Rõ ràng chỉ là một cuộc thi uống rượu đơn giản, nhưng lại càng lúc càng căng thẳng, bầu không khí trở nên quái lạ, cô lúc đầu vốn không quan tâm cũng dần dần theo nhịp điệu trở nên có hứng thú, siết chặt nắm đấm nhìn họ uống từng ly rượu.
Thời gian đang trôi qua.
Rượu cũng đang ít dần.
Người đàn ông cao gầy vừa uống, vừa có thể nói chuyện, giọng điệu vẫn giống kiểu hát Kinh kịch vậy, lúc cao lúc thấp, luôn mang theo phong thái của Kinh kịch.
Đúng là một thực lực rất mạnh! Tích Niên trong lòng thốt lên, Hạ Ngôn lần này chết chắc rồi! Người đến Izakaya chắc chắn là kẻ không dễ bắt nạt trên khoản uống rượu, anh lần này phải lật thuyền trong mương rồi.
“Wow, anh ơi, anh lợi hại thật đấy!” Cuối cùng Tích Niên cũng không nhịn được thốt lên một tiếng.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!” Người đàn ông cao gầy xua tay, trong lúc xua tay, cơ thể đứng lên đột nhiên bắt đầu lắc lư.
“Anh ơi! Anh sao vậy!” Cô lo lắng nhìn ông anh này.
“Không, không sao, tôi vẫn, vẫn còn được! Không, không cần phải lo, đây cũng là chuyện nhỏ… Chuyện nhỏ…” Dứt lời, người đàn ông cao gầy đã nằm sấp trên bàn, cơ thể trượt xuống từng chút một.
Tích Niên cũng nhanh chóng nằm trên bàn, căng thẳng nhìn người đàn ông cao gầy: “Anh ơi, anh phải gắng lên, anh còn phải giải cứu người con gái nhà lành là tôi khỏi hang quỷ này đấy!”
Người đàn ông cao gầy híp mắt đang cố gắng muốn mở mắt ra: “Cô, cô ơi, chắc, chắc chắn phải trả, trả thù cho tôi! Nếu không, tôi nhất, nhất định sẽ không nhắm mắt!”
Sau khi nói xong câu cuối cùng thì cả người anh ta từ trên bàn trượt xuống, ngã lăn xuống đất theo hình chữ đại.
“Anh ơi!” Tích Niên gào thét, cô đã hoàn toàn nhập vai rồi, cô nhìn dáng vẻ hy sinh anh dũng của người đàn ông cao gầy, khịt mũi, chống một tay lên bàn, lau nước mắt đi, con gái tự mình vươn lên, anh ơi! Tôi chắc chắn sẽ trả thù cho anh!
“Thật bi tráng.”
Đôi mắt phượng liếc nhìn qua đó: “Anh… Tôi sẽ cùng anh huyết chiến đến cùng!” Cô khí phách quét ngang cái bàn, tòa tháp ly dựng lên ở giữa bàn ngay lập tức mất đi thăng bằng, tất cả rơi xuống bàn, rượu vang đỏ đổ đầy đất… Chân của ly đế cao bị gãy, khi rơi xuống đất, rượu vang đỏ bắn ra những ‘pháo hoa’ màu tím.
Đẹp đến mất kiểm soát!
Tuy nhiên, trong lúc tòa tháp rượu này ngã xuống, cô tùy ý vung hai tay ra và đã dễ dàng bắt lấy hai ly rượu chưa đổ ra một giọt rượu nào.
Lập tức đưa một ly đến trước mặt Hạ Ngôn: “Uống!”
Xinh đẹp phóng khoáng, rất giống Bá Vương và tiên nữ trong rượu, hành động bắt lấy ly rượu vang đỏ đó cũng lộng lẫy đến lóa mắt, khiến người ta lưu luyến nán lại, hồi lâu không thể xua đi hình ảnh đẹp của cô.
“Ơ? Cô cũng thích uống à?” Anh đùa cợt nhìn cô, một tay chống lên trán.
“Xin cạn trước!” Tích Niên một mình ừng ực uống cạn ly rượu, ông anh người ta một lòng vì cô như vậy, cô làm sao có thể phụ lòng của người ta chứ? Hơn nữa, cô làm sao có thể xem như chưa từng nghe thấy câu cuối cùng chứ! Nhìn thấy ông anh ‘tử trận’ vì điều này, cô làm sao có thể để yên được!
Đôi mắt phượng gian xảo đảo một cái, hơn nữa nói cách khác, Hạ Ngôn đã uống nhiều rượu như vậy rồi, không thể nào vẫn uống được nhiều hơn nữa đúng không, cũng đã đến lúc gục ngã rồi.
Hừ… Cô đây cũng được xem là mượn gió cưỡi sóng của ông anh, cô muốn xem Hạ Ngôn sẽ trông như thế nào sau khi say bí tỉ.
Nghĩ đến đây, cô phấn chấn gấp trăm lần!
Được thôi!
Uống!
Nào, cụng ly.
Cô không chút khách sáo cùng Hạ Ngôn rót rượu cụng ly, uống! Rót rượu, cụng ly và uống! Uống… Uống…
Không ngừng đổ rượu vào miệng, từ rượu vang đỏ của lúc đầu, lại pha với rượu tây, sau đó cô cũng không biết rượu có vị gì ở trong miệng nữa, trong bất giác, không những không biết rượu là gì, thậm chí cũng không biết… Mình đang uống cái gì… Giống như nước lã vậy, không có mùi vị, phong cách quái lạ, nhưng đầu óc lại càng lúc càng choáng váng, trước mắt một mảng mờ mịt.
Đây là đâu?
Tại sao mọi thứ ở trước mắt cô cũng rối ren, một mảng mờ mịt, cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới trở nên mơ hồ, cô quay đầu nhìn sang người ở bên cạnh, anh cũng mơ hồ như thế.
Cố Tích Niên sắp bò cả người xuống đất rồi, trên tay áo và trên người cũng dính đầy rượu. Không biết tóc tai của cô đã trở nên bù xù từ khi nào.
Còn Hạ Ngôn thì vẫn điềm tĩnh ngồi ở đó như trước.
“Anh!” Tích Niên giơ ngón tay lên chỉ vào mặt Hạ Ngôn.
“Hừ? Cô muốn nói gì?”
“Anh, anh! Anh mau chịu thua đi, hừ, tôi nói cho anh biết, nếu anh còn không, chịu thua thì… Thì!”
“Thì cô sẽ làm gì?” Khóe miệng của anh nhếch lên một nụ cười.
Ngón tay của Tích Niên không ngừng run rẩy, nuốt vài ngụm nước bọt rồi nói: “Tôi sẽ… sẽ… Khóc đấy.” Dứt lời, khuôn mặt nhỏ bé đó của cô trở nên tội nghiệp, đôi mắt to ngấn nước, vô cùng có vài phần cảm giác của người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt, bọt nước lấp lánh, cô khịt mũi, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào, thấy đó thực sự là dấu hiệu sắp khóc vậy.
Anh ôm má: “Khóc cho tôi xem nào!”
“Oa oa oa…” Cô khóc vài tiếng giống như bánh bao sữa nhỏ vậy, bỗng nhiên, trong mắt cô lóe lên một tia sắc bén, vỗ bàn đứng dậy, một chân đạp lên ghế, dùng một tay lau đi nước mắt trên mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười u ám lạnh lùng, sau đó phát ra tiếng cười gian xảo, đôi vai của cô cũng run lên: “Hư hư hư, he he he he, ha ha ha ha ha…! Anh tưởng tôi thực sự sẽ mắc bẫy sao? Anh tưởng tôi thực sự sẽ khóc sao? Ha ha, loài người ngu ngốc! Tôi làm sao có thể để mặc anh tùy ý thao túng chứ, ha ha…”
Sự thay đổi đột ngột thực sự khiến người ta giật mình. Không biết rốt cuộc Cố Tích Niên là đã say rồi? Hay là chưa say! Nhưng động tác tiếp theo của cô, trên cơ bản đã có thể khẳng định được có vẻ như cô đã thực sự say khướt rồi.
Chỉ thấy cô ngồi xổm người xuống, vỗ người đàn ông cao gầy đã say đến ngất đi trên mặt đất: “Này, anh ơi, dậy uống đi, anh nằm ở đó làm gì? Uống nào? Tôi đang uống đây! Đừng nằm ở đó nữa, mau dậy đi, đang vui mà!”
Chủ quán Izakaya ở bên cạnh vừa lau ly rượu vừa nhìn, bất lực lắc đầu, xem ra cơn say rượu của cô gái này không nhẹ, ông chủ đang nghiêm túc lau ly vùi đầu xuống, ánh mắt rơi vào Hạ Ngôn, ngài Hạ Ngôn này là khách quen của quán họ, tuy không biết thân phận của anh là gì, nhưng có vẻ rất có địa vị. Điều này khoan hẵng nhắc đến, điều quan trọng nhất là anh đã bị tôn thờ là thần rượu của quán họ. Ôi… Cô gái này lại thi uống rượu với anh, đúng là tự chuốc lấy khổ cực mà!
Ông chủ cũng chỉ đành thở dài một hơi, Izakaya của họ căn bản sẽ không xen vào chuyện của khách hàng. Tất cả mọi thứ cũng do khách hàng tự lo liệu, nhưng nhìn những hành động điên cuồng của Cố Tích Niên, chủ quán cũng có phần không thể chịu nổi.
Tích Niên một tay cầm lấy chai rượu, nghiêng chai xuống đổ rượu lên người đàn ông cao gầy trên mặt đất: “Này, tôi nói này anh ơi, có đủ không? Rượu này có mùi vị như thế nào? Có cần tôi mang thêm vài mùi vị khác cho anh không? Mùi hoa quả thấy sao?”
Đã hoàn toàn say đến bất tỉnh!
Hạ Ngôn xoa trán, đứng dậy rồi kéo Tích Niên dậy: “Đi thôi, đến lúc phải về rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT