“Này? Đã từng xảy ra chuyện gì khiến cô ghét tôi đến vậy?” Anh cười nói rằng, chỉ xem điều này như lời bông đùa để nói.

Tích Niên vò đầu bứt tóc: “Ơ… Tổng giám đốc Hạ, anh không cảm thấy rất buồn cười sao? Một người say rượu như tôi, những lời nói cũng có tính nghiên cứu à? Những gì nói ra cũng chỉ là lời điên rồ mà thôi!”

“Thật sao?”

“Chả thế thì sao? Tôi thậm chí không nhớ mình đã từng nói gì, làm sao có thể biết được ý nghĩa của những lời nói đó là gì chứ. Nhưng công bằng mà nói thì tôi quả thực hơi ghét Tổng giám đốc Hạ.” Cô cười, đã hoàn toàn bình tĩnh lại tâm trạng lúc này của mình.

“Hả…?” Trong đôi mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Tích Niên điềm tĩnh ngồi ở đó, rốt cuộc mình đã nói những lời gì? Khiến cho Hạ Ngôn nghi ngờ như vậy, chết tiệt, đây đúng là hỏng việc khi uống rượu mà, sau chuyện lần này, cô thực sự có chút sợ rượu rồi! Ôi… Uống rượu hại người mà, uống rượu hại người.

Anh cứ mãi nhìn cô.

Như thể trên mặt cô đã nở hoa vậy, Tích Niên nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được lòng tò mò hỏi: “Tôi, còn nói cái gì không?”

“Rất nhiều.”

“Chẳng hạn như?”

“...” Anh im lặng.

“Ngoài những lời đó ra, rốt cuộc tôi còn nói cái gì vậy?” Cô càng lúc càng sốt ruột, nhìn anh không lên tiếng, trong lòng cô cũng khó chịu đến hỗn loạn.

Tim đập thình thịch, chỉ suýt không nhảy ra khỏi cổ họng.

Sau một lúc im lặng, Hạ Ngôn nói: “Cô hỏi tôi có thích trẻ con không.” Tối đó, Cố Tích Niên đã nói rất nhiều điều, nhưng hầu hết cũng là tự mình lẩm bẩm, lúc đó có lẽ anh cũng không quan tâm lắm đến những lời lẩm bẩm của cô, thực sự chỉ coi đó là những lời điên rồ, cho nên đã bỏ qua rất nhiều lời nói của cô.

Tích Niên hít một hơi thật sâu, lập tức sởn tóc gáy, cái gì? Cô lại hỏi Hạ Ngôn có thích trẻ con hay không? Tại sao lại hỏi ra câu hỏi này vậy!

Thực ra trong tiềm thức của Tích Niên biết được tại sao mình lại hỏi như vậy, còn không phải do con trai Tiểu Hoại của mình sao, bởi vì Tiểu Hoại là con của Hạ Ngôn, cho nên lúc đó mới hỏi ra một câu khó hiểu như vậy. Nói ra điều này trong lúc mơ hồ nhất đúng là quá tồi tệ mà!

Phải làm sao đây?

Ngay cả khi Hạ Ngôn sẽ khôi phục lại trí nhớ trong một ngày nào đó thì cô cũng không định để lộ chuyện của Tiểu Hoại ra, không thể để Hạ Ngôn phát hiện ra Tiểu Hoại là con của anh!

Cho dù trong lúc chưa khôi phục lại trí nhớ thì cũng không thể để lại chút cơ hội nào.



Anh uể oải hỏi: “Tại sao đột nhiên hỏi như vậy? Tôi rất tò mò.”

Phải trả lời như thế nào đây? Phải trả lời như thế nào đây?

Nếu cứ tiếp tục im lặng thì liệu Hạ Ngôn có nghi ngờ hay không? Tiểu Hoại vốn trông hơi giống anh, nếu không phải do màu mắt giống cô thì nói không chừng thực sự sẽ dễ dàng bị nhận ra. Phải trả lời như thế nào đây! Cô sắp lo lắng đến chết rồi!

Trong một khoảnh khắc, trong đầu lóe lên một tia sáng, tiềm năng của con người đúng là phải ép ra, sau khi cố bình tĩnh lại thì cô nói: “Mặc dù tôi không nhớ tại sao tôi lại hỏi như vậy, nhưng nếu nhất quyết phải tìm ra nguyên nhân thì tôi nghĩ rất đơn giản.”

Đôi mắt xanh ra hiệu cô nói tiếp.

Tích Niên khoanh hai tay ở trước ngực, lộ ra vẻ rất thản nhiên, nhưng thật ra là đang che giấu sự căng thẳng lúc này của mình: “Bởi vì Tiểu Hoại nhà chúng tôi khá thích anh, vừa nhìn thấy anh thì cứ muốn bám lấy anh, tôi chỉ muốn hỏi xem anh có thích trẻ con hay không, nếu không thích thì tôi sẽ cảnh cáo Tiểu Hoại nhà chúng tôi đừng mãi bám lấy anh.”

Nói một cách đương nhiên và bày ra dáng vẻ của một người mẹ.

Anh chỉ im lặng, lời giải thích này rõ ràng rất hợp lý, không có gì phải nghi ngờ cả.

Thấy anh không nói thêm gì nữa, Tích Niên cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh đã tin rồi, như vậy là tốt, như vậy là tốt, chỉ cần tin là được rồi.

Phù…

Không cần phải căng thẳng như vậy nữa.

Nhưng cô cũng rất tò mò câu trả lời của Hạ Ngôn là gì về việc anh có thích trẻ con hay không.

Lòng tò mò sẽ giết chết mèo, nhưng cô vẫn cố tình sẵn lòng đi làm con mèo này để thử xem rốt cuộc là cảm giác như thế nào, cô hỏi: “Vậy câu trả lời của anh hôm qua là gì?”

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Ghét.”

Nói một cách không chút thương tiếc.

Vốn dĩ cô thực sự không nên quan tâm đến một câu nói như vậy, nhưng sau khi nghe xong, cô lại có chút ớn lạnh không thể giải thích được, tuy không muốn anh biết con trai là của anh nhưng vẫn cảm thấy khó chịu thay cho con trai. Nếu một ngày nào đó Tiểu Hoại biết bố mình không hề thích mình, thậm chí là ghét, vậy thì… Sẽ đau lòng biết bao.

Nếu thế thì cô thà giữ chặt bí mật này cho đến ngày xuống mồ cũng sẽ không nói ra.

Nhìn vẻ u buồn toát ra trên người cô, trong đôi mắt lạnh băng đó của Hạ Ngôn có một tia xúc động, anh chậm rãi nói: “Tuy nhiên, nếu là Cố Tiểu Hoại thì có thể ngoại trừ ra.”



Hai mắt cô lập tức sáng lên, ngẩng đầu lên: “Hả? Ngoại trừ ra? Cũng tức là anh không ghét Tiểu Hoại?”

“Bình thường.”

“Tại, tại sao?”

“Hợp duyên.”

Tại sao chỉ hai từ đơn giản lại khiến cô vui mừng như vậy, vui mừng đến mức sắp rơi nước mắt. Con trai ơi là con trai, tuy hai bố con không nhận ra nhau nhưng bố con không ghét con, điều này thật tuyệt. Cho dù không thích, nhưng chỉ cần không ghét là đã rất hài lòng rồi.

“Cô bỗng dưng khóc cái gì vậy?” Anh khó hiểu nhìn người phụ nữ này ở trước mặt.

Tích Niên sụt sịt, thu hết tất cả nước mắt vào trong: “Mắt khô không được sao? Những người sau cơn say rượu có nhiều bệnh vặt không được sao? Ít thấy việc lạ.”

Cô khàn giọng nói, giọng nói hiện giờ của cô không phải loại hùng hổ hăm dọa đó, thay vào đó lại giống như một cô vợ nhỏ đang tức giận vậy.

Anh cười lạnh lùng, tuy là lạnh lùng, nhưng ít nhiều cũng dính đến từ tình cảm.

“Hôm qua cô đột nhiên đến gặp tôi là vì chuyện gì?” Thay đổi đề tài, trở về chủ đề bình thường.

Á! Tại sao lại suýt quên đi chuyện nghiêm túc chứ, sẽ rất tệ nếu quên đi chuyện này: “Đương nhiên là liên quan đến vấn đề của doanh nghiệp Cố thị rồi, chuyện lần trước chúng ta nói, tôi hy vọng anh cho tôi một bản hợp đồng ngay bây giờ.”

“Không thành vấn đề.”

“Tổng giám đốc Hạ đúng là hào phóng nhanh gọn.”

“Tiêu tiền như nước, không phải rất đáng sao?” Anh cười lạnh lùng và nói.

Khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ lên như quả táo đỏ, cái gì mà tiêu tiền như nước? Nói như vì cô vậy, nhưng làm sao có thể chứ, anh làm sao có thể có bất kỳ rung động nào vì cô chứ, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi: “Vậy đưa cho tôi đi.”

Hạ Ngôn gọi người làm đến căn dặn vài câu, người làm lập tức rời đi.

Lần trước Tích Niên đến tìm anh, cùng anh thương lượng xong một việc, chính là yêu cầu Hạ Ngôn nhường mảnh đất mà doanh nghiệp Cố thị cần với giá chỉ bằng một nửa so với giá Triệu Khiết Vũ lúc đó đưa ra.

Không ngờ anh lại đồng ý nhanh gọn như thế.

Nếu không, Tích Niên làm sao có thể dễ dàng nói ra dùng nửa giá để mua lại mảnh đất trong cuộc họp đó chứ, đây chính là lợi thế để cô giành lại doanh nghiệp Cố thị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play