Cung Nhược Hàn gật gật đầu: “Chẳng lẽ nó chính là, đứa trẻ năm đó cô giấu Ngôn mang thai sao? Cô sinh ra à?” Anh ta đương nhiên cũng biết, năm đó Cố Tích Niên mang thai, đối với chuyện này vô cùng tức giận.
Tích Niên siết chặt nắm đấm, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cung Nhược Hàn, chỉ khinh thường cười khẽ một chút: “Giấu diếm? Anh Cung, anh và Hạ Ngôn là anh em tốt, chẳng lẽ anh không biết chuyện này sao? Tôi có giấu anh ta không? Cố Tích Niên tôi làm chuyện gì cũng không thẹn với lương tâm! Ai mới là nạn nhân, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”
Cô vừa nói, hốc mắt cũng đỏ lên. Ba tháng kia, là tháng ngày bi thảm nhất của cô, căn bản là một chuyện cười, ngay cả cô nghĩ tới cũng muốn cười.
Ánh mắt Cung Nhược Hàn trở nên thâm trầm: “Lúc trước cô và Ngôn đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ kế tôi chiếm đoạt tài sản và xí nghiệp, đem tôi đưa cho Hạ Ngôn. Còn anh ta lừa dối tôi bằng giấy chứng nhận kết hôn giả. Làm cho tôi nhầm lẫn rằng tôi đã kết hôn với anh ta. Sau đó, với cái danh xưng là một người chồng anh ta mỗi ngày mỗi đêm đều tổn thương tôi! Anh ta có tư cách gì đối với tôi như vậy? Dựa trên lương tâm mà nói, lúc trước tôi cho dù ở bên ngoài có mười người đàn ông, cũng chả liên quan quái gì tới Hạ Ngôn! Bởi vì anh ta chẳng là cái gì cả!”
Cô nói trong phẫn uất, giống như muốn đem toàn bộ tức giận của mình trút ra.
Một tay Cung Nhược Hàn nâng cằm, hoá ra cô nhóc này biết, chẳng trách lại biến mất trong năm năm! Bọn họ quả thật không phải vợ chồng, tất cả thật sự hoàn toàn là một ván cờ, nếu thật sự muốn nói, cô đúng thật là người bị hại.
Cố Tích Niên cười tự giễu: “Tôi từng nói tại sao khi kết hôn lại không có đám cưới. Hóa ra tất cả mọi thứ là một ván cờ! Tôi thật sự không biết, tôi cùng anh ta không thù không oán, vì sao anh ta lại nhằm vào tôi như vậy, cứ thế hại tôi! Dày vò tôi! Anh Cung, anh có biết khoảng thời gian quan trọng nhất của một cô gái là tuổi trẻ mười tám không? Anh có biết Hạ Ngôn đã hủy hoại cả đời tôi không?”
Cung Nhược Hàn nhắm hai mắt lại: “Bây giờ cô trở về, là tới tìm Ngôn báo thù?”
“Đúng. Một ngày nào đó tôi sẽ mang những thứ anh ta nợ tôi, tất cả lấy lại” Cô nói một cách kiên định, trong mắt mang theo vô số oán hận.
“Cô không thể lấy lại. ”
“Tại sao?” Cố Tích Niên không cam lòng hỏi, những năm gần đây, cô cố gắng trở nên mạnh mẽ, bởi vì căm hận, cho nên cô giống như hóa điên làm cho mình học cách trở nên mạnh mẽ, vì sao nói cô không lấy lại được?
Cung Nhược Hàn mở to mắt.
Hai mắt mở ra, ý nhàn nhã trong mắt kia biến mất hầu như không còn, đổi lại là sắc bén nghiêm túc: “Bởi vì, Ngôn đã hoàn toàn quên mất cô.”
“Hoàn toàn quên mất tôi? Anh ta đã đối xử với tôi như vậy, bây giờ anh nói với tôi là anh ta hoàn toàn quên tôi? ”
“Tôi thấy cô cũng đã cùng Ngôn ở chung một thời gian, chẳng lẽ không có phát hiện cậu ta đã không còn nhớ cô sao?”
Trong lòng Tích Niên lộp bộp một chút, cô một mực nghi ngờ chuyện này, cho rằng Hạ Ngôn giả vờ, anh có lẽ lại đang chơi trò gì để trêu đùa cô, hoặc là chỉ là nhất thời quên, cô tuyệt đối không tin, vết thương đau đớn như vậy trong ngực cô, anh có thể tuyệt tình đến mức dễ dàng quên đi.
Im lặng...
Cung Nhược Hàn trở nên bình thản: “Ngôn đã mất đi một phần trí nhớ. Phần trí nhớ đó, chính xác là về cô.”
“Cái gì? Mất trí nhớ? Quên hết mọi thứ liên quan tới tôi? Chuyện này làm sao có thể?” Cô kinh ngạc nhìn Cung Nhược Hàn, người đàn ông kia mất trí nhớ? Chuyện này làm sao có thể?
Anh ta nhấc ngón tay lên và chỉ vào đầu của mình: “Đầu của Ngôn từng bị một viên đạn sượt qua, khiến cậu ta mất đi một phần trí nhớ của mình.”
Bị viên đạn sượt qua đầu, nhặt lại một mạng từ trong Diêm La điện, mất đi một phần trí nhớ, hoàn toàn quên mất Cố Tích Niên, cũng có nghĩa anh đã quên đi thù hận năm đó đối với mẹ của Tích Niên.
“Một phần trí nhớ, mọi thứ có liên quan đến tôi? Còn Tô Gia Hân thì sao?” Tích Niên nghi ngờ hỏi.
“Cũng quên mất.”
“Vì vậy, tất cả mọi thứ có liên quan tới tôi, anh ta không nhớ?”
“Ừm.”
Giờ khắc này, Tích Niên chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, những năm gần đây, rốt cuộc cô đang hận cái gì? Một người đã hoàn toàn lãng quên cô? Ông trời ơi, sao ông lại làm như vậy? Vậy thù hận của cô nên tìm ai trút bỏ? Chỉ biết bị Hạ Ngôn coi như một tên điên!
Hai tay nắm chặt không ngừng run rẩy, cô thật sự không cam lòng, nghĩ tới vô số lần muốn ngạo nghễ đứng ở trước mặt anh, trút hết toàn bộ đau khổ mà mình đã trải qua lên người anh.
Giọng nói của Cung Nhược Hàn lại vang lên bên tai: “Cho nên nếu như cô muốn tìm Ngôn báo thù, thì từ bỏ đi. Hai người dù có có nhiều ân oán hơn nữa, cũng đã qua năm năm rồi. Cậu ta không còn nhớ cô nữa. Vậy tại sao hai người lại cứ dây dưa không dứt?”
“Không thể nào!” Cố Tích Niên đỏ mắt.
“Cô nhóc họ Cố, tôi đây là vì cô, cho dù Ngôn không nhớ rõ cô, nếu cậu ta muốn đối phó cô, vẫn có thể giống như năm năm trước. Đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, cô cần gì tự chuốc nhục nhã chứ?”
Tích Niên vỗ vỗ ngực: “Đã từng, tôi ở bên cạnh anh ta suốt ba tháng chịu đựng đau khổ, anh ta dùng ba tháng, hủy hoại thanh xuân của tôi! Dày vò tôi mà không cần nghĩ ngợi. Nhiều lần muốn giết tôi, ngay cả khi chạy trốn khỏi anh ta, tôi thiếu chút nữa mất mạng. Trong 5 năm qua, tôi sống trong sợ sệt. Mỗi ngày đều bị dày vò bởi những nỗi đau. Mà anh ta? Quên tất cả mọi thứ! Sau đó, sống thoải mái, anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao?”
Đôi mắt đào hoa dài hẹp lóe lên một tia bất đắc dĩ, anh ta không thể không thừa nhận mỗi một câu Cố Tích Niên nói đều đúng, nhưng đứng ở góc độ anh em tốt, lại không thể không phản bác: “Cô từ bỏ đi! Rời xa Ngôn”
“Hừ... tôi muốn anh ta nhớ ra tôi, sau đó đem tất cả những đau khổ năm đó từng chút từng chút tính rõ” Tích Niên cắn răng nói.
Cung Nhược Hàn thoáng cái đã đứng dậy: “Cô nhóc họ Cố! Đừng đùa với lửa, có ngày chết cháy đấy! Khiến Ngôn nhớ ra cô, điều đó có nghĩa sẽ nhớ tới mẹ cô. Để Ngôn sống trong hận thù một lần nữa, chuyện này tuyệt đối không thể được!”
“Ngọn lửa này, tôi vẫn muốn chơi.” Cô giận dữ nói.
“Từ bỏ đi, bác sĩ nói rồi, cho dù dùng biện pháp gì, cũng sẽ không gợi lên trí nhớ của cậu ta, viên đạn kia khi sượt qua đầu, đã tổn thương đến thần kinh, cho nên sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện trước kia nữa. Cô nhóc họ Cố, đừng làm chuyện vô ích”
Tích Niên lắc đầu: “Không được, không thể.” Cô làm không được, cô không quên được thù hận đối với Hạ Ngôn. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu.
Đột nhiên trong đầu cô tràn lên một trận đau đớn kịch liệt, làm cho cô dường như muốn sụp đổ. Thần kinh huyệt thái dương điên cuồng nhói lên, khiến tâm trạng của cô trở nên mãnh liệt. Máu nóng dâng trào, giống như muốn nổ tung toàn bộ cơ thể.
Thấy tâm trạng cô vô cùng bất ổn, Cung Nhược Hàn đi tới bên cạnh cô, giữ bả vai cô lại: “Cô nhóc họ Cố, cô bình tĩnh một chút.”
Nước mắt của cô chảy ra, đau đớn lắc đầu: “A…” Hét lớn một tiếng.
“Cô sao thế? Muốn cô quên đi thù hận với Ngôn chẳng lẽ khó như vậy sao? Cần thiết sao?” Cung Nhược Hàn nhíu mày, hiển nhiên biểu hiện của Cố Tích Niên lúc này vô cùng không thích hợp.
Cả người bắt đầu run rẩy, lúc đó gần như co giật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT