Cố Tích Niên tỉnh lại thì thấy bản thân đang trong một căn phòng tối đen, đầu rất đau, cô nâng tay khẽ xoa chỗ bị đánh, nơi đó đã sưng lên một cục to rồi.
Đây là đâu?
'Tách'
Đèn trong phòng chợt sáng lên, Cố Tích Niên vô thức nâng tay che mắt, ánh sáng bất ngờ đâm đau mắt cô, rất khó chịu.
"Khà khà... ha haha… Mợ Hạ, lâu rồi không gặp nha!" Một giọng nói hùng hồn đầy nam tính vang lên.
Sau khi quen với ánh sáng, Cố Tích Niên từ từ thả tay xuống, nhìn sang phía người vừa nói, thấy đối phương là một gã đàn ông béo múp.
"Là anh!"
Đây chẳng phải chính là người cầm bình xăng đe dọa ở nhà Hạ Ngôn hôm đó sao? Sao lại là anh ta?
Gã béo đi tới: "Không ngờ đúng không? Mới từ biệt không lâu chúng ta đã lại gặp mặt, hừ!"
"Anh muốn làm gì?"
"Làm gì ấy à? Hạ Ngôn hủy hoại công ty của tao, mày cho là tao từ bỏ đơn giản như thế à? Nếu nó không chịu trả công ty cho tao thì tao sẽ khiến nó cửa nát nhà tan! Bắt đầu chính là cô đấy, mợ Hạ!"
Cố Tích Niên nuốt khan một ngụm nước miếng, tự cấu mạnh vào đùi cô làm bản thân bình tĩnh: "Anh muốn bắt tôi để uy hiếp Hạ Ngôn trả công ty lại cho anh sao? Hành vi của anh là bắt cóc!"
"Hừ, bắt cóc thì sao? Cô vẫn nên cầu xin năn nỉ ông chồng nhà cô đến cứu mình đi!" Gã béo ném thẳng một chiếc điện thoại đến trước mặt Cố Tích Niên, ý bảo cô gọi cho Hạ Ngôn.
Nhìn thấy điện thoại, cô quay mặt sang một bên: "Tôi không gọi."
"Muốn chết à!"
"Thưa anh, trước khi anh bắt cóc tôi không thử tìm hiểu giá trị thị trường của tôi trước hay sao? Tuy tôi là vợ của Hạ Ngôn, nhưng chỉ là một người vợ trên danh nghĩa mà thôi. Anh ấy sẽ không đến cứu tôi, nên có gọi điện thoại cũng vô dụng, gọi đến cũng là tự rước lấy nhục. Vậy nên việc gì anh phải tra tấn một người vô tội như tôi chứ?" Cô quật cường nói xong.
"Á..."
Gã béo nắm tóc của cô giật lên: "Con đàn bà thối tha, mày có gọi không thì bảo? Mày có tin tao đánh chết mày không hả?"
"Mạng của tôi ở đây, anh muốn chém muốn giết đều tùy anh. Nhưng tôi sẽ không gọi điện thoại đâu." Cố Tích Niên bình tĩnh nói, ánh mắt kiên định không chút khiếp nhược.
"Còn định chơi chiêu với tao đúng không? Được lắm, mày không gọi thì tao gọi!"
Bên kia, văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Lập.
"Haha hahaha, Ngôn ơi là Ngôn, có vẻ dạo này cuộc sống của cậu muôn màu muôn vẻ quá nhỉ? Nhà có cô vợ hiền còn chưa tính, lại còn mang chị em tốt của vợ về ở chung luôn. Chậc chậc, cậu làm người anh em này hâm mộ chết rồi!" Cung Nhược Hàn cười nghiêng ngả.
Hạ Ngôn chỉnh sửa lại văn kiện, lạnh lùng ngước đôi mắt xanh dương nhìn thoáng qua người anh em tốt của mình: "Hàn, cậu rình coi sinh hoạt cá nhân hàng ngày của tôi như thế vui lắm à?"
"Sao lại nói là rình coi nha? Nghe đáng khinh lắm. Tôi chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi quan tâm đến cuộc sống đời tư của bạn tôi thôi. Nhưng cô nhóc họ Cố kia cũng hào phóng ghê ha? Dứt khoát dâng chị em tốt nhà mình lên tận miệng cho cậu."
Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, còn chưa kịp nói chuyện thì chuông điện thoại đã vang lên.
'Rinh rinh..."
Anh cầm điện thoại lên: "Alo?"
"Hạ Ngôn, là tao đây! Tao nói cho mày biết, vợ mày đang ở trong tay tao. Tốt nhất là mày mang một phần hợp đồng đã ký kết tới đây, trả công ty lại cho tao. Bằng không tao sẽ giết chết vợ mày!"
Mặt Hạ Ngôn lạnh tanh: "Thế à? Thế mời mày tự nhiên đi."
"Mày... Hạ Ngôn! Mày đừng tưởng tao không dám làm gì vợ mày! Tao nói cho mày biết, mày có nửa ngày, nếu trong nửa ngày mày không trả lại công ty cho tao thì tao sẽ cưỡng bức cô ta trước, sau đó giết cô ta. Chỗ tao có tới mười mấy anh em liền đấy, cam đoan làm cho vợ mày... Ha ha ha ha!" Bên kia điện thoại tiếng cười lạnh của gã béo.
'Tu tu tu..." Hạ Ngôn trực tiếp cúp máy.
Mà lúc này, Cung Nhược Hàn vừa dán tai bên điện thoại cũng nghe được rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi: "Oa đậu má! Thằng khốn nào dám bắt cả người của cậu thế?"
"Lý Quyền."
"Hả? Thằng béo mới bị cậu phá đổ công ty mấy hôm trước à? Gan to nhỉ? Dám uy hiếp cậu như thế."
"Ha ha..." Hạ Ngôn cười mỉa.
Cung Nhược Hàn nheo mắt, nghĩ đến chuyện Hạ Ngôn hận cô nhóc họ Cố thấu xương liền tiện thể nói: "Ngôn, cậu không định cứu cô nhóc nhà họ Cố đúng không? Tôi thấy Lý béo nói thật đấy. Có lẽ cô nhóc kia sẽ thật bị cưỡng hiếp."
"Nếu thế thật chắc cô ta vui vẻ lắm ấy chứ! Hừ, còn đỡ hơn mỗi ngày nghĩ cách ra ngoài tìm đàn ông. Giờ có mười mấy thằng miễn phí tới cửa đùa bỡn cô ta chẳng phải vừa lúc thỏa mãn cơ thể khao khát của cô ta à?"
Cung Nhược Hàn hơi cau mày. Anh ta không biết nhiều lắm, chỉ loáng thoáng biết cô hoa khôi trong sáng này có vẻ không phải thật sự trong sáng, đều là giả vờ mà thôi.
"Ngôn, rất có thể cô nhóc nhà họ Cố sẽ chết thật đấy nhé!"
Trong phòng tối, ngọn đèn mờ lập lòe.
Lý béo phẫn nộ ném điện thoại xuống đất: "Mẹ nó! Hạ Ngôn khốn nạn! Dám cúp điện thoại của ông mày!"
Cố Tích Niên ngồi dưới sàn nhà đã sớm lạnh mặt. Không cần suy nghĩ cũng đoán được Hạ Ngôn sẽ từ chối giao dịch này. Trong lòng anh, cô không có chút giá trị nào cả. Bà xã của Hạ Ngôn ư? Ha ha... nói trắng ra cũng chỉ là một xưng hô mà thôi. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng trong mắt người đàn ông này thì cô chỉ là một người phụ nữ làm ấm giường mà thôi.
Lý béo xoay người, tức giận trừng Cố Tích Niên: "Con mẹ nó! Tao không tin Hạ Ngôn thật sự không tới cứu mày!"
"Anh ta không đến đâu, anh thật sự bắt nhầm người rồi. Đừng làm chuyện mất công lại vô dụng này nữa. Tuy tôi không biết công ty anh bị Hạ Ngôn phá hủy thế nào, nhưng anh có thể dùng phương pháp chính đáng khác để gây dựng lại công ty, không cần dùng loại thủ đoạn thế này."
'Chát!'
Một cái tát rơi trên mặt Cố Tích Niên.
"Hừ! Ông đây không tin. Từ giờ trở đi, cứ một tiếng tao sẽ lột một món đồ trên người mày. Chờ quần áo mày không còn mà Hạ Ngôn chưa đến thì bên ngoài tao có mười mấy anh em đấy!"
"Vô liêm sỉ!" Cố Tích Niên ôm mặt.
"Mạnh miệng! Giờ ông mày phải lột một thứ trên người mày!"
"A... Đừng, đừng, không được!"
Mặc cho cô thét chói tai hay giãy dụa, nhưng cô bị vây vào thế bị động, hoàn toàn không dư lực phản kháng.
Quần áo tựa như trang giấy bị gã béo xé roẹt xuống.
Gã béo đứng lên, say mê nhìn cô: "Ánh mắt Hạ Ngôn khá đấy nhỉ! Trời ạ, thì ra không phải chỉ có mặt đẹp mà cơ thể cũng rất mê người, làn da còn rất nhẵn nhụi nữa chứ."
Cố Tích Niên cuộn mình dưới sàn, hai tay vòng chặt che ngực: "Đê tiện!"
Gã béo chỉ cười háo sắc...
Thời gian từng chút trôi qua, Cố Tích Niên không mặc áo, chỉ cảm thấy rất lạnh.
"Một tiếng qua rồi, nên cởi chỗ nào đây nhỉ?" Gã béo gõ nhẹ đồng hồ trên cổ tay mình.
"Anh đừng đến đây... đừng đến đây..." Cố Tích Niên lùi lại, nhưng làm thế nào cũng không tránh được cơ thể to lớn của gã béo áp tới.
Cảm giác ghê tởm từ tim gan cuồn cuộn tác động lên dạ dày của cô.
Trước đây, lúc Hạ Ngôn dùng sức mạnh cưỡng ép cô thì cùng lắm cô chỉ cảm thấy tức giận và chán ghét thôi. Lúc này hoàn toàn là ghê tởm. Mỗi tấc da bị đối phương chạm vào đều sởn gai ốc, kinh tởm lợm giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT