Cố Tích Niên mặc một chiếc váy dài màu trắng, làn váy quét đất tựa như váy cưới, viền váy dùng sợi kim tuyến vàng thêu thành từng đóa hoa nở rộ sáng lấp lánh. Chất vải lụa mịn màng tôn lên từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. Mái tóc dài của cô được tết thành kiểu sáng rất cầu kỳ, bên trên cài một chiếc cặp hình đóa hoa màu vàng, trông vô cùng lóa mắt và kiều diễm.
Hạ Ngôn đặt tờ báo trong tay xuống, đôi mắt màu xanh dương vừa liếc thấy cô thì bị choáng ngợp, thật lâu không dứt mắt ra được. Cô gái này thật sự có một loại khí chất độc nhất, rất... mê người
"Trên mặt tôi có nhọ à? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế?" Tích Niên khẽ nhíu mày, hơi nhích người sang một bên.
Đôi mắt xanh dương của Hạ Ngôn lập tức lạnh xuống, anh đứng dậy nói: "Đi thôi!"
"Ờm." Cô gật đầu.
'Ục ục ục...'
Đúng lúc này, bụng của cô không chịu thua kém mà reo lên. Mất mặt quá, mất mặt quá đi, lúc nào không kêu lại kêu đúng lúc này chứ. Haizzz, nhưng cũng không thể trách cô được, cả buổi sáng cô chưa ăn gì, bụng đã sớm đói dính cả vào lưng rồi.
Hạ Ngôn nhìn chằm chằm xuống cái bụng xẹp lép của cô, hơi cau mày quay sang nói với cô người làm bên cạnh: "Đi làm cái gì cho cô ăn đi."
Tích Niên ngước mắt lên: "Không ngờ anh cũng có lúc cũng tốt bụng đấy."
Anh lạnh lùng nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi chờ cô trên xe, ăn xong lập tức ra!"
"Biết rồi." Cô gật đầu.
Người đàn ông này thật là, thỉnh thoảng khi cô cảm thấy anh cũng có chút nhân tính thì anh lại trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cứ như cô nợ anh mấy trăm vạn vậy.
Haizzz... Rốt cuộc có phải kiếp trước cô thật sự nợ anh mấy trăm vạn không nhỉ?
Cô người làm tận chức tận trách nhanh chóng mang ra một đĩa đồ ăn. Cố Tích Niên thấy thời gian đã trôi qua được một lúc rồi, cô vội vàng nhanh chóng giải quyết đĩa đồ ăn trước mắt.
Lúc ra đến cửa mới thấy trời đã tối rồi, ông mặt trời cũng đang lặn dần sau núi. Chắc chắn Hạ Ngôn chờ đến sốt ruột. Cô vội vã chạy ra ngoài.
Bên ngoài đã có một chiếc limousine sang trọng đang chờ sẵn.
Cô mở cửa xe: "Xin lỗi làm anh chờ lâu..."
Cô đang nói thì khựng lại, anh đang ngủ sao? Tích Niên cẩn thận lên xe, ngồi xuống đối diện quan sát anh. Mái tóc ngắn bù xù, lông mi thật dày, sống mũi cao và khôi ngô, đôi môi mỏng như cánh hoa vậy. Woa! Thì ra lông mi của anh dài như thế! Dáng mi cũng hoàn hảo khiến anh càng có vẻ không chê vào đâu được! hoàn mỹ, rõ ràng là anh rất đẹp. Còn rất xinh đẹp nha! Ngay cả lúc ngủ cũng đẹp trai như thế. Có điều... lúc ngủ mà gương mặt vẫn lạnh như băng làm người ta khó mà tiếp cận.
Hôm nay lạnh quá đi...
Hạ Ngôn đang ngủ có lẽ sẽ càng lạnh hơn nhỉ?
Nghĩ vậy, Tích Niên vội vàng mở ngăn kéo nhỏ trên xe lấy một chiếc chăn mỏng ra, đắp lên người cho anh.
Cô vừa phủ chăn lên...
"Cô đang làm gì vậy?" Đôi mắt xanh dương bất ngờ mở bừng ra, mang theo khí lạnh bức người. Hạ Ngôn cảnh giác tóm lấy cổ tay cô.
Cố Tích Niên bị nắm phát đau, cau mày nói: "Tôi sợ anh lạnh..."
Lúc này Hạ Ngôn mới cụp mắt liếc chiếc chăn mỏng trên người mình, nhíu mày nói: "Không cần làm chuyện thừa thãi như vậy!"
Có lòng làm việc tốt lại không được cảm ơn. Thôi bỏ đi, là tự cô lo chuyện bao đồng. Tích Niên thản nhiên nói: "Được, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Anh buông tay tôi ra được chưa? Anh siết tôi rất đau."
Anh lạnh lùng buông tay cô ra.
Cố Tích Niên lấy lại được tự do thì vội vàng lắc lắc cổ tay, sau đó ngồi sang một bên xoa nắn. Đỏ cả lên rồi, người này nặng tay thật đấy.
"Hách xì!" Cô chợt hắt xì.
Hạ Ngôn không nói không rằng cầm chiếc chăn mỏng trên người mình ném qua, rơi ngay trên người Cố Tích Niên.
Cô vén chăn lên: "Anh làm cái gì thế hả?"
"Lo cho mình trước rồi hẵng lo cho người khác." Hạ Ngôn lãnh đạm nói, giọng lạnh lùng như như băng trên núi vậy.
Cố Tích Niên sững sờ nắm chiếc chăn mỏng trên người. Tuy thía độ vẫn lạnh như băng, nhưng hình như... có tốt với cô hơn một chút thì phải? Là ảo giác chăng?
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trên đường. Hạ Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô một cái nào.
Hai người đều im lặng.
Sau khi xe đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi tổ chức tiệc.
Cửa xe được người gác cửa mở ra, Tích Niên và Hạ Ngôn cùng xuống xe, trước mắt là khung cảnh xa hoa lộng lẫy. Cô gần như có thể thấy được hội trường buổi tiệc này xa xỉ cỡ nào.
Trong sảnh lớn, các bà lớn, cô chủ hào môn ăn mặc sang trọng và những người đàn ông mặc âu phục đi giày da bóng loáng đi lại khắp nơi. Thức ăn ngon, hoa tươi, người đẹp, những nhân vật nổi tiếng, các chủ tịch cấp cao tinh anh của giới thương mại, toàn bộ hội tụ lại khiến buổi tiệc này có vẻ càng cao lớn.
Tiếng nhạc đệm du dương, trầm bổng của hơn mấy chục tay đàn vi-ô-lông hòa cùng tiếng piano của người đàn ông nho nhã mặc áo đuôi én. Tất cả mọi thứ đều trương hiển thân phận cao quý của những người ở nơi này.
Cố Tích Niên cũng đã từng đi theo bố tham gia rất nhiều bữa tiệc của các nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại. Cô đã sớm quen thuộc với kiểu hình mấy bữa tiệc thế này rồi. Nhưng lần này cô cũng có thể nhìn ra được bữa tiệc này không hề đơn giản. Tuyệt đối không phải một bữa tiệc bình thường.
"Tổng Giám đốc Hạ, cuối cùng anh cũng đến, bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi đó." Hai người vừa bước vào sảnh tiệc chưa được bao lâu đã thấy có một đám người cầm ly rượu vang đi tới.
Hạ Ngôn nhanh chóng bị đám người vây lại, bắt đầu anh một câu tôi một lời trò chuyện.
Cố Tích Niên không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Hạ Ngôn. Cô biết mình đến tham gia bữa tiệc này chỉ với thân phận làm cảnh mà thôi, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan đến cô.
"Úi chà, cô gái này thật xinh đẹp! Cô là bé cưng mới của Tổng Giám đốc Hạ đấy à!" Lúc này, một người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ quyến rũ đi về phía Cố Tích Niên.
"Xin chào." Cố Tích Niên lịch sự gật đầu.
"Cô bé xinh đẹp lễ phép thật đấy. Tổng Giám đốc Hạ thật là tinh mắt nha! Đúng là đẹp không góc chết. Không biết cô dùng cách gì leo được lên giường của Tổng Giám đốc Hạ Ngôn thế?"
Giọng điệu của người phụ nữ này đầy mùi ghen tị.
Tích Niên lập tức ý thức được người đến không có ý tốt, nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười đáp lời: "Thưa cô, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Cố Tích Niên nói xong thì định đi đến bên cạnh Hạ Ngôn ở phía trước.
Ai ngờ cô vừa bước được một bước thì cổ tay đã bị bàn tay mang đầy nail sắc nhọn của người phụ nữ kia tóm lại: "Trương Manh này nói chuyện với người khác còn chưa có ai dám không lĩnh tình như cô!"
Tích Niên dừng bước lại: "Cô Trương, có gì dạy bảo sao?"
Trương Manh là cô chủ của một gia đình dòng dõi không tồi, đã từng quyến rũ Hạ Ngôn nhưng thất bại. Vậy nên trong lòng cô ta vẫn luôn oán hận. Người phụ nữ trước mắt cô ta trừ xinh đẹp ra thì tính cái thá gì chứ! Loại người này mà xứng đứng bên cạnh Hạ Ngôn sao? Thật là khiến người ta căm hận!
"Tôi chỉ muốn tán gẫu với cô một chút mà thôi. Không biết cô đây dùng thủ đoạn gì để khiến Tổng Giám đốc Hạ vui vẻ thế? Có phải kỹ năng giường chiếu rất tốt không?" Trương Manh bày ra bộ dáng cao ngạo, chế giễu đánh giá Cố Tích Niên.
Cố Tích Niên khẽ cau mày: "Cô Trương, xin cô tôn trọng một chút."
"Ôi trời, gì vậy chứ, làm gái còn muốn lập đền thờ trinh sao? Loại phụ nữ như cô cũng chỉ có thể mượn chút âm mưu thủ đoạn mới có thể trở thành...tình nhân của Tổng Giám đốc Hạ chứ gì!" Trương Manh khinh thường nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT