“Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm chú đẹp trai làm gì vậy? Là chú đẹp trai đã kéo dây khóa của mẹ ra sao?” Năng lực liên tưởng của Cố Tiểu Hoại đúng là không tệ, nhìn chú đẹp trai rồi lại nhìn ánh mắt căm phẫn đó của mẹ, cậu bé sờ vào cằm mình, gần như có thể khẳng định được trong đây có chuyện gì đó!

Tích Niên lập tức trở nên căng thẳng, nhìn sang con trai: “Sao mà có thể chứ?”

“Vậy tại sao khóa kéo lại mở ra ạ?” Tiểu Hoại hỏi.

Tích Niên lập tức kéo khóa quần áo lại: “Chất lượng khóa kéo không tốt, tự nó mở ra chứ còn có thể tại sao được.”

Ai ngờ cô vừa nói xong câu này thì Hạ Ngôn chống má thở dài: “Ôi…”

“Anh thở dài cái gì?” Cố Tích Niên ném qua một câu.

“Chú đẹp trai, tại sao chú thở dài vậy?”

Hạ Ngôn mỉm cười với Tiểu Hoại: “Không có gì, nghe người nào đó sốt ruột căng thẳng nói chuyện, đúng là hơi thú vị.”

“Chú đẹp trai, ý của chú là nói mẹ của cháu sốt ruột căng thẳng sao?”

Anh cười: “Cháu cảm thấy sao?”

Cố Tiểu Hoại nói: “Mẹ của cháu căng thẳng còn không phải vì chú đẹp trai sao, vì vậy chú đẹp trai à, chú đừng nói những lời như vậy khiến mẹ cháu càng thêm căng thẳng nữa.”

Ôi đệch! Cố Tích Niên suýt phun một ngụm máu già ra, con trai đang nói gì vậy? Hu hu hu hu… Đúng là khiến cô muốn khóc mà không ra nước mắt mà. Đây được xem là lời nói vô tư của trẻ nhỏ à?

“Tiểu Hoại!” Cô trừng mắt nhìn con trai một cái.

Cố Tiểu Hoại che miệng của mình lại, vùi đầu xuống không lên tiếng.

Hạ Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng quan sát: “Cô đúng là một người mẹ nghiêm khắc.”

“Tôi dạy dỗ con trai của tôi như thế nào là chuyện của tôi.”

“Ôi… Tiểu Hoại thật đáng thương, cô đối xử với nó như vậy, bố của nó nên nghĩ sao đây?” Anh bông đùa nói, trong giọng điệu toàn là đang gây hấn với Cố Tích Niên.

Nhưng Tích Niên lại bình tĩnh, liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, ngược lại cười: “Bố của nó nghĩ sao à? Đương nhiên là thờ ơ quan sát, sau đó ngồi ở một bên như không có chuyện gì xảy ra vậy rồi kéo sang chuyện khác.”

Nói thẳng ra thì sự miêu tả của cô hoàn toàn là dựa theo từng hành động cử chỉ của Hạ Ngôn lúc này, lời nói này không xen lẫn chút dối trá nào, sự thật chính là như vậy.

Anh lại hỏi ra điểm mấu chốt.

Cố Tích Niên nghĩ đến đây thì không khỏi có chút muốn cười.



Hạ Ngôn chỉ là ngờ vực nhìn Cố Tích Niên, không hiểu lời của cô là có ý gì.

Cố Tiểu Hoại hai tay che miệng không lên tiếng, cậu bé không dám nói nữa vì sợ mẹ sẽ đánh mình, nếu không thì chắc chắn sẽ hỏi mẹ lời này có ý gì?

Rõ ràng không có bố, tại sao mẹ lại nói khi bố nghe thấy vậy thì sẽ ngồi ở một bên quan sát rồi kéo sang chuyện khác thế? Giống như đang miêu tả hành động của chú đẹp trai vào lúc này.

Chẳng mấy chốc thì về đến nhà.

Cố Tích Niên nhảy xuống xe: “Cảm ơn.” Dứt lời thì lập tức đi vào trong nhà.

Còn Tiểu Hoại lúc này mới thong dong nhảy xuống xe, khi sắp rời đi thì cậu bé nhìn Hạ Ngôn một cái: “Chú đẹp trai, mẹ của cháu đối xử với chú rất đặc biệt đấy.”

Đôi mắt xanh nhìn xuống, trêu đùa hỏi: “Đặc biệt như thế nào?”

“Mẹ đối xử với chú đặc biệt hung dữ.”

Câu nói này thực sự khiến người ta thấy bất lực, trên trán của Hạ Ngôn lóe lên một đường đen, anh rơi vào im lặng bởi lời nói của Cố Tiểu Hoại.

Nhưng Tiểu Hoại lại điềm nhiên như không vẫy tay, lễ phép nói: “Chú đẹp trai, vậy cháu đi đây, hẹn gặp lại, cám ơn chú đã đưa hai mẹ con cháu về đây nhé.”

Nhìn hai mẹ con vào nhà, lúc này Hạ Ngôn mới lên xe rời đi.

Sáng sớm.

Tích Niên còn đang ngủ trên giường, ở dưới lầu vang lên tiếng om sòm điên cuồng.

“A ha ha ha.” Tiếng cười, tiếng ầm ĩ, ồn ào đến mức sắp khiến đầu cô nổ tung, rốt cuộc là cái thứ gì đang ồn ào vậy? Tiểu Hoại với cậu nhóc thối sao?

Cố Tích Niên một chân đá văng tấm chăn ra, mang theo sự khó chịu lúc thức dậy, chóng mặt đi ra ngoài, giữa mày cô nhăn lại như có thể kẹp chết ruồi, giống như Diêm La Vương bò ra khỏi địa ngục vậy.

Mỗi một bước chân cũng vô cùng nặng nề.

Cô mặc váy ngủ, sải từng bước nặng nề đi đến hành lang ở lầu hai, hai tay siết chặt lan can của hành lang, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở dưới lầu.

Cố Tiểu Hoại, cậu nhóc thối và cả Trương Tiểu Quy, ba người ngồi ở đó và cầm những lá bài trên tay.

“Bom.”

“Hừ hừ hừ, mẹ nuôi, con cũng có bom.”

“Đợi đã, nổ thêm lần nữa!” Cậu nhóc thối ném bài ra ngoài.

Ba người họ đang chơi đấu địa chủ, âm thanh lớn vô cùng, dường như định dùng âm lượng để phá nát căn nhà này.



“Tất cả… Câm miệng!” Tích Niên hét lớn.

Ba người ngồi dưới đất cũng căng thẳng đến run người, dựng tóc gáy nhìn về nguồn phát ra âm thanh.

“Mẹ! Chào buổi sáng!” Cố Tiểu Hoại hai tay đặt ở hàm răng, sợ hãi trốn vào trong vòng tay của mẹ nuôi, sắc mặt của mẹ hơi khó coi, đúng rồi, cơn khó chịu lúc thức dậy của mẹ rất lớn, chắc chắn là chưa thức dậy thì đã bị đánh thức rồi.

“Này, cô nhóc thối, cô lại thấy khó chịu khi thức dậy à?” Ly Minh giơ bài poker trong tay lên, cậu ta, Ly Tiêu và Tích Niên đã chung sống mấy năm, đương nhiên khá hiểu rõ về Tích Niên.

Trương Tiểu Quy ôm chặt Tiểu Hoại: “Ôi, Tiểu Hoại à, mẹ của con đã khác với năm năm trước rồi, trông hung dữ hơn rất nhiều.” Cảm nhận được cơn tức giận của Niên Niên lan rộng, Tiểu Quy ôm lấy Tiểu Hoại trốn vào một góc.

Tiểu Hoại ôm thật chặt: “Mẹ nuôi, chẳng lẽ mẹ của con trước đây không hung dữ sao?”

“Này… Cục cưng, mẹ của con trước đây chính là thục nữ danh giá nổi tiếng trong trường của bọn mẹ đấy, một hoa khôi hội tụ vẻ đẹp, tao nhã, đặc biệt và thông minh đấy!”

“Thục nữ? Mẹ nuôi, mẹ gạt người.” Tiểu Hoại mới không tin một người mẹ mạnh mẽ như vậy mà là thục nữ tao nhã?

“Mẹ không có gạt con đâu, mẹ của con trước đây luôn trang nhã, đó là một sự trong sáng thoát tục, giống như tiên nữ giáng xuống trần đời vậy. Con biết Thần Điêu Đại Hiệp không? Con biết Tiểu Long Nữ ở trong đó không? Mẹ của con trước đây chính là có khí chất thế đó.” Trương Tiểu Quy nghiêm túc nói.

Tiểu Hoại chớp mắt: “Con cảm thấy mẹ có khí chất của Lý Mạc Sầu.”

Trương Tiểu Quy thở ra một hơi sâu, năm năm rồi, tính cách của một người có thể từ một mèo con hiền lành trở thành một con lang sói lớn, rốt cuộc Tích Niên đã trải qua những gì trong năm năm nay thế.

“Cô nhóc thối!” Ly Minh đột nhiên hét lên, nhìn Tích Niên đang đứng ở lầu hai, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu nhạt, hoàn toàn để lộ ra vùng cổ và xương quai xanh: “Cổ của cô…”

Và trên cổ và xương quai xanh của cô còn lờ mờ những dấu hôn li ti do Hạ Ngôn để lại vào hôm đó.

Lời nói của Ly Minh đã thu hút Trương Tiểu Quy và Tiểu Hoại, cả hai cùng nhìn qua đó.

“Ối, mẹ ơi, mẹ trúng độc rồi sao?”

“Niên Niên…”

Tích Niên cũng cúi đầu xuống, lúc này mới để ý thấy thứ trên xương quai xanh và cổ, mặc dù dấu hôn đã không còn đỏ tươi rõ ràng như hôm qua nữa.

Cô che trán, sáng sớm thức dậy đâu còn nhớ phải che đi những dấu vết trên cổ chứ, đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người ở phía dưới, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cô dứt khoát nói: “Tôi rất buồn ngủ, mọi người nhỏ tiếng lại.”

Sau khi để lại lời này thì cô lập tức quay người trở về phòng.

Để lại ba người ở dưới lầu đưa mắt nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play