Trái tim cô đập thình thịch điên cuồng, Tích Niên nuốt vài ngụm nước bọt, đôi mắt trừng thẳng Hạ Ngôn và vội vàng nói: “Hạ Ngôn, anh đừng làm bậy! Anh có biết cái thứ anh làm lần trước phải rất lâu mới biến mất không? Với thời tiết hiện giờ, anh muốn tôi cứ mãi quàng khăn lụa thì sẽ nổi rơm sẩy mất!”

Bàn tay anh đang vuốt ve cổ của cô, hoàn toàn không nghe lọt vào tai lời phản kháng của cô, thuận miệng qua loa: “Em có thể không quàng mà.”

Cổ ngứa muốn chết, nhưng cũng không thể quan tâm đến cảm giác ngứa ngáy này nữa, cô căng thẳng nói: “Đừng! Tôi còn phải ra ngoài gặp người nữa, hơn nữa anh cũng biết tôi phải bắt đầu đối phó Triệu Khiết Vũ, nếu để thứ này ở đây thì tôi sẽ rất khó xử đấy!” Cô nói hết mọi lời tốt đẹp với anh, cô thực sự sợ cái dấu hôn đo đỏ kia, cứ đỏ rực lọt vào trong mắt người khác như thế, thực sự rất khiến người ta tưởng tượng!

Cô không muốn trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của người khác chút nào!

Đối với việc chủ động tỏ ra thân thiện của cô nên lần này Hạ Ngôn đã buông tha cổ của cô, nhưng mà…

Anh không hề buông tha cho cô, mà là di chuyển chiến trường, ngón tay nhanh chóng cởi từng cái cúc áo của cô ra…

Anh vừa cởi, khóe miệng vừa nhếch lên một nụ cười, mang theo cảm giác xấu xa.

Đúng là ngứa đòn quá mà!

Hàng cúc áo khoác lần lượt bị cởi ra, cô không hề có sức đánh trả và cứ thế hoàn toàn lộ ra ở trước mặt anh.

Đôi mắt xanh đảo qua cơ thể của cô, thật lòng khen ngợi: “Đúng là một cảnh đẹp.”

Ngay từ đầu cô đã dốc sức vùng vẫy: “Anh mau buông tôi ra, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, nếu lát hồi Tiểu Hoại tỉnh dậy thì nó sẽ tìm tôi đấy!”

“Tôi thấy nó đang ngủ rất say.”

“Không có tôi ở đó, nếu Tiểu Hoại mộng du rớt xuống hồ bơi, nước nhà các người sâu như vậy, nếu nó bị chìm thì sao?” Dù sao cũng là con trai của anh mà, anh cũng nên quan tâm một chút chứ… Ôi… Tiếc thay anh không hề hay biết điều đó. Sau này, anh cũng sẽ không bao giờ biết được!

Hạ Ngôn không bị lay động, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu em thực sự chỉ lo lắng điều này thì có thể mở màn hình ra, nhìn nó thật kỹ.”

Chết tiệt! Không bao giờ nói thông được anh hết, tên đàn ông cứng đầu cứng cổ chết tiệt này! Lần nào cũng đàn gảy tai trâu!

Tích Niên cắn môi dưới, cũng dứt khoát không nói nhảm với anh.

Nhưng tay của anh không hề có ý định dừng lại chút nào, thậm chí càng lúc càng quá đáng!

“Ưm… Đừng chạm vào tôi!” Cô dùng hai tay đẩy tay của anh ra, nhưng ngược lại bị anh nắm lấy rồi đặt lên đỉnh đầu, đè chặt, khiến người ta không thể nhúc nhích được!

“Chỉ như vậy đã không thể chịu được rồi à, vậy tôi thực sự rất mong chờ phản ứng lát nữa của em.” Anh nhướng mày, bàn tay to lớn càng thêm càn rỡ.



Cô cả người cứng đờ, cau mày, cắn chặt môi, không để mình phát ra âm thanh nữa.

Nhưng anh đã quyết định không buông tha cho cô như vậy, trong lúc cái tay đang giở trò xấu ở khắp nơi thì đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nóng rực mạnh mẽ đè lên môi cô.

“Ưm…” Cô ra sức vùng vẫy, rút cái tay bị anh giữ lấy ra, đặt ở trước ngực anh rồi dùng lực đẩy ra, nhưng anh lại như một bức tượng đồng cố định ở trước mặt vậy, hoàn toàn không thể đẩy ra chút nào.

Cô bị anh hôn đến sắp nghẹt thở, trong tình thế cấp bách, cô siết tay lại thành nắm đấm, đánh mạnh vào ngực anh từng cái một.

Kết quả…

Anh không có chút phản ứng, thậm chí không nhíu mày lại dù chỉ một cái, mà cô lại cảm thấy tay của mình đau kinh khủng!

Tên đàn ông chết tiệt này, da thịt trên người cứng như vậy, được làm bằng đá sao!

Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng buông tha cho cô, buông môi ra nhưng không cách xa, chỉ cách môi của cô nửa tấc, hơi nóng từ trong miệng phun ra lần lượt phả vào mặt cô, ấm áp mờ ám.

“Ha…” Anh nhìn đôi mắt long lanh của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi à…”

Trong đầu vang lên lời nói chói tai của anh, cô thực sự rất ghét phản ứng trên cơ thể của mình, chỉ vì nụ hôn mãnh liệt vừa nãy…

Nhưng cô không hề muốn có quan hệ với anh!

Cô trừng anh: “Anh buông tôi ra!”

“Buông em ra thì làm sao khiến em thoải mái chứ?”

“Tôi không cần!” Cô kiên quyết nói.

Nhưng lời nói của cô làm gì có tác dụng, người đàn ông này chưa từng nghe lời cô!

“Người phụ nữ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.” Anh cười…

Tích Niên mở to hai mắt, cô sẽ hoàn toàn bị chơi đùa trong lòng bàn tay, trượt xuống, từ trên bàn trượt xuống, không tin với động tác này anh vẫn không buông tay ra!

Ra sức di chuyển đến mép bàn, bàn phím ở dưới người cũng di chuyển theo.

‘Lạch cạch’ một tiếng, bàn phím ở dưới người rớt xuống.



Mắt xanh nhìn xuống dưới, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Bé cưng, muốn trượt xuống bỏ chạy sao?”

“Em nghịch ngợm quá.” Anh lạnh lùng nói.

Cường mộ trợn to của Tích Niên càng mạnh hơn, hai tay được giải thoát không ngừng đấm vào cơ thể của anh, liều mạng vùng vẫy!

Nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, nếu so về sức mạnh, nói thật ra cô căn bản không thể so với anh! Muốn vùng vẫy thoát ra đâu phải chuyện dễ dàng như thế!

“Hạ Ngôn! Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, cũng không đến nỗi thiếu một người phụ nữ như tôi, anh chỉ là giết thời gian nhàm chán mà thôi, hoặc là trút bỏ ham muốn, vậy anh tìm bừa một người trong hàng trăm ngàn người tình của anh không được sao?” Cô sốt ruột và tức giận, nhưng cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, như vậy mới dễ tìm được cách giải quyết khó khăn ở trước mắt!

Vì sức mạnh không thể so với anh, vậy thì chỉ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng chân tình làm cảm động, hy vọng người đàn ông này có thể nghe lọt tai đi!

Tuy nhiên, người đàn ông này luôn khiến cô uổng phí sức lực, vô cùng lạnh lùng: “Bây giờ tôi chỉ muốn em.”

Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, Hạ Ngôn anh đây có thể nói là trong hậu cung có ba nghìn người đẹp, tùy ý cũng tóm ra được vài người đẹp đủ loại phong tình: “Nhưng cả đời này của tôi đã không cần bất kỳ người đàn ông nào xông vào nữa!” Ngoài bạn bè ra, cô gần như đã không nghĩ tới việc để người đàn ông khác bước vào cuộc đời của mình nữa, sau khi bị tổn thương qua một lần thì đã sợ rồi, thực sự sợ rồi!

“Bướng bỉnh ghê thật.” Anh lạnh lùng nói, cái tay đột nhiên rời khỏi người cô.

Tích Niên hai mắt tối tăm rũ xuống, thấp giọng nói một câu: “Sự bướng bỉnh của tôi không phải cũng là bị anh ép ra sao?”

“Hả?” Anh cau mày, dường như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói này của cô là gì.

Nhưng cô không nói thêm gì nữa, đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhân lúc ngón tay của anh rời khỏi người mình, cô nhanh chóng xoay người một cái, muốn thoát khỏi lưỡi câu này!

Cô nhảy xuống bàn muốn bỏ chạy!

Nhưng anh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức vặn lấy cánh tay của cô, một cái Cầm Long Thủ đã giữ chặt cánh tay của cô ra sau lưng.

Tích Niên cũng không tỏ ra yếu kém, cô giẫm thẳng lên chân của anh.

Nhưng anh né tránh càng nhanh hơn!

Dễ dàng tránh đi đòn tấn công của cô, và giữ chặt người phụ nữ nhỏ bé không yên phận này trong vòng tay.

Nhưng ngay cả như vậy…

Hạ Ngôn nheo mắt lại, anh cũng phải thừa nhận rằng tài nghệ của người phụ nữ này rất tốt, có thể thấy cô là một người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play