Ông chú mở to hai mắt: “Đừng đánh vào trứng!” Hai chân khép lại, hai tay nhanh chóng che đi chỗ hiểm của mình.
“Không đánh, không đánh!” Dứt lời, Tích Niên lách mình một cái ra phía sau ông chú, ma sát chiếc giày cao gót, một cước đá vào mông của ông ta: “Cước Bạo Cúc Hoa!”
“Ưm!” Tên du côn bị đá văng thẳng ra ngoài.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đám ông chú du côn vừa nãy còn phách lối mà bây giờ ai nấy đã hoàn toàn nằm xụi lơ trên mặt đất.
Tích Niên chóng mặt đứng ở giữa, tuy đã thắng nhưng cô vẫn lộ vẻ mặt ngơ ngác, như thể đã quên hết chuyện vừa nãy rồi, ngay lập tức quên đi hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Hạ Ngôn dựa vào cái cây lớn ở bên cạnh, khẽ nheo mắt lại, thu hết toàn bộ cảnh tượng ở phía trước vào đáy mắt, ra tay nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, cho dù đang say nhưng mỗi một chiêu thức cũng rất gọn gàng, hoàn toàn không có chút do dự chần chừ. Người phụ nữ này đúng là không phải dạng vừa.
“Tụi bây, tụi bây lại dám ra tay với bọn tao như vậy, mày không biết bọn tao là người đến từ đâu sao?” Một ông chú du côn nằm trên mặt đất hét lên.
Cố Tích Niên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một dáng vẻ mặc kệ sự đời, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, cô đưa tay ra, như thể đã nhốt mình vào trong thế giới của mình vậy, cô muốn chạm vào những vì sao trên bầu trời.
Thấy cô không quan tâm.
Ông chú du côn nằm sấp trên mặt đất càng thêm tức giận, cố gắng chống người bò dậy: “Tụi, tụi bây có biết ông đây là ai không? Ông đây chính là người có tiếng trong vùng này!”
Tích Niên ngước đầu lên nhìn bầu trời, làm ngơ trước mọi thứ.
Trong mắt xanh lóe lên một tia lạnh lẽo: “Có tiếng à?”
Tên du côn đỡ lấy cái eo: “Hừ, biết sợ rồi chứ, nếu bây giờ tụi bây quỳ xuống xin lỗi thì ông đây còn có thể buông tha cho tụi bây.”
Hạ Ngôn sải bước đi tới chỗ ông anh du côn đó, trong đôi mắt xanh toàn là vẻ lạnh lùng: “Người có tiếng sao?”
“Đúng!”
“Vậy thì càng đáng chết hơn.” Dứt lời, Hạ Ngôn đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay siết lấy cổ của người đó giống như cái kìm vậy, không nói lời nào, trực tiếp dùng lực siết chặt.
Cái đầu của tên du côn nghiêng sang một bên, đôi mắt sợ hãi vẫn chưa khôi phục dáng vẻ ban đầu, cả khuôn mặt mất đi sức sống.
Anh lạnh lùng ném cái xác đã chết đi, đôi mắt xanh lướt qua những người khác trên mặt đất: “Xem ra cũng là người cùng một phe đúng không, vậy thì…”
Chỉ nghe thấy lời nói lạnh băng đó vẫn chưa dứt lời thì anh đã lặng lẽ từ thắt lưng rút ra một khẩu súng lục.
Đám du côn trên mặt đất nhìn đến sững sờ, nhìn cái xác đã tắt thở đó, sau đó kinh hãi nhìn sang họng súng đó, tất cả mọi người không khỏi toàn thân run rẩy, té ngã lộn nhào để chạy thoát.
Anh giống như vị Diêm Vương tàn nhẫn, cái chết chỉ là khói mây thoảng qua trong mắt anh, anh kéo khóa nòng, ngay khi chuẩn bị bắn…
Cố Tích Niên đang nhìn bầu trời đột nhiên lắc lư, sau đó cả người mất thăng bằng, ngay lập tức tứ chi mềm nhũn ngã xuống đất.
Anh cất khẩu súng đi, nhìn Cố Tích Niên nằm trên mặt đất, trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sự bất lực.
Phòng ngủ sang trọng với tông màu chủ yếu là màu xanh lam, nơi đây lớn như một phòng khách độc lập, rèm cửa sổ được mở ra, chỉ có một lớp voan mỏng, cửa sổ mở ra một bên, cơn gió nhẹ thổi vào, khiến cho rèm cửa sổ voan mỏng đó bị thổi bay, trông hơi có cảm giác mơ mộng.
Và chiếc giường lớn của phòng ngủ này là một chiếc giường lớn hình tròn. Lớn đến mức đủ để năm sáu người nằm ngủ ở đó. Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong qua ô cửa sổ, tình cờ có một chùm sáng chiếu vào trên giường, ánh nắng sớm mai đó chiếu vào và lấp lánh trên mặt của Cố Tích Niên.
Làn da trắng ngần bị chùm sáng chiếu đến ửng hồng.
Cô uể oải giơ tay lên che đi ánh nắng chiếu vào trên mặt, khó chịu đến đôi mắt cô nheo lại thành một đường. Cô trở người, tại sao ngủ cũng thấy không thoải mái.
“A!” Cô bực bội đá tấm chăn bông ra, mở mắt ngay lập tức.
Khó chịu quá!
Ơ? Dùng tay che đi ánh sáng, cô chậm rãi nhìn hoàn cảnh ở xung quanh, đây là đâu? Đưa mắt nhìn xung quanh, có chút quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.
Cô ngồi dậy, xoa đầu rồi lắc đầu, cố gắng ép tầm nhìn của mình trở nên rõ ràng hơn, sau đó lại nhìn xem hoàn cảnh xung quanh.
Đây là…
Lạnh quá…
Cô rũ mắt xuống, khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình, cô ngay lập tức che ngực lại, đã thay đồ ngủ rồi sao? Cô chậm rãi quay đầu nhìn sang phía bên kia của chiếc giường…
Không, không phải chứ!
Dưới tấm chăn bông còn có một người khác, xét từ phía sau thì chắc chắn là một người đàn ông, nuốt vài ngụm nước bọt, cô cẩn thận thò đầu qua đó, đừng là Hạ Ngôn, đừng là Hạ Ngôn.
Khi ánh mắt thấy được người đang nằm ở bên cạnh thì cô suýt đã kinh ngạc hét lên, cô vội vàng che miệng lại, á! Thực sự là Hạ Ngôn? Quần áo, quần áo của cô ở đâu?
Phải nhanh chóng bước xuống giường, tuyệt đối không thể đánh thức anh, cô không tìm thấy quần áo của mình trên đầu giường, chỉ nhìn thấy áo sơ mi của anh, Tích Niên làm sao còn quan tâm đến việc lấy được quần áo của ai, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, làm sao còn quan tâm đến việc đây là quần áo của ai, chỉ cần có thể mặc vào là được.
Vừa định chạy trốn thì người ở bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, cơ thể cao lớn đó ngay lập tức từ phía sau che phủ lấy thân hình nhỏ gầy của cô: “Này? Muốn mặc quần áo đi đâu thế?”
Nuốt khan một ngụm nước bọt, cô quay đầu về phía sau, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt đó của Hạ Ngôn phản chiếu ở phía sau: “Ơ… Ơ…”
Anh giữ lấy vai của cô, khiến cô trở mình nằm ngửa xuống giường, cơ thể cao lớn đang đè chính diện trên người cô: “Đến nói chuyện cũng không biết sao?”
Tích Niên siết chặt quần áo trong tay, hai mắt mở to: “Bộ quần áo anh đã thay cho tôi, tôi, quần áo của tôi đâu?”
“Đúng vậy, nhưng tôi làm sao biết quần áo của cô.”
“Vậy, vậy tại sao tôi, tại sao lại nằm ở, đây!” Đây rõ ràng là nhà của Hạ Ngôn, cách trang trí hào hùng như vậy, nếu đoán không lầm thì đây hẳn là phòng ngủ của anh!
Anh đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve bên trán của cô: “Chẳng lẽ, cô không nhớ sao? Chuyện của tối qua…” Nhẹ nhàng nghịch tóc ở bên trán cô…
Tích Niên nghe đến đầu óc choáng váng, tuy vừa rồi vì quá kinh ngạc mà bị dọa đến tỉnh táo lên rất nhiều, nhưng bây giờ hoàn toàn là một vẻ mù tịt chẳng biết gì.
Cô đờ đẫn trợn tròn mắt, rượu cồn khiến đầu óc cô lúc này vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Hôm qua, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao không có ấn tượng gì cả, càng nghĩ thì càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì không thể nhớ ra được gì cả, loại mơ màng như vậy mới khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Tôi, hình như tôi, không nhớ.” Cô dùng lòng bàn tay gõ vào cái đầu mõ của mình, điều đáng sợ là nó thực sự ngắn mạch như cái mõ vậy.
“Hả? Chao ôi, vậy thì thật đáng tiếc, rõ ràng là một đêm có ý nghĩa như vậy.”
“Ý nghĩa?” Tích Niên mở to hai mắt, âm lượng cũng theo đó cao hơn một chút, cô muốn biết ý nghĩa trong lời nói của Hạ Ngôn có ý gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT