Yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ muốn tìm được bố, sau đó sống cuộc sống của một người bình thường: “Cho nên em xin anh, Thừa Quang. Xin anh đừng làm cuộc sống phức tạp của em càng phức tạp hơn nữa.”

Cô không thể nào thay đổi sự thật là mình đã cưới Hạ Ngôn, cũng không thể nào thay đổi vận mệnh người đó chính là chồng mình cho nên chỉ có thể thừa nhận hết thảy.

“Tích Niên, xin lỗi em... Anh không biết em không thể làm gì cả, anh không biết...”

“Không, anh không sai, là lỗi của em. Có lẽ lần trước em đã quá cực đoan, vậy nên xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm. Cũng xin anh hãy tha thứ cho em...”

Câu xin lỗi này cô cũng đã giấu trong lòng từ rất lâu.

Thẩm Thừa Quang nhíu mày, anh ấy hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Em không thể ở nơi này quá lâu, em đi trước đây. Còn nữa, chúc mừng anh trở thành người thừa kế gia tộc. Sau này, anh có người nhà ở bên cạnh, không phải cô đơn nữa. Anh Thẩm, hẹn gặp lại.”

Cố Tích Niên xoay người đi về phía hành lang, một tiếng ‘anh Thẩm’ này cho thấy sự kiên quyết của cô.

“Tích Niên, tha thứ cho anh...!”



Cô dừng bước nhưng không quay đầu lại, cũng không hề trả lời. Cô quay lưng về phía anh ấy, cô đã nước mắt lưng tròng từ sớm. Trong khoảnh khắc này, cô dường như có cảm giác người anh trai kia vẫn ở đây.

Thẩm Thừa Quang lặp lại: “Tha thứ cho anh, Tích Niên. Xin em, tha thứ cho anh được không?”

Cố Tích Niên vẫn không quay đầu lại, cô lau khô nước mắt. Một người anh trai đã từng đối xử với cô dịu dàng như thế, sao cô có thể không tha thứ được? Nhưng mà cô không thể nào không đặt dấu chấm hết cho đoạn quá khứ kia. Không nói tiếng nào, cô bỏ mặc anh ấy, bước vội về bữa tiệc.

Dù không thay quần áo nhưng rượu đỏ trên người cô đã khô rồi, mặc cũng không thấy khó chịu. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm Hạ Ngôn, sau đó tìm lý do để về nhà cho nhanh.

Bữa tiệc vẫn còn náo nhiệt, cô nhanh chóng xuyên qua đám người tìm bóng dáng của Hạ Ngôn. Anh hẳn phải dễ thấy lắm mới phải chứ! Dáng người cao cao, vóc dáng lại chói mắt đến thế, giữa bữa tiệc tráng lệ thế này cũng không thể nào che lấp được hào quang của anh mới phải. Sao cô tìm lâu như thế mà vẫn không thấy người đâu?

“Mợ Hạ, sao cô không thay quần áo? Có cần tôi giúp không?” Người phục vụ lúc nãy đổ rượu đỏ lên người cô cung kính hỏi.

“Không cần thay. Cho hỏi một chút, cậu có nhìn thấy Hạ Ngôn không? Sao tôi tìm không thấy anh ấy?”

“Tổng giám đốc Hạ à! Hình như anh ấy vừa mới đi trước rồi.”

“Đi rồi sao?”

“Vâng. Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy tổng giám đốc Hạ rời khỏi bữa tiệc.”

“Ồ, cảm ơn cậu.”

Nghe phục vụ nói xong, cô ngờ vực ra khỏi bữa tiệc. Hạ Ngôn đi rồi sao? Sao đột nhiên lại đi rồi? Lại còn không nói với cô tiếng nào, chẳng lẽ có việc gấp phải về sao?

Thôi, nếu anh đã đi trước thì cô cũng không có lí do gì mà tiếp tục ở lại đây nữa. Đi thôi, một mình cô đứng ven đường, gió lạnh thổi qua cơ thể lẻ loi.

Làm sao về nhà đây? Cô mặc lễ phục, trên người không có một đồng, lại còn là nửa đêm... Hạ Ngôn cũng thật là, muốn đi thì ít nhất cũng phải để lại cho cô tiền đi taxi chứ.

Cô bất đắc dĩ gục đầu xuống, đành phải tự đi về một mình rồi. Gió đêm lạnh thấu xương, cô đi một lúc lâu, mệt mỏi rã rời, cởi giày cao gót ra.

Đi ròng rã mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đến nửa đêm cô mới về đến nhà họ Hạ.



“Kính coong...”

Cô không ngừng ấn chuông mà không ai ra mở cửa. Chẳng lẽ người làm ngủ hết rồi sao?

Đứng trước cổng lớn nhìn cánh cổng sắt cao cao, cô quăng giày vào trong, vịn tay vào cửa.

Tuy trông Cố Tích Niên có vẻ yếu đuối mong manh, tay không nhấc nổi, vai không nâng được nhưng không có nghĩa cô là người yếu đuối. Cô chà xát hai bàn tay vào nhau, tựa như một con tiểu hồ ly hoạt bát trong đêm tối, hai ba bước trèo lên cánh cổng bò vào.

“Phù...” Cô thở ra một hơi thật dài, nhớ lại hồi đi học cũng rất hay trèo tường.

Cô đi qua khoảng sân rộng lớn, đến trước biệt thự: “Kính coong, kính coong...” Sao có bấm chuông cửa cũng không ai ra mở vậy, không thể nào chứ?

Gió lạnh thổi tới làm cô run lẩy bẩy, nhưng dù có bấm chuông thế nào cũng không ai ra mở. Cô đành một mình ở ngoài cửa dựa vào tường, vừa lạnh vừa mệt. Coi như Hạ Ngôn về một mình thì cũng nên nói với người làm là cô chưa về chứ? Sự thê lương khó hiểu quẩn quanh bên người cô. Cô chỉ có thể cố gắng nghĩ rằng có lẽ anh có việc gấp, có lẽ anh còn chưa về nhà.

Cô cuộn người trên đất ngủ.

Đêm khuya...

Cửa biệt thự mở ra.

Một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt màu xanh dương nhìn Cố Tích Niên như nhìn thứ rác rưởi.

“Cậu chủ, có muốn đỡ mợ chủ vào không?” Cô người làm khẽ hỏi.

Ánh mắt Hạ Ngôn lạnh lẽo: “Không cần.”

“Ban đêm lạnh như vậy có cần cầm chăn lông ra đắp cho mợ chủ không?”

“Hừ! Không cần phải để ý đến cô ấy!” Đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng nhìn cô. Trong đêm tối, anh đứng ở cửa một hồi lâu, không đánh thức cô mà quay người vào trong biệt thự.

Sau khi anh đi rồi, cô vốn đang nhắm mắt lại chầm chậm mở mắt ra, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo. Quả thực cô đã ngủ rồi, nhưng ngoài này vừa lạnh, muỗi lại nhiều nên sao cô ngủ say được, chỉ cần có một chút tiếng động thì cô sẽ tỉnh dậy ngay.

Hồi nãy anh nói chuyện với cô người làm cô đều nghe được hết. A, thật nực cười, cô còn ngây thơ tìm lý do cho anh. Không ngờ rằng anh lại cố ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play