Đôi mắt xanh khẽ xếch lên, nhìn về phía Cố Tích Niên.

Mắt của Tích Niên liếc xuống, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí, cô nhướng mày lại, dùng âm lượng cực nhỏ lẩm bẩm: “Lại là tôi sao?”

Anh giơ tay lên, móc móc ngón tay, ra hiệu đưa tai của Tích Niên tới gần.

Tích Niên cúi người xuống, tai kề sát môi của anh, chỉ nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Đây là việc mà thân thư ký như cô nên làm. Nếu ngay cả một chút việc cỏn con này cũng không làm được, thì cần cô qua đây có lợi ích gì?”

Cô trầm lặng thở dài một hơi, coi như anh thắng!

Sau đó ngẩng đầu lên, một đường đi tới trước mặt đám tiểu mỹ nhân không ngừng nịnh nọt: “Ôi chao, tối nay tổng giám đốc Hạ của chúng tôi còn có chuyện khác cần phải làm, hôm nay không thể uống quá nhiều rượu, nhưng tổng giám đốc Trương đã có lòng tiếp đãi, khó mà từ chối được, vậy thì chút rượu này, để em gái đây uống thay nhé.” Tích Niên không khách sáo cầm rượu trên bàn lên.

Ừng ực, một ly.

Ừng ực. Lại một ly.

Ừng ực, ừng ực, liên tục mấy ly xuống bụng. Đặt ly xuống, sắc mặt của cô không thay đổi, vẫn gương mặt khẽ mỉm cười như cũ.

“Cô gái này là...” Mắt của tổng giám đốc Trương sáng lên, chăm chú nhìn Cố Tích Niên, nhìn từ dưới lên trên đánh giá Tích Niên một hồi, liên tục nuốt mấy ngụm nước miếng, đôi mắt bỗng chốc trở nên mê mẩn.

“Tôi là thư ký.”

Tổng giám đốc Trương ồ lên một tiếng, sau đó nhìn sang Hạ Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha: “Hoá ra là thư ký của tổng giám đốc Hạ, không hổ danh là người của công ty Ngài Âu, người nào cũng là nhân tài, ngay cả thư ký cũng không giống người khác. Tửu lượng cũng thật tốt, không tệ, không tệ!”

Hạ Ngôn một tay chống cằm, khóe miệng cong lên: “Nếu tổng giám đốc Trương thích thì để cô ấy vui vẻ uống cùng ông.”

“Thích, thích chứ, làm sao có thể không thích được? Cuộc đời tôi thích nhất chính là uống rượu. Niềm vui lớn của cuộc đời là gặp được tri kỷ uống ngàn ly rượu.”

“Cố Tích Niên, vậy thì cô cứ vui vẻ cùng tổng giám đốc Trương uống rượu.” Anh dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô.

Tích Niên liếc nhìn anh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Năm năm trước, anh đã vô số lần đẩy cô cho những người đàn ông khác, hôm nay vẫn như vậy, người đàn ông này căn bản coi phụ nữ chỉ như một món đồ.

Ánh mắt ngập tràn vẻ u ám, cô đi tới trước bàn, cầm chai rượu mà tổng giám đốc Trương đưa cho, ừng ực, ừng ực uống vào bụng, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả tửu lượng của một người.

Cô của năm năm sau từ một thiếu nữ vô tri làm đổ ly rượu đã lột xác đến trình độ tửu lượng cao. Tất cả những thứ này đều là công lao của người đàn ông tồi tệ này, bất kể ngày đêm đều kéo cô đi ăn chơi đổ đốn. Nó đã tạo ra một người có tửu lượng cao trong xã hội.



Anh ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn cô đang không ngừng uống rượu, ánh mắt không có chút thần sắc nào, giống như một tảng băng, cũng không bị lay động vì cảnh tượng này.

“Tửu lượng của cô thật tốt! Đại ca đây vô cùng ngưỡng mộ!” Tổng giám đốc Trương vỗ tay tán thưởng.

“Tổng giám đốc Trương, rượu ông đưa cho tôi đã uống hết rồi, nên đến lượt ông rồi.” Cô nói

“Tôi không vội. Vừa nãy tôi đã uống không ít rượu rồi. Giờ nghỉ ngơi một chút đã.” Tổng giám đốc Trương xoa xoa bụng nói, trong mắt hiện lên một tia gian xảo.

Ai tinh ý cũng đều có thể nhận ra, đây là có ý đồ muốn chuốc say Tích Niên.

Vẻ mặt Tích Niên lạnh nhạt, ngồi sang một bên, không nói lời nào.

Bầu không khí dần trở nên có chút gượng gạo và căng thẳng, tổng giám đốc Trương đứng dậy, ông ta đích thân khui một chai rượu, sau đó rót vào ly của Tích Niên: “Nghỉ ngơi đủ rồi, thư ký của tổng giám đốc Hạ tửu lượng tốt như vậy, nói gì đi nữa thì tôi cũng phải đích thân mời cô một ly mới được.” Nói rồi, đưa ly rượu tới trước mặt Tích Niên.

Sau đó tổng giám đốc Trương tự cầm lấy một ly rượu rót đầy uống một hơi. Tiếp theo, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tích Niên.

Chút rượu này cô vẫn có thể cầm cự được, môi vừa chạm vào ly rượu, lúc chuẩn bị uống, động tác của cô dừng lại, khẽ khịt mũi, loại rượu này không phải rượu mạnh, không nên có mùi vị như thế này mới đúng. Tại sao bây giờ ngửi lại có thêm mùi khác. Lời giải thích duy nhất chính là trong ly rượu đã bỏ thêm thứ khác vào.

Đặt ly rượu xuống.

“Tại sao không uống? Tôi đã uống hết từ nãy rồi.” Tổng giám đốc Trương nói.

Tích Niên khẽ cau mày lại, lão già này còn không biết tại sao cô không uống sao? Quay đầu nhìn sang Hạ Ngôn. Đầu óc anh thông minh như vậy, sẽ không không hiểu ý tứ trong mắt cô chứ?

Tổng giám đốc Trương có chút không vui, nói với Hạ Ngôn: “Tổng giám đốc Hạ, thư ký của anh hình như không muốn để cho tôi chút mặt mũi? Có phải là chơi chưa đủ vui không?”

“Tích Niên, còn không mau mời tổng giám đốc Trương một ly?” Anh lạnh lùng nói.

Lời nói của anh phút chốc đã đẩy cô đến bên bờ vực. Ly rượu này rõ ràng có vấn đề, tên Hạ Ngôn đáng chết, thực sự bị mù không nhìn ra sao?”

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lắc rượu trong ly...

Đôi môi hồng đào khẽ mở, rượu trong suốt như pha lê chầm chậm được rót xuống.



Trong miệng cô, yết hầu khẽ động, cô đã uống hết ly rượu này.

Chỉ thấy tổng giám đốc Trương lập tức mặt mày hớn hở, ông ta cười khà khà, không ngừng khen khả năng uống rượu của cô tốt, tửu lượng tốt.

Cô đáp lại một cách lạnh lùng, không để ý đến tổng giám đốc Trương, quay đầu đi tới trước mặt Hạ Ngôn: “Ông chủ, hôm nay hình như sắp đến giờ tan làm rồi, công việc của tôi đến đây cũng kết thúc.”

Khóe miệng anh cong lên thành một hình cung, vừa muốn nói gì thì điện thoại di động vang lên, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn số điện thoại rồi nói với cô: “Bây giờ cô cứ ở đây cùng tổng giám đốc Trương, tôi ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Anh cầm lấy điện thoại đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng bao.

Anh vừa đi, Tích Niên liền trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, một tay cô chống cằm, hiện giờ cơ thể vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào. Cô liếc nhìn biểu cảm của tổng giám đốc Trương, rượu này nhất định có vấn đề, phán đoán của cô chắc chắn không sai.

Chống tay lên trán, cô cụp mắt xuống, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì.” Tổng giám đốc Trương bước tới, ông ta ngồi xuống bên cạnh Tích Niên, thân hình hơi mập mạp áp sát vào cô.

Bàn tay to béo cũng chậm rãi đặt lên đùi Tích Niên.

Tích Niên mở mắt ra, nhìn bàn tay đang vuốt ve qua lại trên tay cô, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Trương, ông đây là có ý gì?”

Gạt bàn tay to lớn của tổng giám đốc Trương ra, cô vắt chéo chân vào nhau và quay người sang một bên cách xa ông ta.

Nhưng không ngờ ông ta lại tiến sát đến, không nói lời nào áp chặt vào người cô, bàn tay cũng từ từ chạm vào sau lưng cô từng chút một...

Đôi môi thô bỉ ghé tới bên tai cô: “Cô nói xem, tôi muốn làm gì?”

“Tổng giám đốc Trương, xin ông hãy tự trọng.” Tchs Niên bình tĩnh nói, âm sắc của cô chẳng hề căng thẳng, giọng nói lại càng không có bất kỳ sự thay đổi nào.

“Khà khà.” Tổng giám đốc Trương bật cười: “Cô còn không thấy sao? Tổng giám đốc Hạ cố tình để cô ở lại chính là vì muốn cô ở cùng tôi. Tiểu mỹ nhân, đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Hơn nữa đợi cô trở lại công ty, tổng giám đốc Hạ của các người nói không chừng còn khen thưởng cô!”

“Thật không?”

“Cô muốn cái gì? Tôi đều có thể cho cô. Chỉ cần đêm nay cô phục vụ tôi thật tốt.” Tổng giám đốc Trương nói xong liền liếm khóe môi, không nhịn được mà đưa miệng lên mặt Tích Niên muốn hôn một cái.

“Nào... tổng giám đốc Trương, ông đừng kích động như vậy!” Tích Niên nhanh tay đẩy ông ta ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play