“Tổng giám đốc Hạ, cậu muốn làm gì? Chúng ta là đối tác hợp tác đó? Cậu muốn như thế nào đây?”

“Vậy thì làm sao?” Để lại câu nói rồi không cho người ta bất kỳ cơ hội nào.

Hạ Ngôn ghét nhất là điều gì? Cái này thật sự không thể nói rõ, nhưng một khi để anh ghét, vậy thì người khi tuyệt đối sẽ không thể sống tốt qua ngày. Cho dù bạn có là yêu ma quỷ quái gì đi nữa, hậu quả của việc chọc giận đế vương, chính là sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Cùng anh bước ra khỏi phòng ngủ, để lại tổng giám đốc Trương một mình trong căn phòng đó.

Tích Niên dừng chân lại, hai người đứng trên hành lang, cô lạnh lùng cười một tiếng: “Không ngờ anh lại đứng về phía tôi.” Với hiểu biết trước đây của cô về anh, làm sao có khả năng đứng về phía cô chứ? Lần này quả thật bất ngờ.

Anh liếc mắt sang: “Hừ, gan của cô cũng thật lớn, còn dám theo lên.”

Biết anh sẽ không có lời nào tử tế, khóe miệng cô nở một nụ cười: “Anh còn không biết xấu hổ mà trách tôi sao? Chẳng lẽ anh không nhìn ra ly rượu kia đã bị bỏ thuốc sao? Hừ!” Cuối cùng ai mới là người nên tức giận?

“Ha ha… cho nên hiện giờ cô đã uống thuốc gì?” Khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Liên quan gì đến anh?” Thật ra khi về đến phòng ngủ, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nếu không đoán sai thì có lẽ là thuốc mê. Cô phải nhanh chóng đến nơi khác ngủ, nếu không thực sự không biết sẽ không nhịn nổi mà ngất ở nơi nào, tới lúc đó bị ai làm thịt cũng không biết.

Trước dáng vẻ kiêu ngạo của cô, anh khẽ cau mày, dùng lòng bàn tay to đè lên vai cô, ép người cô vào tường hành lang: “Để tôi xem xem, có phải là thuốc quyến rũ không.”

“Buông tôi ra!”

“Người phụ nữ cả gan làm loạn! Thủ đoạn dụ dỗ người khác của cô thật là độc đáo!” Anh phun ra lời nói lạnh lẽo như băng, và một bàn tay to khác từ từ đáp xuống eo cô.

Đôi mày lá liễu nhất thời cau chặt, dụ dỗ, haha, anh lại cho rằng cô đang dụ dỗ anh? Không quan tâm đến bàn tay của anh đang đặt lên eo cô, cô ngẩng đầu lên: “Nếu như anh đã nghĩ rằng tôi đang dụ dỗ anh… Vậy thì tôi sẽ…” Nói xong, Tích Niên kiễng chân lên, áp sát vào cơ thể cân đối của anh, hai tay nâng lên quàng vào cổ anh.

Đột nhiên, khuôn mặt của cô sáp đến trước gương mặt lạnh như băng của anh, đôi môi hồng đào không không khách khí áp lên môi anh, hung hăng cuồng phát lên môi anh.

Đôi môi nóng bỏng và đôi môi lạnh lẽo thân mật.

Gần gũi với nhau. Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, hôn một cách hừng hực lửa tình.



Nhưng anh vẫn lạnh lùng như cũ, đối mặt với nụ hôn của cô, anh không những không đáp lại mà còn không rung động chút nào, thậm chí còn không nhắm mắt lại, chỉ cụp mắt nhìn cô như đang quan sát đồ vật gì đó.

Tích Niên kiễng chân lên cao hơn nữa, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, cho dù không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ anh, cô vẫn hôn anh say đắm, để hương thơm qua môi truyền tới anh.

Bùng cháy.

Một chút mơ hồ trỗi dậy giữa hai người, chút lạnh lùng vốn có của anh cũng bị nhiệt tình nồng cháy này làm tan chảy, bàn tay to vốn đang đặt ở eo cô bắt đầu chậm rãi di chuyển trên eo cô.

Dưới nụ hôn, anh cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của cô.

Tích Niên vốn hôn đến quên mình, đột nhiên nhếch miệng cười nhẹ, cong lên. Ngay giây phút Hạ Ngôn vừa đáp lại nụ hôn của cô, cô buông hai tay đang ôm cổ anh ra, dáng vẻ linh hoạt, lanh lợi như một con cáo, lập tức thoát khỏi anh.

Hạ Ngôn lập tức nhìn cô.

Khóe miệng Tích Niên cong lên một đường cong quyến rũ, dùng ngón tay cái lau bờ môi vừa hôn anh: “Xem ra tôi đã dụ dỗ thành công! Tổng giám đốc Hạ!”

Không phải anh nói là tôi dụ dỗ anh sao? Vậy thì tôi dụ dỗ cho anh xem, sau đó còn ném anh đi khi anh đã cắn câu.

Anh quay đầu lại, nhìn một cách giễu cợt: “Cô đang chơi đùa gì vậy?”

“Chơi đùa gì, lẽ nào anh còn không hiểu?” Chính là để cho anh nhìn thấy, nhưng không được ăn, ngừng lại một lát, cô mới nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay đã không còn sớm, thời gian làm việc của tôi đã kết thúc từ lâu, tôi phải về nhà rồi!” Nở một nụ cười, cô xoay người, chôn dấu bước chân nhẹ nhàng, ném anh lại, rời khỏi hộp đêm.

Nếu anh đã từng coi tôi như một trò chơi, thì tôi sẽ hành hạ anh đến chết.

Ăn miếng trả miếng, Hạ Ngôn, anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng. Haha…

Cô một mình lê lết về nhà, nhưng đi được nửa đường thì cô bắt đầu mê man. Cô mua một chai nước khoáng đổ lên đầu, cố gắng thức ép não bộ tỉnh táo. May mà liều lượng thuốc không lớn, cho nên vẫn còn có thể cầm cự.

Vừa về đến nhà, cô trực tiếp chạy tới ghế sô pha và ngã xuống.



“Mẹ, mẹ. Mẹ làm sao vậy?” Cố Tiểu Hoại bước ra, ngồi xổm trên ghế sô pha và chăn chú nhìn Cố Tích Niên.

“À, Tiểu Hoại hả, mẹ có chút mệt, mẹ ngủ trước nhé.”

“Dạ…” Tiểu Hoại gật đầu, cũng may hôm nay xe buýt trường mẫu giáo đưa cậu bé về nhà, cũng đã ăn tối ở trường, nên bây giờ cậu bé mới không bị đói. Ôi trời… Đôi khi không thể dựa giẫm vào mẹ! Thở dài một hơi bất lực, cậu bé liếc nhìn mẹ đang nằm trên ghế sô pha, nhưng cũng không hờn giận gì, dáng vẻ mũm mĩm chạy vào nhà tắm lấy khăn tắm ra.

“Mẹ à, tóc của mẹ bị ướt, con lau giúp mẹ nhé.” Cậu bé cẩn thận lau mái tóc bị nước khoáng làm ướt sũng.

Tích Niên đã rũ bỏ sự đề phòng từ lâu, chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé của con trai mình trong bóng tối mờ mịt, cô thì thầm: “Tiểu Hoại, hôm nay thật xin lỗi, ngày mai mẹ sẽ đến nhà trẻ đón con về nhà.”

“Mẹ à, mẹ cứ chăm chỉ làm việc, con có thể chăm sóc bản thân.” Trong cơn mơ, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của con trai mình văng vẳng bên tai.

Trong sâu thẳm trong lòng, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với đứa trẻ này. Tự ý sinh cậu bé, nhưng lại không thể cho cậu bé một gia đình ấm áp, còn để cậu bé trải qua những thăm trầm cùng mình.

Tiểu Hoại, đợi đến khi mọi việc của mẹ xong xuôi, đợi đến khi tìm được ông ngoại, mẹ nhất định sẽ mang con đến một nơi sống những ngày tháng nhàn nhã, ít nhất có thể để con được như những đứa trẻ bình thường khác…

Hôm sau, bữa sáng.

“Mẹ ơi, bị cháy rồi.” Cố Tiểu Hoại cầm trên tay chiếc bánh mì nướng bị cháy đen.

Tích Niên theo quán tính liếc sang một bên: “Lò nước có vấn đề.”

Cố Tiểu Hoại dùng nĩa chọc miếng thịt xông khói, cắn một miếng rồi nhổ ra: “Mẹ, nó còn sống.”

“Nồi dày quá nên nấu không chín mà thôi. Được rồi, được rồi, Tiểu Hoại, con ăn chút rau xanh đi, các bạn nhỏ nên ăn chút rau xanh.” Tích Niên nói rồi nhanh chóng đẩy chút rau sống bình thường trên bàn đến trước mặt con trai.

Đây vốn dĩ là một bữa sáng dinh dưỡng. Thịt, rau xanh và bánh mì được kẹp với nhau để tạo thành một chiếc bánh hamburger tốt cho sức khỏe. Nhưng Cố Tiể Hoại còn chưa chạm vào rau xanh đã bất lực buông đũa xuống.

Tích Niên nheo mắt lại: “Làm sao vậy? Rau xanh được ăn sống, sẽ không có vấn đề gì với chuyện này, đúng không?

Cố Tiểu Phong bất lực cúi đầu xuống, không buồn liếc nhìn, một tay che mắt, một tay chỉ vào rau xanh trong đĩa: “Mẹ, nếu con không nhìn nhầm, thì đây có lẽ là một con sâu, phải không? Mẹ thực sự đã rửa rau này rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play