Hạ Ngôn không ngừng véo má của cô, giống như đang giày vò cô vậy, cô thấy thật gai mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau khi bị anh véo má, miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng ngắc, hàm răng thẳng đều: “Anh cảm thấy như vậy đã đủ chưa?”

“Ánh mắt.” Anh nhìn ánh mắt của Tích Niên.

Cái tên khốn nạn đáng chết này, bản thân mình cũng là một ánh mắt lạnh như băng, mà còn dám chê ánh mắt của cô không đủ hiền lành sao? Cô phồng má lên, dịu dàng! Dịu dàng… Cô phải dịu dàng một chút.

Nheo nửa mắt lại, hàng lông mi chớp không ngừng: “Anh cảm thấy tôi như vậy có đủ dịu dàng, có đủ hiền hậu không?” Nụ cười cứng ngắc, ánh mắt cố gắng ép ra, ánh lên vài phần đau khổ, đâu nào có dáng vẻ dịu dàng hiền hậu chứ.

Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì cả rồi đến gần bồn tắm.

Tích Niên cất biểu cảm và mục tiêu đi, có ý gì chứ? Không nói gì cả là có ý gì? Mỉa mai cô à? Tổ sư nhà anh Hạ Ngôn, thực sự muốn đổi cục bọt biển trong tay thành cục thép dùng để cọ nồi, cạo từng lớp thịt của anh xuống để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng! Ánh mắt căm phẫn bay qua bay lại.

Một lúc sau thì nước đầy, tắt vòi sen đi.

“Còn ngây ra ở đó làm gì?” Anh quay lại liếc nhìn cô một cái.

Siết chặt cục bọt biển, cô khó khăn bước tới, ngồi xổm xuống, cho sữa tắm vào, bắt đầu điên cuồng chà lưng của anh, cô cũng chẳng thèm quan tâm cục bọt biển này có làm đau anh hay không, nếu có thể làm đau là tốt nhất!

Nhưng kỳ lạ thay, cho dù cô có ra sức như thế nào thì Hạ Ngôn cũng không hừ một tiếng, anh được làm bằng da heo sao? Cũng không thấy đau, cũng không kêu lấy một tiếng.

Một lúc sau, Hạ Ngôn đứng dậy.

Dáng vẻ điển hình của một mỹ nam ra khỏi bồn tắm, trên người anh vẫn còn nước, chảy xuống từng chút một, hơn nữa anh còn quay người lại, đối mặt chính diện với Tích Niên.

“Ơ?” Tích Niên mở to mắt, nhìn cơ thể anh quay lại, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm.

Anh từ từ dang tay ra.

Có ý gì? Ngoài chà lưng ra, thậm chí đến đằng trước cũng muốn cô chà sao? Hai tay cầm lấy cục bọt biển đầy bọt, nhìn cơ thể của anh, Tích Niên nuốt vài ngụm nước bọt.

“Thế nào? Không biết sao?” Anh cúi xuống nhìn cô.

“Nếu không biết thì sao?” Có phải cô nói không biết thì anh sẽ cho cô ra ngoài nghỉ ngơi và anh tự làm không? Vậy thì cô chắc chắn sẽ nói không biết.

“Nếu không biết thì tôi dạy cô.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười u ám lạnh lùng.

Tích Niên cau mày, cứ cảm thấy trong lời nói này toát ra cảm giác kỳ lạ, dạy cô? Làm thế nào để dạy cô? Có một linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn muốn thử xem người đàn ông này có chiêu trò xấu xa gì: “Cầm lấy, anh dạy đi.”

Đưa cục bọt biển ra.



“Cởi ra trước đi!” Anh lạnh lùng nói.

“Cởi ra?” Tích Niên chỉ ngược vào mình: “Anh bảo tôi cởi ra sao?”

“Nếu cô không làm người mẫu thì tôi làm sao làm mẫu cho cô xem được?” Khóe miệng nở ra một nụ cười, một dáng vẻ như thể đã chờ đợi xem kịch hay từ sớm.

Anh hay lắm! Trong lòng Tích Niên mắng chửi một tiếng, siết chặt cục bọt biển: “Không cần làm mẫu, tôi biết.” Cô vươn tay ra dùng cục bọt biển chạm vào da của anh, nhắm mắt lại, chà điên cuồng soạt soạt soạt trên người anh.

Đừng thấy cô nhắm mắt lại, đừng thấy cô giống như đang chà qua chà lại một cách bừa bãi, nhưng sức lực và những chỗ nên chà cũng rất có trật tự. Vô cùng giống một bậc thầy chà lưng chuyên nghiệp.

Đôi mắt xanh rũ xuống, cứ nhìn chằm chằm vào cô: “Nhìn cũng đã nhìn qua rồi, còn nhắm mắt lại làm gì? Lẽ nào cô còn muốn giả vờ làm một cô gái chưa từng nhìn thấy gì sao?”

Hành động trên tay của Tích Niên ngừng lại, cái từ giả vờ này, ai nói ra cũng không chói tai như anh nói, có lẽ do đã từng nghe quá nhiều nên bây giờ mới cảm thấy chán ghét khi nghe thấy.

Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh, ánh mắt không tỏ ra yếu kém: “Tôi đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, tôi còn có gì để giả vờ? Đừng nghĩ tất cả những người phụ nữ trên thế giới cũng giống như kiểu anh tưởng tượng trong đầu!”

Hạ Ngôn đưa tay ra nâng cằm của cô lên: “Người phụ nữ trong đầu tôi như thế nào, cô biết sao?”

“Hừ… Trong lòng chúng ta tự biết rõ!”

Hai người im lặng nhìn nhau, người phụ nữ khiêu chiến cơn tức giận của vua, có lẽ ngoài Cố Tích Niên ra, hiện giờ cũng không tìm được ai khác, cũng chỉ có cô mới có dũng khí không sợ chết này.

“Vợ à, xem kỹ thuật của cô, thường xuyên giúp người ta tắm rửa nhỉ, nếu đã như vậy thì đừng làm ra dáng vẻ không tình nguyện.” Anh trêu ghẹo nói, mang theo một chút đùa giỡn.

Tích Niên liếc nhìn anh một cái: “Đúng vậy, tôi chính là thường xuyên giúp người ta tắm rửa đấy, thì sao?”

“Giúp ai?”

“Cần anh quan tâm à!”

“Là nam? Hay là nữ?” Anh nheo đôi mắt xanh lại, dường như chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Tích Niên vừa chà cho anh vừa nói: “Là nam.”

“Ai?”

Tích Niên liếc nhìn khuôn mặt của anh, ai? Vớ vẩn, tất nhiên là con trai của anh rồi? Khi ở nhà thì phục vụ nó, bây giờ đi làm còn phải phục vụ anh, cả đời này đúng là bị bố con hai người làm lãng phí thanh xuân!



Ánh mắt của Hạ Ngôn càng sắc bén hơn: “Sao nào? Không thể nói tên ra sao?”

“Tôi là không muốn nói nhiều lời vớ vẩn với anh như vậy.” Tích Niên nói, ném cục bọt biển sang một bên, cầm vòi sen ở một bên lên, mở nước ra và phun vào Hạ Ngôn.

Chẳng thèm quan tâm sức nước là bao nhiêu, điên cuồng xả hết bọt trên người anh đi, sau đó thản nhiên ném vòi sen xuống, quay đầu ra khỏi phòng tắm.

Ngồi trên ghế sofa, Tích Niên dùng khăn giấy lau sạch vết nước trên người, cầm ly trà trên bàn lên uống vài ngụm.

Một lúc sau, Hạ Ngôn bước ra.

Cô đặt ly trà xuống, liếc nhìn qua đó, may thay anh đã mặc quần áo rồi: “Anh nói xem, rốt cuộc tôi làm hầu gái này là để làm gì? Trà bưng nước rót cho anh hay là xoa bóp đấm lưng? Những thứ này cho dù là thư ký thì anh cũng không thể sai khiến tôi mà?”

Hạ Ngôn bước tới: “Nô lệ.”

Khuôn mặt của Cố Tích Niên lập tức tối sầm lại, không ngờ lại vì muốn cô trở thành nô lệ? Sau đó ngoan ngoãn gọi anh là chủ nhân? Bực bội!

“Đưa tài liệu này đến bộ phận kế toán.” Hạ Ngôn cầm một bản tài liệu trên bàn lên đưa cho Cố Tích Niên.

Tích Niên nhận lấy tài liệu: “Ừ.”

Khi chuẩn bị rời đi…

“Đợi đã!” Hạ Ngôn gọi cô lại.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Cô với giám đốc Trương ở bộ phận kế toán đã quen biết nhau từ trước rồi à?”

Không ngờ Hạ Ngôn sẽ hỏi điều này, xem ra trong buổi lễ kỷ niệm ngày hôm qua anh đã nhận ra, suy nghĩ một lúc, Cố Tích Niên nói: “Không quen.”

Dứt lời, cô nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc. Một bộ trang phục hầu gái gợi cảm, đi đến đâu thì thu hút ánh nhìn đến đó, cô bị nhìn như một sinh vật lạ, cô là hồ ly tinh trong mắt phụ nữ, là yêu tinh nhỏ trong mắt đàn ông.

Nhưng cô coi tất cả những thứ này như mây khói thoảng qua, dứt khoát xem như không nhìn thấy, đẩy cửa bộ phận kế toán ra, sải bước đi vào phòng làm việc của Trương Cảnh Nhi.

“Ối!” Trương Cảnh Nhi giật mình, lập tức đứng dậy, khi nhìn thấy là Cố Tích Niên thì trong lòng mới bình tĩnh lại: “Cố Tích Niên, cô làm gì vậy? Tại sao cô lại ăn mặc như vậy, hơn nữa cô đi vào mà cũng không biết gõ cửa sao?”

“Cầm lấy!” Cô ném tài liệu lên bàn Trương Cảnh Nhi. Tích Niên quay đầu định rời đi.

“Đứng đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play