Ban đêm, ngoài cửa nhà họ Lam. Hiện giờ đang là nửa đêm, Lam Tử Kiên đã ngủ rồi, Tích Niên một mình chạy ra ngoài cửa ngồi xổm.
Cơn gió lạnh lúc nửa đêm thổi đến cô không ngừng rùng mình, nhưng cũng chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
Điện thoại cuối cùng đã bắt máy sau một hồi vang lên ‘tút tút tút’.
“Alo, Hạ Ngôn!”
“Nói!” Giọng nó của Hạ Ngôn ở đầu dây bên kia nghe có hơi tức giận, giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại cũng có thể khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“Anh đã nhận được tài liệu rồi chứ, như vậy thì chuyện anh giao cho tôi, tôi được xem là hoàn thành rồi.”
“Bé cưng, cô làm tốt lắm, thời hạn ba ngày cũng đã đến rồi, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ồ, tôi chính là muốn nói với anh về chuyện này, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi, đây cũng được xem là chút đóng góp nhỏ cho lòng nhân nghĩa của anh. Còn về vấn đề thời hạn, vì anh đã tự tay tặng tôi cho người khác, vậy thì làm phiền anh đừng hỏi tôi bao giờ quay về, tôi đây, phải làm một số chuyện mà mình thích.”
“Bé cưng, cô muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì! Chỉ là bây giờ chị đây không muốn quay về làm hầu gái của anh nữa! Người đã tặng ra, nước đã tạt đi, bây giờ tôi rất sẵn lòng ở bên cạnh Lam Tử Kiên, bye…” Dứt lời, cô cúp điện thoại của Hạ Ngôn, nếu là ngày hôm qua thì có lẽ cô còn mong chờ rời khỏi tên biến thái Lam Tử Kiên này, nhưng bây giờ đã khác, nhiệm vụ mà Đoan Nguyệt giao cho cô sắp hoàn thành rồi, đúng là trời cao không phụ người có lòng, còn tưởng phải tìm chiếc chìa khóa đó đến ói máu, không ngờ ông trời lại ưu ái cô như vậy, cho cô tìm thấy chiếc chìa khóa đó ngay lập tức.
Nếu bây giờ cô không trộm chiếc chìa khóa thì đâu nào có mặt mũi trở về chứ?
Hì hì hì.
Nhớ đến cuộc đối thoại với Lam Tử Kiên vào buổi sáng.
“Chủ nhân, tôi cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh anh, tôi tạm thời không muốn về bên Hạ Ngôn, làm ơn anh hãy thu nhận tôi thêm vài ngày nữa đi.”
“Ơ?” Lam Tử Kiên khinh bỉ nhìn Tích Niên: “Nếu cô không quay về, Tổng giám đốc Hạ sẽ giận đấy.”
“Không sao không sao, ai bảo bản thân anh ta không thể giữ được lòng người chứ. Có đúng không?”
Cuối cùng, cô đã dùng ép dạ cầu toàn của mình để khơi dậy sự thông cảm của Lam Tử Kiên.
Cảnh tượng trong đầu kéo trở về hiện thực, Tích Niên không khỏi cười trộm vài cái, mặc dù làm hầu gái của Lam Tử Kiên là có chút khổ, nhưng chịu được khổ cực mới có thể trở thành người được kính trọng, vì nhiệm vụ, vì chìa khóa, có nói thế nào cũng phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ Đoan Nguyệt giao cho, cô có nói gì thì cũng phải ở lại đây.
Không cần biết Hạ Ngôn ở đầu dây bên kia như thế nào, cho dù có tức chết cũng không liên quan đến cô.
Thật không ngờ, ở đầu dây bên kia.
“Cái người phụ nữ liều mạng đó, thực sự là chê sống quá lâu rồi.” Một đôi mắt xanh lạnh lùng, Hạ Ngôn ngồi trên giường, một tay cầm chặt điện thoại.
Còn ở đầu dây bên này, Tích Niên vẫn vui vẻ như một con chim vậy, líu lo ngâm nga một bài rồi trở về phòng kính ngủ một giấc.
Đúng là người gặp chuyện tốt thì tinh thần sảng khoái mà, sau sự việc này, tinh thần của cô cực kỳ sảng khoái, sau đó, cả đêm không ngủ ngon giấc, ngày hôm sau lảng vảng bên cạnh Lam Tử Kiên với hai mắt thâm quầng.
Ban đầu định nhân lúc anh ta không chú ý thì lấy cắp chiếc chìa khóa đó, nhưng ai ngờ được chiếc chìa khóa luôn ở bên người anh ta. Làm sao cũng không trộm được, chuyện này thật rắc rối!
Một chuyện vốn khá vui mừng, mà bây giờ lại làm đến mày chau mặt ủ mỗi ngày, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để trộm chiếc chìa khóa, ôi không, lại hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay, Lam Tử Kiên dẫn cô đến câu lạc bộ thể dục.
Thấy Lam Tử Kiên đi thẳng đến phía phòng bơi lội của câu lạc bộ, cô may mắn như vậy sao? Chẳng lẽ Lam Tử Kiên hôm nay là đến bơi sao? Thật tuyệt vời, ông trời quả nhiên không phải là một người tàn nhẫn, biết thương xót người mà. Cơ hội đã đến rồi!
“Chủ nhân, hôm nay anh định bơi sao?”
“Tất nhiên.”
Tuyệt quá! Oh yeah! Tích Niên không khỏi muốn giậm chân, nhìn thấy Lam Tử Kiên đi vào phòng thay đồ nam, cô hai mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thấy anh ta đặt quần áo đã cởi ra ở đâu là có thể trộm được chiếc chìa khóa.
Lam Tử Kiên vừa mới bước vào thì Tích Niên ở phía sau cũng định đi vào theo. Vừa mới nhấc chân lên.
“Phụ nữ, cô muốn đi làm cái gì?” Cổ áo sau đột nhiên bị nhấc lên, túm lấy đi tới bên người.
Cô giống như một con gà bị véo lên vậy, không ngừng đạp chân, khó khăn lắm mới chạm xuống đất, quay đầu lại nhìn người đã túm lấy cổ áo của mình: “Anh…” Vẫn chưa mắng ra thì tất cả lời nói cũng phải nuốt xuống.
Người đàn ông ở trước mặt có mái tóc màu nâu, đôi mắt xanh như đại dương đầy bí ẩn và sóng gió, và cả vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, bất kể khi nào nhìn thấy cũng khiến lòng người ta run lên, đây, đây chẳng phải là Hạ Ngôn – người đã không gặp mấy ngày sao? Tích Niên sững sờ một lúc mới lên tiếng: “Hạ Ngôn, tại sao anh ở đây?”
Không đúng, bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, cô phải nhanh chóng đi vào, nếu không đi vào nữa thì sẽ không biết Lam Tử Kiên để chìa khóa ở đâu, vậy thì cô làm sao có thể trộm được?
Không đợi Hạ Ngôn trả lời cô, cô vặn người muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn đó: “Anh mau buông tôi ra, mau buông tôi ra. Tôi còn có việc!”
Anh vẫn túm lấy cổ áo của cô không buông, tay còn lại giữ lấy bờ vai vặn qua vặn lại của cô: “Cô còn có việc? Là muốn vào phòng thay đồ này sao?”
“Đúng vậy, thì sao nào? Anh mau buông tôi ra đi được không, tôi thực sự có chuyện gấp, nếu không thì sẽ không kịp mất!”
“Đây là phòng thay đồ nam.”
“Tôi biết!” Cô không kìm được hét lớn, Lam Tử Kiên đã vào được một lúc rồi, đoán chừng không cần bao lâu nữa thì anh ta hẳn đã thay đồ xong rồi bước ra, nếu cô không đi vào nữa thì thực sự là quá muộn.
Tích Niên vô cùng sốt ruột.
“Cô đi vào để làm gì?”
“Tôi cầu xin anh, anh đừng phá đám vào lúc này có được không? Anh cho tôi đi vào đi!” Cô vội đến sắp khóc rồi, trong lòng cảm thấy như có một con hổ đang điên cuồng hoành hành trong tim vậy.
“Cô vội vàng đi vào để nhìn ai đấy?” Hạ Ngôn hai mắt lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vã của cô, trong mắt gần như muốn bắn ra sự tức giận vậy. Người phụ nữ này, lại liều mạng muốn đi vào nhìn dáng vẻ khi thay đồ của người đàn ông khác ngay trước mặt anh?
“Anh kệ tôi đi! Anh mau buông tôi ra!” Mặc kệ Hạ Ngôn có phải đang túm lấy áo của cô hay không, Tích Niên lao người chạy vào bên trong, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Lam Tử Kiên ơi là Lam Tử Kiên, anh cởi quần áo chậm thôi, lát nữa tôi sẽ vào, lát nữa sẽ vào ngay.
Vừa mới chạy được hai bước thì cơ thể bé nhỏ đã bị Hạ Ngôn kéo lại: “Không nhìn ra cô thực sự là một cô gái háo sắc đấy.”
“Ôi dào! Anh không hiểu đâu, anh sẽ hại chết tôi đấy!” Tích Niên tức giận cau mày lại.
“Hại chết cô?” Hạ Ngôn cau mày.
Cũng chính vào lúc này, Lam Tử Kiên từ phòng thay đồ bước ra: “Hai người đang làm gì vậy?” Anh ta nhìn cảnh tượng ở trước mắt và hỏi với giọng điệu bình thản.
Tích Niên ngẩng đầu lên, anh ta đã cởi quần áo ra trông càng có sức áp bức, chỉ mặc một chiếc quần bơi, thân hình để lộ ra ngoài, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT