“Không cần đâu, cảm ơn cô nhiều.”

“Thật sự không cần sao? Nhưng họ bảo bảo chị đi làm rất nhiều việc, chị làm xuể sao?”

“Ừ.” Cố Tích Niên khẽ mỉm cười.

“Ding dong” Thang máy đến rồi.

Tích Niên vội vã đi vào thang máy, nhấn số tầng xong, dùng chân chặn cửa thang máy lại, nói với Diệp Thanh bên ngoài; “Cảm ơn nhiều, cô tốt bụng ghê, tôi tên Cố Tích Niên, sau này đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

Rút chân lại, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Mua cà phê, in hồ sơ, còn phải đến văn phòng của Hồng Anh, cô đều làm xong trước giờ ăn cơm trưa…

Cô cũng vừa mới đến, buổi chiều căn bản không có việc gì làm, bèn ngồi chơi máy vi tính trong văn phòng.

“Ôi! Mặt của tôi.” Một tiếng la lớn phá vỡ sự yên tĩnh, một cô gái đứng dậy, tay cầm gương, từ mặt của cô ta cho tới miệng, một mảng xanh lè. Cô ta chính là cô gái sai Tích Niên đi mua cà phê.

Tiếp đó, Hồng Anh cầm một đống hồ sơ xông vào, quăng mạnh lên người của cô gái sai Tích Niên đi in hồ sơ: “Nhã Lâm, cô làm cái gì vậy? Tôi bảo cô in hồ sơ, cô lại in ra đống rác này cho tôi? Cô xem xem trên này viết toàn là những thứ nhảm nhí gì?”

“Em…Chị Hồng Anh, không phải, không phải vậy đâu, cái này là…”

“Đừng giải thích với tôi, từ sáng đến tối chỉ biết giải thích, công ty nuôi đám phế vật như mấy người đúng thật là uổng cơm, tiếp tục như vậy thì dứt khoát đừng làm nữa!” Hồng Anh tức giận nói. Sau đó liếc mắt một cái, liếc đến người bảo Tích Niên dọn vệ sinh, sải bước đi qua: “Còn cô nữa! Việc dọn vệ sinh hôm nay là cô làm đúng không? Cô giỏi ghê nhỉ? Dồn rác vào dưới bàn làm việc của tôi, cô tưởng làm như vậy có thể che mắt người khác sao? Muốn lười biếng phải không, bắt đầu từ hôm nay, cô đừng dọn dẹp văn phòng nữa, đi dọn nhà vệ sinh một tuần!”

“Không phải đâu, chị Hồng Anh hôm nay không phải em dọn.” Người đó cũng muốn giải thích.

“Không phải? Hôm nay không phải cô trực nhật sao? Toàn là một lũ ngốc!” Tức giận mắng xong, Hồng Anh xoay đầu đi ra.

Ba người thoáng chốc hiểu ra, ánh mắt liếc về phía Cố Tích Niên.

Cố Tích Niên vẫn ngồi rất nhàn nhã, một tay chống cằm, tự mình chơi máy vi tính.

“Cố Tích Niên, là cô đúng không? Cô cố tình!”

“Người phụ nữ hèn hạ nhà cô, mặt của tôi, cô bỏ gì vào cà phê của tôi!”



Từng bãi nước bọt gần như sắp dìm chết cô rồi,

Tích Niên vẫn bình thản đắc ý như cũ: “Hả? Đàn chị, có gì muốn dạy bảo sao? Tôi đang nghe nè.”

“Hừ, đồ yêu tinh nhà cô, dám đi đại tiện trên đầu hổ?” Cô gái mặt xanh nói, tức giận giơ tay lên, muốn giáng một cái tát xuống.

“Chát!” Cái tát còn chưa giáng xuống, lại bị Cố Tích Niên tát ngược lại một cái.

“A!” Cô gái mặt xanh suýt chút nữa bị tát ngã xuống đất, cô ta run rẩy nhìn Tích Niên: “Cô dám, dám đánh tôi? Chị em, dạy dỗ cô ta cho tôi.”

Lời vừa dứt, hai người bên cạnh liền muốn xông lên.

Cố Tích Niên vặn tay một cái, chỉ nghe tiếng xương kêu rắc rắc, tay của cô nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc, chỉ nghe rắc một tiếng, trên bàn làm việc gỗ xuất hiện một vết nức dài.

m thanh này doạ hai cô gái kia không dám nhúc nhích.

Tích Niên hừ lạnh một cái: “Nguyên tắc của tôi là, người không hại mình, mình không hại người. Nếu người hại mình…ha…tin chắc là tôi không cần nói tiếp nữa nhỉ. Chút bản lĩnh đánh nhau này, tôi khá tự tin đó.” Cho dù là trong giang hồ, hay trong xã hội, câu nói này đều là nguyên tắc xưa nay của cô. Đối với những người bình thường trong xã hội, cô đã dung túng rồi, không nói ra câu sau. Bởi vì…thân làm thợ săn, nếm trải hết sự nóng lạnh của lòng người xong, cô chỉ có thể nhắc nhở bản thân. “Người không hại mình, mình không hại người, nếu người hại mình, nhường nhịn ba lần, người lại hại mình, diệt cỏ tận gốc!”

Mà chuyện của hôm nay, chẳng qua là sự cảnh cáo nhỏ mà thôi.

“Cô… cô…” Cô gái mặt xanh sắp tức đến tím mặt.

Tích Niên cười nói: “Tôi làm sao? Hay là nói, cô muốn giữ lại màu xanh trên mặt cô mãi mãi?”

“Hả? Không, không muốn, mau giúp tôi chữa, mau giúp tôi! Vừa tức vừa uất ức.

“Ha…” Tích Niên bật cười: “Tôi đói rồi, đi mua cà phê cho tôi, với vài món đồ ngọt đi.”

“Cô, cô đừng được nước lấn tới.”

“Hả? Không cần khuôn mặt nữa hả?” Nói rồi, Tích Niên lấy trong hộc bàn ra một cái gương nhỏ, huơ qua huơ lại trước mắt cô gái mặt xanh.

Cô gái mặt xanh suýt nữa thì đau sốc hông, nhưng thấy mình trong gương, chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi bảo người khác đi mua cho cô. Cô đợi chút.”

Tích Niên cười khẽ gật đầu, cũng không định tiếp tục làm khó.



Buổi chiều hôm nay xem như bão táp đã qua đi, thời gian tan ca vừa tới, cô lập tức đi ra ngoài, sáng hôm nay đã hứa sẽ đi đón con trai tan học, cô không muốn nuốt lời. Bây giờ còn nhiều thời gian, còn có thể đi mua đồ ăn buổi tối trước, sau đó mới đón con trai về nhà nấu cơm ăn.

Vừa ra khỏi cửa.

Đã nhìn thấy một chiếc xe dài chắn ngay trước của, sao lại đỗ xe chắn ngay trước cửa nhỉ?

Lúc Tích Niên đang muốn đi vòng qua, cửa xe mở ra, Hạ Ngôn bước xuống, đứng trước mặt cô: “Lên xe.”

Sao anh ta lại ở đây, hay là nói… lẽ nào anh ta ở đây đợi cô sao? Không nhầm chứ? Khoé môi Tích Niên nhếch một cái: “Có gì không? Đã tan làm rồi, tôi còn phải về nhà.”

Hạ Ngôn khẽ cúi người xuống, dựa sát bên tai cô: “Không phải hôm nay cô thề non hẹn biển nói muốn đến nhà tôi sao?”

Quả nhiên là vì chuyện này, trán Tích Niên nhăn lại thành một đường, những lời này cô chẳng qua là cố ý nói riêng cho Trương Cảnh Nhi nghe thôi, hoàn toàn là nói đùa, sao anh ta lại cho là thật được? Gượng cười một cái: “Chuyện gì của hôm nay?”

“Hay là nói, cô muốn bắt đầu ở đây?”

“Bắt đầu cái gì?” Nếu như giả ngốc có tác dụng, cô ngược lại tình nguyện tiếp tục giả ngốc, nhưng rõ ràng là…

Công cóc!

Hạ Ngôn nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô lên xe, soạt một tiếng đóng cửa xe lại.

“Ê, bỏ tôi ra, tôi phải xuống xe.” Tích Niên vội vã đi mở cửa xe.

“Chạy đi.” Hạ Ngôn lạnh lùng ra lệnh, chân ga kêu nhẹ một tiếng, chiếc xe lao đi.

Cửa xe không thể mở ra nữa, khoé miệng cô khẽ co giật, quay sang nhìn Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, có thể để tôi xuống xe không? Chuyện của hôm nay, chẳng qua là nói đùa thôi.”

Hạ Ngôn ngồi bên cạnh cô, bàn tay lớn bóp lấy cằm cô: “Chơi trò lạt mềm buộc chặt vui không? Anh thích phụ nữ thành thật một chút.”

Tích Niên nheo mắt: “Thành thật? Ha…Hạ Ngôn, anh là kẻ không xứng nói câu này nhất.” Trò con nít bị gạt đi, đổi lại là không cam tâm và tức giận, cô từng bị người đàn ông này lừa gạt của tuổi trẻ, cũng lừa đi hết mọi thứ của cô, một tên đàn ông chỉ biết nói dối như vậy, có tư cách gì nói thành thật.

Bóp chặt lấy cằm cô: “Em thật là kỳ lạ.”

“Kỳ lạ?” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc anh muốn thế này đến bao giờ? Cho dù thật sự không quên, cũng nên thử nhớ lại một chút chứ? Cho dù cô đứng trước mặt anh như thế này, nói năng, trò chuyện, thậm chí là tiếp xúc cơ thể, mà anh lại không nhớ lại chút nào sao? Vậy cũng hơi kỳ lạ quá rồi: “Anh mới kỳ lạ đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play