Hạ Ngôn nhìn hồ bơi đó: “Cô nói đây là ôn lại quá khứ sao?”

“Đúng vậy, vì anh đã muốn tôi giúp anh thì anh phải ngoan ngoãn nghe lời mới được, nếu không thì cho dù tôi có lòng giúp anh, anh cũng không thể khôi phục lại trí nhớ. Nhanh nhanh đi, nhảy xuống hồ bơi rồi nhặt lên, nhặt không được thì đừng lên bờ, cũng đừng ăn cơm, cho đến khi nhặt được mới thôi.”

Hi hi hi hi hi…

Thời khắc trả thù cuối cùng cũng đến rồi, ôi… Thần linh ơi, cuối cùng người cũng nhìn thấy trái tim từng bị anh ta hành hạ và tan nát này của tôi rồi! Cuối cùng cũng có thể trả mối thù nửa mũi tên để giải nửa phần căm hận trong lòng!

Trong đầu cô đã có thể nghĩ đến cảnh Hạ Ngôn không ngừng chui ra khỏi mặt nước, giống như một con chó không ngừng đào và di chuyển trong nước để tìm chiếc nhẫn đó, tốt nhất là tìm cả buổi chiều cũng không tìm thấy!

Khi nghĩ đến đây: “Này, Hạ Ngôn, anh muốn đi đâu vậy?” Chỉ thấy Hạ Ngôn quay đầu ra khỏi phòng.

Anh nhanh chân bước đến cửa, Tích Niên đã đuổi theo qua đó, nhưng anh đã đóng cửa rầm một tiếng, ngay sau đó là tiếng khóa cửa!

Cô vội vàng kéo cửa, bên ngoài đã khóa trái rồi!

Cô lập tức gõ cửa: “Này, này, này, Hạ Ngôn, anh làm gì vậy? Anh ra ngoài làm gì? Anh khóa cửa làm gì thế? Mở cửa, mở cửa ra!”

‘Bộp bộp bộp bộp’ gõ vào cửa.

Nhưng người ở bên ngoài hoàn toàn thờ ơ: “Vì cô đã ném nhẫn vào đó, vậy thì khi nào cô tìm được chiếc nhẫn thì khi đó mới được ra ngoài.”

“Anh… Chiếc nhẫn là để anh tìm chứ không phải tôi!”

“Ồ, đúng vậy, lát nữa tôi sẽ đóng bầu trời đầy sao lại, khi nào cô tìm thấy chiếc nhẫn thì hẵng tính.” Sau khi ném câu này lại thì anh rời khỏi phòng bơi.

Tích Niên áp tai vào cửa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cả người cô áp lên cửa rồi trực tiếp ngồi xuống đất, đúng là không thể tin được mà!

Có lầm không vậy? Còn muốn chơi anh một chút, kết quả mình lại trộm gà không được còn mất cả nắm gạo? Cái gì mà cho anh ôn lại ký ức của lúc trước chứ.

Bây giờ tốt rồi, thực sự trở thành mình tự ôn lại quá khứ rồi…



Cô nhìn hồ bơi, tuy hồ bơi này không lớn nhưng chắc chắn cũng không nhỏ, đâu dễ gì để tìm một chiếc nhẫn chứ? Nghĩ đến trải nghiệm tìm nhẫn của cô trước đây, đúng là mệt đến chết đi sống lại mà, nhớ đến lúc trước toàn là nước mắt, kết quả bây giờ cô còn phải một lần nữa trải qua loại kết cục này, đúng là đau khổ!

Chết rồi, không biết trong hồ bơi này liệu có nước ngầm hay không, nếu là nước ngầm và chiếc nhẫn bị cuốn đi thì càng được không nổi bù mất!

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng cởi quần áo của mình ra rồi nhảy thẳng xuống nước.

Lặn xuống nước, cô mở mắt ra tìm kiếm chiếc nhẫn ở trong đó, sapphire hẳn rất lấp lánh, có lẽ cũng không khó tìm mà, cô mò mẫm trong nước…

Thời gian trôi qua từng chút một.

Cố Tích Niên ra khỏi mặt nước, mặc quần áo vào. Đi đến trước cửa gõ ‘cốc cốc cốc’: “Mở cửa! Mở cửa! Tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn rồi.”

“Quý cô, xin cô đặt chiếc nhẫn vào khe cửa để tôi xác định xem.” Ở cửa truyền đến giọng nói của cô người làm.

Hừ, Hạ Ngôn chết tiệt, suy nghĩ đúng là đủ chu đáo, thậm chí đến điều này cũng nghĩ sẵn từ trước! Cũng may ngay từ ban đầu cô đã không định giở chiêu trò gì để cho qua chuyện.

Cô để chiếc nhẫn ra.

Cánh cửa mở ra, hôm nay cũng xem như ông trời nể mặt, một hồ bơi lớn như vậy, không phải tìm quá lâu đã có thể tìm được đồ, không giống như hôm đó, mệt lả người.

Trở về phòng khách, Hạ Ngôn đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, Tích Niên vô thức nhìn lên bàn, ly rượu vang đỏ trên bàn đã được lấy đi, cô lúc này mới nhìn sang Hạ Ngôn, ném thẳng chiếc nhẫn về phía anh: “Cầm lấy, chiếc nhẫn của anh!”

Anh đang đọc báo, căn bản chẳng thèm nhìn chiếc nhẫn bay về phía nào thì đã đưa tay ra chộp lấy: “Động tác nhanh thật đấy.”

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, bản lĩnh và khả năng quan sát rất nhanh, anh đúng là một đối thủ không thể xem thường, nhìn cái dạng này, thực lực của Hạ Ngôn chắc hẳn rất mạnh.

Thấy anh đeo nhẫn vào, Tích Niên bước tới, đầu tóc ướt sũng, trông giống như mới tắm xong bước ra vậy, lại vì cả người ướt dầm dề, khiến cho quần áo bên ngoài bị lây dính một chút, có thêm chút trong suốt, trông vô cùng quyến rũ.

Một tay chống eo, đứng ở trước mặt anh, cô tức giận nói: “Anh hay thật đấy, luôn miệng nói rằng nhờ tôi giúp anh tìm lại ký ức, kết quả anh lại không chơi bài theo thói quen gì cả, vậy tôi giúp anh như thế nào? Vậy chúng ta hợp tác như thế nào chứ?”



“Cô chắc chắn cô là đang giúp tôi khôi phục lại trí nhớ?”

“Làm sao không chắc chắn chứ? Vốn dĩ trước đây chính là từng có loại chuyện như vậy, ôn lại chuyện xưa chính là phải trải nghiệm lại một lần nữa! Đâu nào như anh thế này, như vậy thì anh cả đời này cũng đừng mong có thể khôi phục lại trí nhớ.” Tích Niên hai tay chống eo, sắc mặt tái nhợt, đó là bị lạnh, sau khi từ dưới nước đi lên thì không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh.

Ánh mắt lạnh băng đó của Hạ Ngôn cũng là đầu sỏ gây tội, đưa mắt nhìn nhau với anh thì càng thêm rét lạnh.

Anh thong dong nói: “Cô chắc chắn tôi đã từng làm chuyện như vậy? Người khác ném chiếc nhẫn vào hồ bơi, sau đó tôi nhảy vào hồ bơi nhặt nửa ngày trời?”

“Tất nhiên rồi! Nếu anh không làm qua thì tại sao tôi lại tự nhiên bảo anh làm điều đó chứ!” Tích Niên ngẩng đầu ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói! Một dáng vẻ ông đây chính là vương đạo, dù sao thì anh không nhớ gì cả, chắc chắn là tôi nói sao thì chính là như vậy!

Hạ Ngôn không chút sốt ruột, một tay kéo lấy tay, tay kia cầm tờ báo và nói: “Nếu thực sự từng có loại chuyện này thì tôi càng thiên về khả năng tôi ném chiếc nhẫn xuống đó rồi bảo cô đi nhặt lên.”

Cô lập tức nghẹn lời, quả nhiên là một người xấu! Từ trong xương cốt đã toát ra khí xấu, suy nghĩ cũng y hệt như vậy, thời gian hoàn toàn không thể thay đổi được con người này, thế giới căn bản không thể ngăn cản được bước chân của anh, chỉ có anh mới có thể sống cùng với những chiêu trò hại người mà không mang lại lợi ích cho bản thân như vậy! Sau một hồi mắng chửi điên cuồng trong lòng thì Tích Niên hẳn đã đoán ra được, nên trả lời như thế nào mới tốt? Người đàn ông này dường như rất chắc chắn, cho dù cô có giải thích thêm bất cứ điều gì thì cũng chắc rằng là vô ích.

“Vậy rốt cuộc anh có còn muốn hợp tác với tôi không?”

“Cô nghĩ xem? Cô còn cần bản hợp đồng này không?” Hạ Ngôn cầm bản hợp đồng mà Tích Niên đặt trên bàn lên.

Tích Niên nhanh chóng vồ người đến giật lại: “Cần, đương nhiên cần rồi.”

“Vậy cô nói còn hợp tác không?”

Khuôn mặt nhỏ của cô tối sầm lại, đúng là bị người đàn ông này dắt mũi mà, đúng là khiến người ta bực mình! Nghĩ đến đây, Tích Niên không nhịn được giậm chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng cố gắng nhếch lên một nụ cười: “Hợp tác, nếu không hợp tác thì tôi đến đây tìm anh bàn bạc những chuyện này để làm gì chứ?”

Anh cười.

Đôi mắt phượng lập tức trở nên u ám, cô không thể để Hạ Ngôn quá đắc ý vênh váo, cô lập tức nói: “Nhưng anh nhất định phải phối hợp với tôi, nếu anh lại giống như lần này nữa thì còn gì để nói chứ!”

Cho một quả táo ngọt rồi quất anh một roi, đừng thực sự để đuôi của anh vểnh lên trời!

Đôi mắt xanh nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới: “Vì vậy, lần này cô cởi quần áo rồi nhảy xuống nước tìm nhẫn à?” Chỉ có đầu tóc là ướt sũng, còn áo quần thì khô khốc, thoạt nhìn đã có thể nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play