“Cô giáo, tôi tin trường mẫu giáo không chỉ là nơi để người ta học tập, cũng là nơi để trẻ con tìm lại tuổi thơ. Có điều này, là đủ rồi.” Tích Niên khẽ mỉm cười nói.

Cô Tùng bất chợt hiểu ra mà nhìn cô: “Vâng… tôi biết rồi.”

“Tiểu Hoại, tạm biệt cô đi, chúng tôi đi trước nhé.”

Cố Tiểu Hoại mỉm cười: “Cô, ngày mai gặp. Hôm nay đã làm phiền cô rồi.” Cho dù là lễ phép, lịch sự, cậu bẹ đều giống như một quý ông, chẳng qua là một quý ông nhỏ.

Nắm bàn tay nhỏ của con trai, đi đến bến xe. Cô Tùng đứng yên tại chỗ nhìn đôi mẹ con này, đứa nhỏ tên Tiểu Hoại này, thật sự không giống đứa trẻ bốn tuổi chút nào, những thứ cậu biết đã vượt qua quá nhiều đứa trẻ khác rồi, trí thông minh của cậu, rốt cuộc là bao nhiêu, điều này ngược lại khiến người ta tò mò.

“Mẹ, ban nãy mẹ và cô Tùng nói gì thế?”

“Nói con lì lợm đó!” Tích Niên tuỳ tiện nói một câu, cô mới không tin con trai mình không phá phách ở trường, dù sao ở chung với Ly Minh lâu như vậy mà, bèn đổi chủ đề hỏi: “Đi học hai ngày rồi, thấy ngày tháng ở trường học thế nào.

Cố Tiểu Hoại sờ cằm, ra vẻ từng trải nói: “Không tệ.”

Cô mỉm cười bế con trai lên, có lẽ do vấn đề công việc của cô, không có cách nào cho con trai một cuộc sống bình thường. Đối với một đứa trẻ mà nói, điều quan trọng nhất không gì ngoài tuổi thơ, cô hy vọng sau khi Tiểu Hoại lớn lên, ký ức tuổi thơ, là vui vẻ.

“Ôi… đây không phải Tích Niên sao?” Một nói trong sáng truyền tới.

Tích Niên xoay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, một bộ váy ngắn công sở màu đen, áo sơ mi trắng phối với áo khoác đen, nhìn có vẻ vô cùng chín chắn.

Năm năm trước Trương Cảnh Nhi có một khí chất trang nhã không nhuốm bụi trần, mà cô ta của hiện tại, bị xã hội vấy bẩn, nhiều thêm một vẻ thời thượng và trưởng thành.

Không giống với Tích Niên, Cố Tích Niên của năm năm trước đơn thuần, giống như một tờ giấy trắng không dính bẩn, cả người đều toát ra khí chất thục nữ đoan trang, thục nữ danh môn điển hình. Mà hôm nay, sự thay đổi của cô, từ ngoài vào trong, đều đổi mới toàn bộ. Trong sự đoan trang xen lẫn nét lạnh lùng, và kiêu ngạo. Giống như nữ hoàng kiêu ngạo nhìn mọi thứ, môi đôi mắt có thể nhìn thấu thị phi của xã hội này, bởi vì từng trải quá nhiều.

“Cảnh Nhi.” Cô lạnh lùng gọi.



Trương Cảnh Nhi đi đến, ánh mắt nhìn xuống: “Ôi? Bạn nhỏ này là ai thế?”

Cố Tiểu Hoại đánh giá từ trên xuống dưới Trương Cảnh Nhi một chút, lại nhìn mẹ một cái, vốn dĩ định chào hỏi cô này một tiếng, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bầu không khí là lạ, kệ đi, cậu cứ im lặng thì tốt hơn.

Tích Niên nói: “Đây là con trai tôi.”

“Cái gì? Con trai cô? Cố Tích Niên, lúc nào mà cô có thêm một cậu con trai thế? Cô kết hôn rồi?” Trương Cảnh Nhi nhướng mày, ánh mắt thể hiện sự không tưởng tượng nỗi.

“Ha ha.” Không trả lời, Tích Niên chỉ cười một cái.

Trương Cảnh Nhi nhìn sang người Cố Tiểu Hoại, ể…ánh mắt này, dáng vẻ này, sao lại cảm thấy có chút giống Hạ Ngôn nhỉ? Lẽ nào đây là con trai của tổng giám đốc Hạ Ngôn sao? Trong lòng hơi thảng thốt một chút. Không phải chứ…? Nếu như ban đầu hai người bọn họ có con rồi thì sao lại còn ly hôn chứ?

Giấu đi sự bất an trong lòng, Trương Cảnh Nhi cố ý cười nói: “Ôi, cậu bé thật dễ thương, năm nay bao lớn rồi?”

Tích Niên nheo mắt, nên nói với Trương Cảnh Nhi thế nào đây? Bây giờ làm sao nói cô cũng đang đi làm ở tập đoàn Ngải Âu, mà Trương Cảnh Nhi cũng biết thời điểm cô kết hôn năm đó, dựa theo đó mà tính, dễ dàng nghi ngờ là con của Hạ Ngôn lắm, nghĩ rồi nói: “Ba tuổi rồi.”

Cố ý giảm bớt nửa năm tuổi.

Trương Cảnh Nhi đảo mắt, lại nhìn Tiểu Hoại: “Thế á? Trông có vẻ cao ghê?” Chẳng giống đứa trẻ ba tuổi chút nào.”

Cố Tiểu Hoại đảo mắt: “Cô gì ơi, cô lạ thiệt đó, đến tuổi của cháu mà cũng nghi ngờ sao? Cháu chỉ hơi cao hơn đứa trẻ bình thường chút thôi, hết cách rồi, ai bảo gen của bố mẹ cháu tốt chứ.”

Biết mẹ nói dối mất nửa tuổi, nhưng tiềm thức của cậu bé nói với chính cậu, mẹ nói dối, nhất định có lý do của mẹ, cậu không muốn làm lộ chuyện của mẹ mình.

Biểu cảm của Trương Cảnh Nhi trở nên ngượng nghịu: “Ôi, bản nhỏ biết nói chuyện ghê.”

“Cô cũng biết nói chuyện lắm ạ!” Một câu của Cố Tiểu Hoại, lại làm Trương Cảnh Nhi nghẹn họng.

Cô ta chỉ có thể cười gượng.



Tích Niên thầm cười trong lòng, cái miệng nhỏ này của con trai nhất định là học theo Ly Minh, dẻo miệng vô cùng: “Được rồi, Tiểu Hoại, nói tạm biệt cô Trương đi, chúng tôi đi trước nhé.”

“Tạm biệt cô Trương.” Cố Tiểu Hoại lễ phép vẫy tay.

“Ha, ha ha ha, tạm, tạm biệt.” Trương Cảnh Nhi cứng nhắc gật đầu.

Tích Niên bế Tiểu Hoại, tiếp tục đi về phía trước, Trương Cảnh Nhi đứng yên tại chỗ, vẫn luôn nhìn theo hai mẹ con rời đi, trong mắt ánh lên sự xảo trá, nếu như ba tuổi, nói vậy chắc chắn không phải là con của Hạ Ngôn rồi, dù sao Cố Tích Niên mất tích những năm năm cơ mà! Tính thế nào cũng không thể là con của anh ta. Hừ, Cố Tích Niên vậy mà cũng lợi hại. Đàn ông mới một người lại một người, nửa năm đã có thể tìm thấy niềm vui mới, còn sinh con trai rồi! Thật tức quá mà! Nếu đã có niềm vui mới, hà tất phải quay lại tìm Hạ Ngôn chứ? Thật là một người phụ nữ không biết thỏa mãn.

Nhưng ông trời sao lại dung túng cho cô ta như thế? Tại sao tất cả những người bên cạnh Cố Tích Niên đều giỏi giang như thế, xuất thân từ danh môn! Đến cả sinh con trai của lanh lợi như vậy, càng nghĩ lại càng tức.

Trương Cảnh Nhi móc điện thoại ra: “Alo, các anh tới rồi chứ?”

“Tới rồi.”

“Nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy nói chuyện với tôi rồi chứ? Cô ta còn bế theo một đứa nhỏ. Chính là bọn họ, nhanh ra tay! Tôi sẽ núp ở một bên xem, dạy dỗ một trận ra trò.” Nói rồi, Trương Cảnh Nhi cúp điện thoại.

Đi đến một con đường nhỏ gần đó.

Cố Tiểu Hoại nhảy xuống khỏi lòng Tích Niên: “Mẹ, người phụ nữ lúc nãy là ai thế?”

“Cô ấy là một người chị em tốt nhiều năm trước của mẹ, chẳng qua sau này trở mặt rồi, từ bạn bè biến thành kẻ thù.” Tích Niên bất đắc dĩ nói.

“Thế nên mẹ mới lừa cô ta nói con mới ba tuổi rưỡi sao? Tuổi của con rất quan trọng hả?” Cố Tiểu Hoại cố ý làm ra vẻ không để tâm hỏi, nhưng trong lòng đã sớm nổi trống, trong này nhất định có uẩn khúc, tuy rằng lúc đó cậu đứng bên phía mẹ, không muốn đâm thọc mẹ, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều hiểu ra một chút.

Cố Tích Niên không nhịn được trừng mắt, thật đáng chết, trong lòng Tiểu Hoại nhất định bắt đầu nghi ngờ gì đó rồi, không ai hiểu con hơn mẹ, bây giờ trong lòng con trai nghĩ gì, cô đều biết rõ vô cùng, tuyệt đối không thể để con trai biết chuyện liên quan đến Trương Cảnh Nhi, bằng không, nói không chừng nhóc con này sẽ nhờ đám Ly Tiêu Ly Minh lén lút điều tra gì đó.

Động não hồi lâu xong, Tích Niên cười nói; “Bởi vì quan hệ giữa mẹ và cô Trương này quá xấu, nên mẹ không muốn để cô ấy biết bất kỳ hoàn cảnh nào của mẹ, bao gồm cả con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play